Anh em thì đã sao…
Chương 8 : Anh em thì đã sao…2
– Vì chúng ta là anh em!
– Anh em thì đã sao… mình đâu có chung huyết thống. Sao chúng ta không thể yêu nhau!
– Nhưng…!
Nghe Ngọc Lan nói mà Cao Phong bừng tỉnh, thì ra chúng ta không chung huyết thống nên bây giờ bắt đầu thấy khoảng cách con người với con người nó lại giới hạn đến vậy.
– Em thực sự muốn biết anh nghĩ như thế nào về chuyện này.
– …
Cao Phong không nói gì anh lặng bước vào cầu thang mà trong lòng nặng trĩu, thực sự anh muốn giấu kín tình cảm này cho riêng mình để gìn giữ những điều quan trọng của cuộc đời mình, nhưng nghe Ngọc Lan thổ lộ trái tim anh bắt đầu thổn thức muốn buông xuôi để chấp nhận. Nhưng làm người ai làm thế anh không đủ bản lĩnh để phá vỡ gia đình hiện giờ mà anh đang có.
Anh ngồi phịch sau cánh cửa cầu thang bắt đầu nước mắt anh rơi, mặc cho Ngọc Lan ngồi ngoài sân thượng khóc một mình thành tiếng thành tiếng dài. Cái màn đêm đen kịt ấy chỉ có ánh đèn trời đang chiếu rọi lập lòe, trên sân thượng tòa nhà INCO có hai con người đang trốn nhau mà khóc vì hai trái tim muốn thuộc về nhau nhưng không thể… cho tới lúc cả hai thấy mệt mỏi, Ngọc Lan đứng dậy bước về phía cầu thang cô lửng thửng trong đôi guốc cao ngất ngưởng, hai mắt thì đen nhòe nhoẹt vì maccara chảy xuống theo hai dòng lệ.
Môi thì lòe loẹt xung quanh vì cô chùi nước mắt nước mũi bước đến bên Cao Phong đang ngồi:
– Xin lỗi anh hai, có lẽ em đã sai. Chỉ có mình em ngộ nhận… xin lỗi! (Cô bước xuống cầu thang mà chân xiêu vẹo).
Một bàn tay nắm giữ một bàn tay. Cao Phong đưa bàn tay níu lấy bàn tay Ngọc Lan vừa lướt qua anh, anh đứng dậy kéo Ngọc Lan vào lòng, còn bàn tay kia anh luồn qua cổ sau gáy Ngọc Lan.
Môi anh hạ xuống chạm vào môi Ngọc Lan, bất ngờ Ngọc Lan đứng im mắt mở tròn nhưng không phản ứng gì. Cao Phong khép đôi hàng mi còn nhòe lệ hôn Ngọc Lan từ từ rồi sâu dần sâu dần, lúc này đây Ngọc Lan mới khép hai hàng mi còn hoen màu maccara… bàn tay lồng qua cơ thể, cơ thể trọn vẹn trong vòng tay… và họ đã thực sự buông xuôi mọi rào cản thả hồn mình vào tình yêu ngọt lịm, mối tình đầu, nụ hôn đầu và những cái chạm rung động của trái tim nam nữ… tâm hồn họ đã xuôi theo một dòng sông định mệnh…
Như lần đầu tiên của cuộc đời, họ thật sự hạnh phúc nụ hôn lúc nhẹ nhàng lúc cuồng nhiệt, lúc ngắn ngủi lúc lại thật dài miên man… họ không muốn dời.
– Môi em đã lem hết màu son ra ngoài rồi.
– Chắc tại anh đã cố tình cho nó ra.
– Cũng có thể.
Rồi họ mỉm cười đầy tình tứ. Ngọc Lan lấy tấm khăn ướt dự phòng trong bóp ví ra lau vết son dính trên môi Cao Phong, Cao Phong cũng lau hai mắt hoen mi và môi cho Ngọc Lan… cứ thế họ đứng nép vào một góc trên tầng thượng của tòa nhà lấp lánh ánh đèn của các phòng và khu đại tiệc. Họ trò chuyện và tận hưởng những yêu thương đầu đời, những cơn gió đầu mùa thu se se luồn qua khung cửa Ngọc Lan ôm trọn vòng tay vì cảm giác lạnh man mác (bởi người đẹp mặc áo thiếu vải quá mà) những lúc như thế Cao Phong lại ôm trọn cô vào lòng, anh lấy áo khoác khoác cho Ngọc Lan dùng hai tay nắm lấy tay Ngọc Lan đưa lên miệng, tay anh vừa xoa xoa tay Ngọc Lan miệng vừa thổi cho tay cô bớt lạnh.
– Anh lúc nào cũng vậy, mỗi lần tay em lạnh anh đều làm thế… anh đã như thế suốt hơn 20 năm qua rồi!
– Hơn 20 với anh còn chưa đủ, anh còn muốn cả phần đời còn lại luôn nắm giữ và truyền hơi ấm cho đôi bàn tay này.
– Anh nói thật không!
– Thật…
– Anh hứa nhé!
– …
Cao Phong lãng tránh sự năn nỉ thề thốt của Ngọc Lan:
– Mình về thôi!
– Dạ… (Ngọc Lan lại dịu dàng dễ thương như con mèo biết nghe lời).
…
– Alo. Ba ạ, Ngọc Lan kêu mệt con đưa em về trước, Ba mẹ ở lại tiếp khách rồi về sau nghe.
– Được rồi, đưa em về cẩn thận nghe con ở đây có ba rồi!.
Rời khỏi toà nhà Cao Phong lấy xe chở Ngọc Lan qua từng con đường, thành phố lúc về đêm thật lãng mạng những ánh đèn nhấp lấp lánh, những dòng xe chạy êm êm trên đường, những quán ăn đêm tấp nập người ra vào, mùi thơm lừng của ngô luộc và khoai nướng hai bên đường.
– Anh. Em muốn ăn.
– Để hôm khác đi, hôm nay không được.
– Sao nào…?
– Em nhìn bộ dạng em xem, anh sợ tới người ta không dám bán ấy.
– Nhưng em thèm!
– Vậy mai anh chở em đi, còn giờ về nhà anh nấu mì cho em ăn. Ok
– Ok…!
Về tới nhà Ngọc Lan vội lên phòng cởi đôi cánh sexy khoác lên mình bộ đồ ở nhà đầy kute, thoát hẳn vẻ đẹp gợi cảm quyến rũ nhưng cô vẫn xinh xắn dễ thương ở khuôn mặt mộc.
– Woa… ngon nha, mì ý anh hai làm là ngon nhất trên đời luôn.
Cao Phong dùng thìa gõ nhẹ lên trán Ngọc Lan:
– Ai đó đã bảo không gọi anh hai nữa nhỉ?
Ngọc Lan rón rén gãi nhẹ đầu, miệng chu ra cười nhẹ:
– Thôi… mình ăn nha!
Cả hai vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ. Một lát sau ông bà Huỳnh về:
– Ủa hai đứa về tự nấu ăn đó hả?
– Dạ vâng mẹ.
– Ngọc Lan con thấy thế nào rồi?
– Con khỏe re à ba.
– Thấy Cao Phong nói con không khỏe mẹ hơi lo nhưng giờ thấy tươi rói vậy là ổn rùi ha.
– Hihi…
– Hai con cứ ăn đi nha, ba mẹ lên lầu thay đồ đã.
– Ba mẹ ăn không con làm thêm cho ba mẹ nghe?
– Không cần đâu, hôm nay mẹ uống hơi nhiều nên thấy đầu hơi đau muốn nghỉ ngơi.
– Vậy còn ba?
– Ba cũng thế. Hai đứa cứ dùng đi rồi đi nghỉ ngơi cho sớm nghe chưa.
– Dạ… dạ!
Ngọc Lan và Cao Phong cùng đồng thanh, ông bà Huỳnh ngạc nhiên nhìn nhau rùi lắc đầu dìu nhau lên phòng. Cao Phong và Ngọc Lan chộm nhìn nhau cười tủm tỉm không thành tiếng.
Lại một đêm nữa qua đi như vậy đấy.
Không phải đoạn đầu cũng chẳng phải đoạn cuối, hơn 20 năm qua họ sống và lớn lên bên nhau nhưng duy nhất chỉ có mỗi đêm nay họ mới cảm nhận tình cảm đó là khác… khác ở suy nghĩ, khác ở con tim.
Truyện khác cùng thể loại
5 chương
4 chương
5 chương
15 chương
10 chương
36 chương
141 chương
50 chương
6 chương