Anh em thì đã sao…
Chương 7 : Anh em thì đã sao...1
Trong buổi liên hoan ăn mừng chiến thắng của công ty bà Huỳnh khoác tay ông Huỳnh đi chúc rượu khách hàng đối tác. Cao Phong cũng lịch thiệp như một bạch mã hoàng tử. Không khí rất vui vẻ và náo nhiệt, Ngọc Lan như cô công chúa trong bộ đầm màu đỏ, cũng từng có kinh nghiệm trong lĩnh vực người mẫu nên cách ăn mặc của cô rất sang trọng, quý phái và không kém phần sexy.
Chiếc đầm body ôm sát gợi lên đường cong quyến rũ, phần dưới đuôi váy xẻ một rãnh dài lên tận sát đùi, chỉ cần bước nhẹ thôi cũng đủ thấy đôi chân dài miên man với đôi môi đỏ tươi càng khiến nhiều chàng trai trong buổi tiệc muốn chiếm hữu người đẹp hơn, điều đặc biệt phía sau chiếc đầm khoét một khoảng rộng để lộ bờ vai thon gầy trắng muốt với lưng trần đầy gợi cảm… giữa đám đông cô nổi bật với bài nhảy dạ hội ” Tell Me why” của Jessica Folcker cùng với bạn vũ công được mời tới.
Mỗi bước chân đều uyển chuyển, lúc nhanh lúc chậm, lúc thì nhẹ nhàng tinh xảo lúc lại biến tấu gọn gàng… Cao Phong như đắm chìm vào người đẹp, mắt anh không dời Ngọc lan từng chi tiết nào, Thu Hồng thì nhìn Cao Phong ánh mắt đượm buồn trong lòng.
Kết thúc bài Balas đầy ngọt ngào ông Huỳnh vỗ tay khiến cả khán phòng phá tan trong tiếng nhạc lẫn tiếng vỗ tay reo hò.
Ông Huỳnh kéo Thu Hồng lại bên Cao phong rồi giới thiệu với khách VIP:
– Hello! Here are sons and daughters of my future.
(Xin chào! đây là con trai và con dâu tương lai của tôi) ông Huỳnh vui vẻ trò chuyện với khách nước ngoài.
– Oh… no doubt you two are a pair food ideas like that, really I admire the intelligence of today’s youth. Very good.
(Oh… không ngờ hai bạn lại là một cặp ăn ý như vậy, thực sự tôi rất ngưỡng mộ sự thông minh của lớp trẻ hiện nay. Rất giỏi.)
– Thank’s. He was too kind and.
(Cảm ơn vì ngài đã quá khen) Cao Phong đáp trả.
Thu Hồng cười khôn khéo nói:
– We hope we can cooperate long and increasingly more intimate.
(Chúng tôi hy vọng chúng ta có thể hợp tác lâu dài và ngày càng thân thiết hơn nữa).
– Oh … that’s of course!
(Oh… đó là điều tất nhiên!)
Rồi vị khách nước ngoài theo phong tục phương tây cầm tay hôn lên tay Thu Hồng:
– I enjoyed the beautiful woman who has just left her smart as you.
(Tôi rất thích những người phụ nữ vừa xinh đẹp lại thông minh như quý cô).
Thu Hồng e ngại nhưng vẫn niềm nở đáp trả khách thân thiện. Ông Huỳnh và bà Huỳnh thì đắc chí cười suốt có lẽ trong mắt họ Thu Hồng đã chiếm vị trí con dâu tương lai khá lớn khiến Cao Phong thấy ái ngại, không vui nhưng vẫn tỏ vẻ như đồng tình trước mặt mọi người.
Ở phía sau mọi người Ngọc Lan đứng khuất một góc nghe được cuộc nói chuyện mà lòng cô không hề thấy thoải mái, cô bước ra ngoài thật nhanh. Chắc do cô nổi bật quá nên Cao Phong không thể dời mắt khỏi người đẹp.
Thấy Ngọc Lan ra ngoài Cao Phong xin phép dừng cuộc nói chuyện và đi theo. Cô vào thang máy lên tầng thượng, Cao Phong thấy Ngọc Lan lên tầng thượng nhưng anh ko theo kịp để cùng vào cabin cầu thang máy với cô, anh bắt đầu thấy lo lắng bởi cô ăn mặc như vậy đi đâu một mình sẽ không yên tâm, anh chạy theo bằng cầu thang bộ.
Lên tới nơi mồ hôi nhể nhại, từ tầng thứ năm lên tầng mười đâu có dễ thấy Ngọc Lan đang đứng trầm ngâm mắt mơ màng thả hồn theo gió, cô giang hai tay đón những luồng gió mới vào người. Thật đẹp thật khiến trái tim con người ta rung động khi thấy nàng thơ đẹp như vậy mà. Cao Phong bước nhẹ đến bên.
– Một mình em lên đây không sợ à?
– Em muốn ở một mình, dưới đó không thoải mái.
– Nhưng em không nên đi một mình.
– Thì có anh theo em còn gì.
– Nếu anh không để ý thì không biết em đi đâu, em ăn mặc thế này lang thang có một mình ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì…
– Thì sao…?
– Tóm lại từ sau đừng như vậy nữa.
Cao Phong giọng hơi nặng kiểu trách móc. Ngọc Lan quay sang Cao Phong buông nét mặt buồn rầu:
– Khi nãy em đã nghe cuộc trò chuyện của mọi người em không vui nên mới rời khỏi chỗ đó.
– Sao em lại không vui!
– Vì câu nói của ba.
– Chỉ là xã giao thôi mà, chứ có chuyện gì đâu.
– Vậy anh có nghĩ như vậy không?
– …
– Em biết rồi. Có lẽ do em đã ngộ nhận.
– Em ngộ nhận mà ngộ nhận chuyện gì cơ?
– Em ngộ nhận tình cảm của mình.
– Tình cảm của em thì sao… nói anh hai biết đi.
Vừa nói Cao Phong dùng hai tay đặt lên hai cánh tay Ngọc Lan. Anh muốn biết tâm tư tình cảm của cô, anh muốn biết cô nghĩ như thế nào về chuyện tình cảm này, đâu đó anh cũng hy vọng tình cảm nơi ấy cũng giống như nơi mình nhưng anh không dám để lộ.
– Em đã bắt đầu thích một người rồi anh ạ.
– Người đó anh có biết không?
– Có!
– Cậu ấy là người như thế nào?
– Rất tốt.
– Vậy được rồi chỉ cần là người em thích chắc chắn sẽ là người làm ba mẹ hài lòng thôi.
– Anh không muốn biết người đó là ai sao?
– Đến thời điểm nào đó nhất định em sẽ tự nói ra anh hai không hỏi nữa.
– Đừng xưng anh hai nữa em không muốn nghe từ đó.
– Thì vốn dĩ nó đã như vậy rồi, sự thật không thể chối bỏ được em à.
– Anh cũng muốn nó cứ mãi như vậy sao?
– Uhm!
– Và với chị Thu Hồng thì như ba nói khi nãy sao?
– …
– Sao anh im lặng, mà cũng đúng im lặng chứng tỏ điều đó là thật?
– Không phải như em nghĩ đâu.
– Vậy em phải nghĩ như thế nào đây! (Nước mặt Ngọc Lan bắt đầu rưng rứng).
– Thôi chúng mình xuống thôi ở trên này gió lớn sẽ cảm đấy.
Rồi Cao Phong kéo tay Ngọc Lan đắt đi, Ngọc Lan đưa một tay kia nắm chặt bàn tay Cao Phong, khuôn mặt cô trùng xuống ánh mắt khẽ nhắm hờ:
– Anh thực sự không muốn biết người con trai đó là ai sao?
– Chuyện đó để sau đi em. (Cao Phong thực sự rất muốn biết nhưng anh không đủ tự tin để nghe).
Ngọc Lan khựng lại buông tay Cao Phong ra, cô im lặng khiến Cao Phong cũng im lặng. Cô nhắm mắt một hồi không nói, Cao Phong cũng không hỏi. Rồi cô từ từ mở mắt ra nhìn Cao Phong nói chậm dãi:
– Người đó đang đứng trước mặt em.
Cao Phong bất ngờ tim như muốn bung ra không biết vì bất ngờ hay vì lo lắng.
– Em… em… nói gì cơ…?
– Người trong lòng em bao lâu nay là anh đó. Ngày trước em chỉ tôn thờ vì anh là anh trai nhưng từ khi biết sự thật anh không phải anh ruột thì sự tôn thờ đó nó đã chuyển biến thành tình yêu.
– Không được!
– Tại sao lại không được…?
Truyện khác cùng thể loại
5 chương
4 chương
5 chương
15 chương
10 chương
36 chương
141 chương
50 chương
6 chương