Liễu Như Yên cũng không còn tâm trạng để ý đến vết thương trên tay nữa.
Nàng ta vừa lo vừa sợ, đứng trước cửa phòng của vương phi.
Nếu vương phi có mệnh hệ gì, nàng ta chắc chắn sẽ không thoát tội, chức tam trắc phi còn chưa kịp làm, lẽ nào phải chịu rơi đầu như vậy sao.1
Trong lúc đang không biết làm sao để thoát tội, thì một vị thái y bước ra từ phòng của vương phi, Liễu Như Yên vội vàng tiến đến ngăn bước chân của Trình thái y lại.
Vị thái y này xin chậm đã! Liễu Như Yên nói.
Vị cô nương này là...!
Trình thái y nhìn nữ tử trước mặt, ông ta dường như chưa từng gặp qua trong các danh môn chi nữ nào.
Tiểu nữ tên Liễu Như Yên, làm khách ở vương phủ, không biết, tình hình của vương phi như thế nào rồi ạ?
Liễu Như Yên dáng vẻ thuỳ mị thướt tha, nét mặt trông vô cùng sốt sắn khi hỏi đến tình trạng của vương phi.
Ồ.
Liễu cô nương không cần quá lo lắng, Vương phi được cứu lên kịp thời, nên sức khoẻ không có gì đáng ngại, hiện tại người đã tỉnh rồi, cô nương có thể vào thăm!
Trình thái y hữu lễ đáp lời với Liễu Như Yên, thì ra đây chính là vị cô nương trong lời đồn, quả thật anh hùng khó qua ải mỹ nhân, huống hồ, cô nương này lại có công cứu mạng đối với vương gia.
Sau khi Liễu Như Yên nói lời cảm tạ với Trình thái y, nàng ta bước đến đứng trước cửa phòng của Hàn Lam Nguyệt, rồi đột nhiên lại quỳ phịch xuống đất.
Hai tỳ nữ canh cửa thấy vậy liền hơi bất ngờ, lên tiếng hỏi.
Liễu cô nương, cô đây là...?
Liễu cô nương, cô làm gì vậy Tỳ nữ A Ngọc bên cạnh vội muốn đỡ nàng ta dậy, nhưng lại bị nàng vùng ra.
Là lỗi do ta, đều tại ta không cẩn thận, mới khiến cho vương phi ngã xuống hồ, đều là lỗi của ta, để ta tạ tội với Vương phi.
Liễu Như Yên thần sắc ủ dột, vừa quỳ vừa dập đầu, nước mắt rơi lộp bộp xuống nền đất.
Nàng ta tự làm đau mình, bấu móng tay cắm vào da thịt mình để khóc được tự nhiên hơn, nàng phải lật ngược lại tình thế, lấy lùi làm tiến.
Tiếng nấc nghẹn ngào đến bên trong phòng cũng nghe rõ mồn một.
Lúc bấy giờ, cánh cửa trước mặt Liễu Như Yên được mở ra.
Liễu cô nương mau đứng lên đi, vương gia bảo cô vào trong
Tiêu Tấn nói với Liễu Như Yên.
Nàng ta nghe vậy thì ngẩn mặt lên nhìn Tiêu Tấn nói một tiếng đa tạ, sau đó là khép nếp đi vào bên trong.
Sở Bắc Dực đang ngồi nghiêm nghị ở một cái bàn gần đó.
Hai vị trắc phi thì đang ngồi ở bên cạnh giường của Hàn Lam Nguyệt.
Khi vừa vào đến nơi, Liễu Như Yên đã quỳ xuống trước mặt của Sở Bắc Dực.
Xin vương Gia và Vương phi cứ trách phạt, là do tiểu nữ bắt cẩn mới để sảy ra cớ sự này
Chuyện là thế nào?
Sở Bắc Dực lên tiếng hỏi, nhưng ánh mắt lại không biểu thị rõ ràng là muốn hỏi ai.
Diệp trắc phi lúc này đang muốn tố cáo tội trạng của nữ nhân đa đoan trước mắt, nói vô là vô tình thế nào, rõ ràng là âm mưu muốn ám hại Vương phi, lại còn ra vẻ cái gì, nhìn thật chướng mắt.
Hồi bẩm vương gia, là Liễu cô nương....!
Diệp Liên Hoa chưa kịp nói hết lời thì một bên cánh tay bị Hàn Lam Nguyệt bóp nhẹ một cái, như muốn ngăn lại lời nói của nàng.
Các nàng chơi cùng nhau không lâu nhưng lại hiểu nhau, Diệp Liên Hoa liền không nói gì nữa, Hạ An Vân cũng im ngồi một bên.
Đúng là Liễu cô nương bất cẩn thật!
Hàn Lam Nguyệt lên tiếng.
Lời này làm cho Liễu Như Yên đang quỳ kia cả người run lên vì sợ, dù đã chuẩn bị trước những vẫn sợ, giống như sắp không thể giữ bình tĩnh, sợ vương phi sẽ bắt tội nàng ta.
Khi thấy Liễu cô nương bất cẩn, tự làm trà nóng đổ lên tay mình, thiếp lo lắng muốn vội đi đến kiểm tra, vì vậy mà đã không để ý tự giẫm lên váy của mình, nên mới mới vô tình ngã xuống hồ, không nên trách Liễu cô nương đây
Hàn Lam Nguyệt được Hạ An Vân đỡ cho ngồi dựa vào khung giường, nàng cười nhẹ một cái nhìn về phía Liễu Như Yên Đang quỳ kia.
Liễu Như Yên giây trước còn nôm nớp lo sợ, giây sau lại kinh ngạc đến đờ người ra khi nghe Hàn Lam Nguyệt nói.
Tiểu Nhu, mau đỡ Liễu Cô nương đứng dậy
Hàn Lam Nguyệt ra lệnh.
Sở Bắc Dực lại dời mắt đến bàn tay của Liễu Như Yên, quả thật là có vết bỏng.
Có phải như vậy không?
Sở Bắc Dực ánh mắt dò xét nhìn Liễu Như Yên.
Nàng ta thật không ngờ vương phi lại không cáo tội nàng ta, nhưng điều này lại khiến cho nàng ta càng thêm bất an và khó đoán được tâm tư của vị vương phi này.
Bẩm vương gia, thật là như vậy ạ
Liễu Như Yên nói ra lời này lại có chút chột dạ, vì hai vị trắc phi kia và cả các tỳ nữ đều thấy nàng ta đã đẩy vương phi xuống hồ.
Nếu là như vậy thì chuyện đến đây là chấm dứt, Vương phi cứ nghỉ ngơi tịnh dưỡng
Nói rồi Sở Bắc Dực cùng hộ vệ Tiêu Tấn rời đi.
Liễu cô nương cũng bị thương, ta sẽ gọi đại phu đến xem cho cô, thêm việc của ta làm cô nương hoảng sợ rồi, mau trở về nghỉ ngơi đi
Hàn Lam Nguyệt nét mặt nhu hoà, rộng lượng quan tâm đến Liễu Như Yên.
Tiểu nữ đa tạ vương phi đã không trách tội...!vậy không làm phiền người nghỉ ngơi nữa, tiểu nữ xin phép cáo lui
Liễu Như Yên mang theo khuất mắt trong lòng mà ra về.
Bên trong phòng bây giờ chỉ còn lại Hàn Lam Nguyệt, Diệp Liên Hoa,Hạ An Vân, và các nha hoàng.
Nguyệt tỷ, sao lúc nãy người không để muội vạch trần âm mưu của nữ nhân đáng ghét kia vậy, tỷ còn nói đỡ giúp nàng ta nữa!
Diệp Liên Hoa tức giận đến phồng má, tại sao vương phi lại bao che cho Liễu Như Yên kia.
Liễu Như Yên kia rõ ràng muốn vu hại cho tỷ, còn suýt nữa hại tỷ mất mạng, tỷ lại bỏ qua! rốt cuộc là tại sao vậy?
Hạ An Vân và Diệp Liên Hoa ai nấy cũng đều mặt nhăn mày nhó với cách hành xử của vương phi.
Các muội cứ yên tâm đi, ta giống người sẽ để bản thân mình chịu thiệt sao?
Hàn Lam Nguyệt lúc này bỏ đi bộ mặt hiền nhân ban nãy, đã khôi phục lại dáng vẻ ung dung tự tại, lại có chút hoang dã như thường ngày.
Có chỗ nào giống như không chịu thiệt đâu chứ!
Diệp Liên Hoa vẻ mặt xụ xuống, vờ như giận hờn quay mặt sang chỗ khác.
Diệp tỷ nói phải, rõ ràng là Nguyệt tỷ đã nhận ra mưu kế của họ Liễu kia, vậy mà còn để bản thân rơi vào nguy hiểm, còn để cho nàng ta thoát tội
Hạ An Vân nói, bây giờ cả nàng và Diệp Liên Hoa đã biết bộ mặt dã dối của Liễu Như Yên kia, trong lòng các nàng đương nhiên là chán ghét Liễu Như Yên vô cùng.1
Haizz, nói các muội còn trẻ con lại không chịu nhận, ta làm như vậy là vì đã có chủ ý hết rồi
Thứ nhất, Nếu như ban nãy ta tố cáo với vương gia, thì ngài ấy sẽ không tin, gần đây các muội cũng nghe tin đồn rồi đấy, vương gia sẽ cho rằng ta là nữ nhân bụng dạ hẹp hòi, vì ghen ghét đố kỵ mà mượn cơ hội vu tội cho Liễu Như Yên.
Thứ hai, là vì những người có mặt đều biết, là Liễu Như Yên cố ý đẩy ta xuống hồ, bây giờ lại nhận là mình bất cẩn, hiện tại, nàng ta trong mắt người khác chỉ là một kẻ nói dối, lòng dạ âm hiểm, vả lại, lời truyền miệng rất đáng sợ, sau này còn ai tin yêu nàng ta nữa, còn ta nói giúp cho nàng, chỉ đổi lại tiếng tốt là vương phi như ta đây rất rộng lượng và bao dung.
Hàn Lam Nguyệt giải trình cho hai trắc phi, nàng từ đầu đã có tính toán, nếu như người bình thường chắc sẽ trúng kế rồi, nhưng nàng là ai chứ, muốn bẫy nàng? còn khuya nhé..
Truyện khác cùng thể loại
131 chương
31 chương
64 chương
8 chương
115 chương