“Đó chỉ là giả.” Hắn nói, đột nhiên chuyển mình đè cô ở phía dưới, giọng nói khàn khàn: “Nhưng hiện giờ chúng ta có thể làm thật.” “Ai ….ai muốn làm thật với anh.” Tô San vùi đầu sâu vào chăn, giọng nói hờn dỗi. “Em không muốn làm thật với anh còn muốn làm thật với ai?” Tạ Duyên giữ lấy chặt lấy chăn, tay khẽ dùng lực kéo ra chăn khỏi người cô. Hai người bốn mắt nhìn nhau, Tô San chỉ có thể đỏ mặt quay đầu đi không nhìn hắn, giọng nói nhỏ nhẹ giống muỗi kêu: “Anh….anh đừng như vậy….Ngày…ngày mai còn phải tham dự hôn lễ.” Nhìn thấy màu đỏ ửng trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, Tạ Duyên vùi đầu vào bên cổ đầy hương thơm nói: “Anh đừng như thế nào?” Trên cổ bị nhột, khiến mặt Tô San càng đỏ hơn. Có vẻ chưa bao giờ gặp người nào nham hiểm như vậy, chỉ có thể trừng mắt thật lớn, lấy tay đẩy đẩy vai hắn. “Vậy anh cách xa em ra một chút!” Thân thể cô mềm mại, còn mang theo mùi hương nhàn nhạt sau khi tắm gội xong, phần eo thon cùng với làn da mịn màng đều tập trung kích thích  thần kinh của hắn. “Nhưng anh rất khó chịu, phải làm sao bây giờ?” Giọng nói hắn khàn khàn. Bàn tay nóng bỏng của hắn đã sờ soạng tới trước ngực cô, thần kinh Tô San căng thẳng, cô cảm thấy tin mình đập nhanh tới mức sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Tay cô không biết để đâu chỉ có thể nhẹ nhàng đặt trên vai hắn, mặt đã đỏ tới mức sắp xuất huyết: “Em…em ….cũng không có cách nào.” Giọng nói nhỏ nhẹ mềm mại lại đánh vào lý trí của hắn, Tạ Duyên ôm cô một hồi lâu, cho đến khi Tô San đang định nói gì đó thì hắn đột nhiên lật người xuống khỏi giường sải bước thật dài đi nhanh vào phòng tắm. Nghe thấy âm thanh nước chảy trong phòng tắm, Tô San không nhịn được túm lấy chăn che mặt lại. Cô nghe nói, làm chuyện vợ chồng sẽ rất đau, không biết là đau tới mức nào. Đến lúc Tạ Duyên từ trong phòng tắm đi ra, Tô San mới hơi ló mặt ra khỏi chăn, nhìn thấy Tạ Duyên cầm một tấm chăn mỏng đi ra sô pha ngoài phòng khách. Không nhịn được, cô vẫn ngẩng đầu nhẹ giọng nói: “Vì sao anh không ngủ trên giường?”      Nghe thấy giọng nói của cô vang lên, người nào đó đang ở phòng khách chỉ ‘bình tĩnh’ nói: “Em cứ lo việc ngủ của em đi.” Tô San: “……” Cô một mình nằm trên một chiếc giường lớn như vậy không khỏi có cảm giác tội lỗi. Thực ra Tạ Duyên rất tôn trọng cô, cô cũng không nên quá cứng nhắc như vậy, nghe nói chuyện này mà nhịn nhiều quá sẽ không tốt cho cơ thể. Cứ suy nghĩ vẩn vơ như vậy một hồi cô chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay, sáng hôm sau vì nghe thấy tiếng chuông báo thức mà tỉnh dậy. Hôm nay sẽ đi đón dâu. Tụi cô là người bên nhà trai, chắc chắn phải đi để cổ vũ. Đến lúc cô trang điểm xong xuôi thì trời cũng đã sáng hẳn. Tô San tất nhiên không dám làm màu quá mứ, đoạt cả sự nổi bật của cô dâu, nên trang điểm cũng khá nhạt, mặc một chiếc váy ren màu trắng chiết eo đơn giản. Ngoài trời khá lạnh nên cô lại cầm theo chiếc áo khoác nỉ màu vàng nhạt. Mà Tạ Duyên cũng đã thay xong bộ lễ phục của phù rể, là một bộ âu phục màu đen, còn đeo một cái nơ màu xám trên cổ. Đây là lần đầu tiên Tô San thấy hắn ăn mặc nghiêm chỉnh, trang trọng như vậy, thoạt nhìn rất lịch sự nho nhã, không hề có vẻ tùy ý như ngày thường. Nhớ tới chuyện xảy ra tối hôm qua, Tô San cũng không dám nhìn hắn, cầm theo túi xách liền theo hắn ra khỏi phòng. “Sau này em muốn tổ chức hôn lễ ở đâu?” Hắn đột nhiên quay đầu lại, Tô San hoảng sợ, cuối cùng chỉ ngại ngùng nhìn về hướng khác ấp úng nói: “Em…thì thế nào cũng được.” Cô khá thích hôn lễ theo phong cách truyền thống kết hợp với phong cách phương Tây, thế là mãn nguyện rồi. Thấy cô đang suy nghĩ gì đó mặt còn ửng hồng, Tạ Duyên bật cười sau đó lại tiếp tục đi về phía đại sảnh. Tới khi đến đại sảnh khách sạn, ở đây đã có rất nhiều người tập trung rồi, chỉ còn một vài người chưa tới. Phù rể có cả thảy sáu người, đều đã có mặt ở đây, trái lại chú rể thì chưa thấy đâu. “Lão Tưởng thật là không đàng hoàng, hôm qua đã bảo cậu ta đừng uống nhiều quá thì không chịu nghe, bây giờ kết hôn còn tới trễ, nếu tôi mà là bà xã của cậu ta thì chắc chắn đã giơ chân đạp bay rồi!” Tôn Thực vừa cúi nhìn đồng hồ trên tay, vừa đứng đó chế nhạo. Những người khác nghe vậy cũng cười cười trêu chọc vài tiếng. Lúc này một người đàn ông mặc âu phục, đi một đôi giày da được đánh bóng loáng, cổ đeo một chiếc nơ có hoa văn, vội vội vàng vàng từ trên lầu đi xuống. Thấy mọi người đều đang đứng đây chờ mình thì ngại ngùng xua tay, vẻ mặt xin lỗi: “Ngại quá, làm kiểu tóc nên bị trễ một chút!” Nhìn thấy kiểu tóc bóng loáng của hắn, những người khác cũng không nhịn được cười ra tiếng. Tôn Thực cũng lập tức phụ họa: “Được rồi, được rồi, hôm nay anh là người đẹp trai nhất!” Mọi người đều cười nói ra khỏi khách sạn. Bên ngoài đã có nguyên một đoàn xe hơi rước dâu đậu ở ven đường, tất cả đều là Ferrari. Tô San được phân ngồi cùng một xe với Sầm Thanh, lúc này cũng không phải lúc kén chọn, hơn nữa cô cũng cảm thấy không sao cả. Ghế phụ đằng trước thì là Tào Yên Nhi ngồi. Cô ấy cũng không vì không quen thân với Tô San mà mặc kệ cô, trái lại còn rất nhiệt tình nói chuyện: “Tô San, cô tốt nghiệp trường nào á?” “Bắc Vũ.” Cô thản nhiên nói. “À, tôi còn tưởng cô tốt nghiệp trường đào tạo diễn xuất chuyên nghiệp chứ, thấy diễn xuất của cô không tệ.” Tào Yên Nhi nói với vẻ có thâm ý. Sầm Thanh ngồi cạnh Tô San. Cô ấy hôm nay cũng mặc một chiếc váy màu trắng trễ vai, trang điểm cũng khá nhạt, rất khéo léo. Không thể không nói rằng khí chất của cô ấy rất đặc biệt, lại mang cho người ta cảm giác cao ngạo. Tào Yên Nhi thân với Sầm Thanh, hai người chỉ muốn chèn ép người mới như cô một chút mà thôi. Tô San cũng không để bụng, chỉ muốn mặc kệ bọn họ. “Tôi thì cũng chỉ tạm được thôi, còn kém hơn nhiều so với hai vị tiền bối.” Tô San khẽ mỉm cười, quay đầu nhìn cảnh sắc ở bên ngoài cửa sổ. Bên cạnh là Sầm Thanh cũng không nhịn được quay qua nhìn cô một cái, chỉ thấy sườn mặt của cô gái tinh xảo, khí chất điềm đạm thản nhiên, nhưng lại mang theo tinh thần phơi phới của tuổi trẻ, đúng là rất thu hút sự chú ý của người khác. Hóa ra, Tạ Duyên thích kiểu này sao? “Tiền bối tụi tôi đều già cả rồi, tất nhiên thua kém người mới như các cô, giới giải trí cần nhất là làn gió mới như thế này, cho nên cô nhất định phải nỗ lực, nếu có việc gì cần giúp đỡ thì có thể tìm tôi, dù sao tôi cũng khá thân với Tạ Duyên.” Sầm Thanh cười cười nói với Tô San. Nghe vậy, Tô San cũng hơi nghiêng mặt sang, hai người nhìn nhau, cô mang theo ý cười bình thản nói: “Cảm ơn Sầm lão sư, có điều nếu tôi thật sự đi làm phiền cô thì sợ là Tạ Duyên chắc chắn sẽ mắng tôi mất.” Ánh mắt Sầm Thanh hơi lóe lên, khóe môi hơi mím lại, vẻ mặt không đổi nói: “Cũng đúng, anh ấy đúng là không thích làm phiền người khác.” “Anh ấy luôn đối xử rất khách sáo với mọi người.” Giọng nói Tô San thản nhiên, quay đầu qua tiếp tục nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xe. Nhìn một màn diễn ra ở hàng ghế sau, Tào Yên Nhi ngồi đằng trước không nhịn được nhìn qua Tô San một cái. Không ngờ Tô San trẻ tuổi như vậy mà đã là người có miệng lưỡi sắc bén như thế, nhưng ngẫm lại thì cũng phải thôi, nếu như là người không có chút tâm cơ thì không thể nào tóm lấy được Tạ Duyên. Không khí trong xe bắt đầu trở nên kỳ quái, Tô San chỉ có thể ngồi đó lướt lướt mạng. Lúc này cũng có một vài thông tin rò rỉ liên quan tới việc Tưởng Liên Khải kết hôn. Nhưng cũng vô dụng thôi, địa điểm tổ chức hôn lễ chắc chắn cấm paparazzi. Cho nên mấy người ở trong nước cũng chỉ điên cuồng suy đoán không biết cô dâu là ai. Không biết là ai để lộ ra danh sách phù rể trong hôn lễ này, đám fan hâm mộ hoàn toàn dậy sóng. Trong sáu phù rể của Tưởng Liên Khải thì có một người tân binh do anh ta dẫn dắt, cũng là một nghệ sỹ trẻ tuổi đẹp trai, danh tiếng của anh ta cũng không tệ, từ trước tới giờ chuyên đóng các siêu phẩm điện ảnh. Mà đội hình của năm người còn lại thì cũng vô cùng trâu bò, hầu như quy tụ tất cả nam nghệ sỹ có tên tuổi lớn trong nước. Kết hôn mà có thể kêu gọi nhiều người danh tiếng như vậy đúng là khiến giới truyền thông điên cuồng. Nhưng tiếc là không có cách nào vào nơi cử hành hôn lễ để đưa tin, trừ phi lén trà trộn vào thì may ra. Tô San cũng có nói trước với chị Lưu chuyện cô đi tham dự hôn lễ này, chị Lưu cũng không có ý kiến gì, chỉ nói cô chú ý đừng để bị người ta chụp được cô và Tạ Duyên là được. Dù sao có thể tham dự những dịp thế này thì cũng giúp cô làm quen thêm được nhiều người có danh tiếng trong giới. Đến lúc đoàn xe rước dâu dừng lại trước cổng một khách sạn, chú rể cùng các phù rể đều vào khách sạn để đón cô dâu. Hiện giờ một vài khách mời tham dự hôn lễ đã đi tới nơi cử hành hôn lễ chờ ở đó rồi, mà tụi cô thì đi theo đoàn đón dâu. Sau khi xuống xe, cô cùng mấy người Sầm Thanh, Tào Yên Nhi đi theo chú rể lên lầu. Khi tới phòng của cô dâu thì thấy trên hành lang cũng có rất đông người, mà cửa phòng của cô dâu thì bị đóng chặt, mấy phù dâu ở trong phòng đều kêu lớn đòi bao lì xì. Không còn cách nào, Tưởng Liên Khải chỉ có thể đưa ra một túi lớn toàn bao lì xì ra, lúc này cửa phòng mới mở hé ra một chút. Mấy phù rể đứng ngoài cửa thấy vậy lập tức xông tới đẩy mở cửa ra. Tô San cảm thấy  rất thú vị, cho nên cũng cùng vài người nữa tiến lên xem trò vui. Cô dâu mặc một chiếc áo cưới màu trắng, trên đầu còn đội một chiếc khăn voan và vương miện lấp lánh, vẻ mặt hạnh phúc ngồi trên giường. Cô dâu không phải là người trong giới giải trí, nhưng diện mạo cũng vô cùng xinh đẹp, trong ánh mắt đều ngập tràn hương vị hạnh phúc. “Tôi nói cho các anh biết, nếu không tìm được giày của cô dâu, thì các anh không thể đưa cô ấy ra ngoài.” Một cô phù dâu đi đầu tiên nói với vẻ rất khí thế. Hóa ra giày cao gót của cô dâu đã bị giấu đi rồi, cả đám Tưởng Liên Khải đi qua đi lại tìm kiếm khắp phòng vẫn không tìm được, chỉ có thế tiếp tục đưa bao lì xì cho mấy cô phù dâu. Cô dâu cũng là con nhà giàu, phù dâu cũng không kém, cho nên lá gan cũng rất lớn, mặc kệ bên nhà trai đưa bao nhiêu bao lì xì thì vẫn nhất định không mở miệng cho gợi ý. “Tụi cô không thể như thế được, không thể trì hoãn làm chậm trễ chuyện vui của người ta a!” Tôn Thực cũng nóng nảy thay Tưởng Liên Khải. Đến lúc này, một phù rể liền nói lớn với cô dâu ngồi trên giường: “Chị dâu, giày của chị ở đâu vậy? Có thể cho gợi ý hay không!” Cô dâu có vẻ mềm lòng, chuẩn bị nói ra thì một cô phù dâu có làn da hơi ngăm ngăm đứng ra ngăn lại: “Quyên Quyên, cậu không được như vậy, phải để cho họ gặp khó khăn một chút chứ!” “Vậy đã đủ khó rồi, nếu còn khó hơn nữa thì anh Khải chắc không thể ôm bà xã về nhà được rồi!” Tôn Thực không nhịn được bật cười nói. Tức khắc mọi người trong phòng cũng cười ra tiếng. Nhưng mọi ngóc ngách trong phòng đều đã tìm nhưng đúng là không thấy đôi giày cao gót kia đâu. Thấy vậy, một cô phù dâu đứng ra quét mắt nhìn một lượt mọi người, sau đó nhìn về phía Tạ Duyên trong đám phù rể, làm bộ rất tốt bụng nói: “Thế này đi, các anh để Tạ Duyên lại đây cho tôi hôn một cái, tôi sẽ nói cho các anh giày ở đâu.” ---Hết Chương 67---