Anh hùng 2
Chương 106 : Quỷ vật
Hai mắt vô hồn của thi thể Bá Hoàng Đại Thần loé lên một chút ánh sáng. Hắn thở dài nhìn Bá Gia rồi vung tay trái lên.
Bùm!
Bá Dục bị chấn thành mưa máu.
Lúc này, hắn tiếp tục nâng tay đánh vào không gian, thời điểm tất cả mọi người chưa có lấy lại tinh thần, lập tức bị truyền tống ra bên ngoài Đồ Sơn thành, bất luận là tu sĩ vừa nhập đạo, hay là tồn tại vô địch đương thời, đều là thân bất do kỷ bị đưa đi như thế, trong nháy mắt bị truyền tống ra bên ngoài.
Nhìn toà thành phía xa, bao nhiêu người chấn động, cho dù là Ngụy Thần gia tộc khác đang bế tử quan, đều bị cứng rắn đưa vào không gian truyền tống. Không có trận pháp truyền tống, chỉ là nhấc một tay lên mà thôi, liền dịch chuyển ngàn vạn sinh linh.
Bị truyền tống đi, không chỉ là người Đồ Sơn thành đứng xem. Bao gồm bọn người Mộng Hương, Dương, Thúy, Thông Thiên,… đều bị truyền tống ra ngoài.
Rốt cục, Bá Hoàng nhìn Hùng. Hùng cũng nhìn hắn.
Ông! Một đạo hơi thở hồng hoang chớp động, một quyền màu vàng hình thành phía trên Bá Hoàng, cự quyền bá đạo oanh thẳng tới Hùng.
Ngay lúc này, Hùng dùng Tháp Bút vẽ vài đường, một mảnh ánh sáng màu đen cũng hội tụ thành một chưởng, cự chưởng nhu hoà lao tới cự quyền kia. Nhưng chỉ là trong nháy mắt, quyền và chưởng đồng thời biến mất. Dường như chưa từng xảy ra. Trên bầu trời không có dao động, cả vùng đất cũng không có rung chuyển, ngay cả nhà cửa nơi đây cũng không có rạn nứt.
Bên ngoài Đồ Sơn thành, Thông Thiên trợn mắt nhìn lên bầu trời.
Hí!
Chỉ cần đạt tới cấp bậc nửa bước Võ Thần, ai cũng da mặt co rút, như muốn ngất.
Dưới Bán Thần không ai biết chuyện gì. Chỉ có tồn tại vô địch nhìn lên trời hít một hơi khí lạnh, da đầu run lên.
Phía xa xa trên trời, hàng ngàn ngôi sao vỡ nát.
Bá Hoàng và Hùng chỉ so chiêu trong một giây ngắn ngủi, đã đánh nát hàng ngàn ngôi sao trong tinh không xa xôi. Lực lượng này... Khủng bố đến kinh người. Càng mấu quan trọng ở chỗ, rõ ràng lực phá hoại kinh người như vậy, nhưng mà hai người lại có thể khống chế nó tới nơi xa xôi kia, chỉ chiêu thức ấy đã khiến người ta sợ hãi rồi.
Nhưng tưởng tượng lại, các cao thủ đều đổ mồ hôi lạnh, bởi vì lực tàn phá kinh khủng như vậy nếu như nổ tung ở gần đây... Chỉ sợ dưới Bán Thần đều chết sạch. Quá nguy hiểm. Ở cùng một chỗ với “Thần” không có cảm giác an toàn, bọn họ vừa mới đi đạo một vòng qua quỷ môn quan đấy.
Thông Thiên ngẩn người, ngay từ đầu Hùng đã không xem hắn là đối thủ. Hắn thậm chí đánh thua cả con mèo.
Lúc này, bên trên Bá gia, sau một kích vừa rồi, Hùng coi như không có chuyện gì xảy ra. Hắn mỉm cười nói:
-Ngươi biết Hoàng Đạo Thiên Cung?
Với sức mạnh Võ Thần, Bá Hoàng có thể phá một góc trời rồi rời khỏi Việt Nam đại lục. Hắn không phải do phá trời mà chết, mà là chiến với tồn tại vô địch nào đó. Sau trận chiến, Bá Hoàng ngỏm, Linh Kính bị Tiểu Huyên phong bế 20 vạn năm.
Nghe Hùng nói như vậy, Bá Hoàng khó hiểu. Hắn lắc đầu, nói:
-Năm đó Thiên Đạo tìm ta, ta liền quyết định phá vách ngăn giới. Khi tới gần vách ngăn giới, Quỷ vật xuất hiện. Ta cùng hắn đại chiến hơn mười ngày. Cuối cùng ta thất bại. Cuối cùng, một cái Kính bay tới trấn áp quỷ vật kia.
Nghe hắn nói, Hùng trầm mặc.
Thông Linh Kính là bảo vật trấn tộc của Hoàng Đạo Thiên Cung. Thông Linh Kính có thể đoán trước được một số chuyện tương lai. Đời trước, Hùng từng tới Hoàng Đạo Thiên Cung. Hoàng Đạo Thiên cung tồn tại từ thời Thần Thoại. Thiên Cung gồm 12 cung chủ, được phân thành 12 phần của hình tròn. Theo đó, mỗi phần sẽ tương ứng với một cung chủ. Người ta cho rằng 12 cung sẽ ứng với 12 tháng trong năm. Sức chiến đấu của bọn họ không mạnh, bọn họ chủ yếu thôi toán, suy diễn thiên cơ, tiên đoán về tính tình, cốt cách con người cũng như một số chuyện trong tương lai. Năm đó, sau khi Bá Hoàng chết, là người Hoàng Đạo Thiên Cung dùng Thông Linh Kính phong ấn quỷ vật, cứu Việt Nam đại lục.
Hùng nghi hoặc:
-Quỷ vật kia là thứ gì?
Bá Hoàng ngưng trọng nói ra:
-Ta không biết nó sinh ra từ đâu. Khi vách ngăn giới xuất hiện, liền mang tới Việt Nam đại lục bao nhiêu đau thương, bao nhiêu khổ cực, thậm chí còn lấy đi mạng sống hàng ngàn vạn người. Năm đó, ta gặp quỷ vật trước vách ngăn giới.
Trầm mặc một lúc, Bá Hoàng nói tiếp:
-Nó rất mạnh, tồn tại bất tử duy nhất mà ta từng gặp. Ngay cả bị đánh chết, nó cũng sẽ thong thả sống lại, ta tìm đủ mọi cách, không làm gì được nó.
Nghe vậy, Hùng đại khái đoán ra nó là thứ gì rồi, hắn thản nhiên nói ra:
-Ngươi yên tâm, có cơ hội ta liền làm thịt nó.
-Ngươi cũng đừng khoác lác, tuy ta biết ngươi rất mạnh, ta cũng nghe qua một ít truyền thuyết. Nhưng, nhưng ta dùng toàn bộ sức mạnh Võ Thần cũng không tổn thương được một cọng lông của nó.
Nghe Hùng nói như vậy, Bá Hoàng ngưng trọng nói ra.
Hùng chỉ cười nhạt một tiếng. Quỷ vật kia chắc chắn tới từ Giới khác, nó tu theo đạo của Hắc Thiên.
Hoàng Đạo Thiên Cung che đậy thiên cơ, dùng Thông Linh Kính phong ấn quỷ vậy mà không dám giết, bọn họ sợ Hắc Thiên.
Sau bao năm, phong ấn yếu dần, năm đó gặp Hùng, quỷ vật chạy khỏi Bắc Vực. Hiện tại nó còn hút lấy pháp tắc từ Tiểu Huyên nhằm phá bỏ phong ấn, đúng là muốn chết. Hùng tức giận, quyết định chém nó.
So với Hắc Thiên, Ma đầu hay Quỷ Tiên chỉ là đám kiên hôi mà thôi, chỉ là nanh vuốt mà thôi. Vách ngăn giới dần dần xuất hiện từ khi Việt Nam đại lục hình thành. Nó tưởng sử dụng được được pháp tắc từ vách ngăn giới thì bất tử, bất diệt thật sao, có thể chống lại Hùng sao.
Hùng lạnh nhạt nói ra:
-Không sợ nói cho ngươi biết, vì Nhân tộc, vì Việt Nam đại lục, ta có thể đồ diệt hết thảy, bởi vì, cái thế giới này có nữ nhân, có huynh đệ ta. Đụng tới họ, là Thần ta liền đồ Thần, là Ma ta liền diệt Ma.
Bá Hoàng khẽ thở dài:
-Mảnh sơn hà này cũng làm ta lưu luyến.
Bá Hoàng buồn bã nói ra:
-Ta không thể tự tay cứu nơi này, ta mong ngươi làm được, như vậy ta cũng có thể mỉm cười dưới suối vàng.
-Bọn ma đầu khốn kiếp, tiện nhân, chắc chắn sẽ có người giết sạch chúng nó.
Bá Hoàng ngửa mặt gào lên.
Vụt! Ngay lúc này, chút ít ánh sáng trong đôi mắt kia vụt tắt, một ít thần niệm của Bá Hoàng phiêu tán. Từ nay, trên đời này không còn Bá Hoàng Đại Thần nữa, chỉ còn một cái xác bảo vệ Bá gia mà thôi.
Hùng quyết định tha cho Bá gia. Bá Hoàng vì đại lục mà từ bỏ đạo của đời mình, thậm chí cả mạng sống. Hùng không xuống tay được, hắn thở dài nhảy lên diều giấy bay đi.
Thi thể Bá Hoàng cũng bay xuống, chui sâu vào bên trong Bá gia.
Truyện khác cùng thể loại
129 chương
10 chương
48 chương
167 chương
800 chương
78 chương
47 chương
17 chương