Khương Dương ngủ đến lúc mặt trời lên cao mới tỉnh, ván sắt quá cứng, cả người anh đau nhức. Anh xoa cổ ngồi dậy, phát hiện có một tấm thảm phủ trên người mình. "Cảnh sát Triệu, anh dậy rồi à." Nhìn theo tiếng gọi, Khương Dương thấy Cát Tường ngồi ngay ngắn trên băng ghế ở cửa căn nhà đổ nát, A Khang vẫn ở cạnh ông ta như cũ. Khương Dương bước xuống xe lôi, trả thảm lại cho ông ta. Anh nói cám ơn, trước khi đi còn nói: "Nếu chú không tìm được tôi, có nhu cầu gì thì đến sạp báo tìm Lương Chính." Cát Tường cũng không gặng hỏi nữa, nở nụ cười vạn năm không đổi, đáp một tiếng được. Khương Dương quay về phòng thuê, bỏ túi đồ kia cùng chai rượu tối qua vào bao đi vất, lại tắm thay bộ đồ khác mới vội vàng ra ngoài. Đường đi quá xa, anh không lái motor nữa, chuyển hai chuyến xe buýt mới đến được tiểu khu đã hẹn. Cứ mỗi tháng một lần anh lại đúng giờ trở về báo danh. Tiểu khu ở cạnh bệnh viện được xây vào đầu thập niên chín mươi, đến nay đã có vẻ cũ kỹ, nhưng độ xanh hóa rất tốt, vào đây đa số là người già dẫn theo trẻ nhỏ. Khương Dương gõ cửa một căn hộ, đến mở cửa là một người phụ nữ trẻ hơn mẹ anh khoảng mười tuổi. "Chị cả." Bình thường gọi Thẩm Băng Khê là chị Thủy cũng chỉ là đùa giỡn, còn lúc này giọng điệu vô cùng kính cẩn, đây là tiền bối thật sự. "Đến đây." Người phụ nữ cười tươi, rồi để anh vào trong nhà. Khương Dương ngồi vào một góc trên sofa vải ở bên phải, nơi đó có thể liếc nhìn cả căn phòng khách này với ngoài cửa, một vị trí canh phòng. Anh tiện tay cầm lấy gối ôm, ngồi nghiêng một bên, tư thế thả lỏng. Trong gạt thuốc trên bàn đã có bảy tám đầu lọc thuốc lá, anh cẩn thận nhìn, là Trung Hoa, còn cô ấy không hút. Người phụ nữ để ý đến ánh mắt anh, lấy một gói Trung Hoa mềm đã xé bao từ trong ngăn kéo ra, nói: "Làm điếu nhé?" Khương Dương lắc đầu. Người phụ nữ cười, "Khỏi cần phải kiêng dè tôi, tôi hít khói thuốc của người khác cũng không ít." "Đã cai cái này rồi." Người phụ nữ nói: "Không cần phải kiềm chế quá." Khương Dương nói: "Người khác chỉ khuyên bỏ, chưa thấy ai khuyên hút bao giờ." Người phụ nữ cũng không ép, để gói thuốc trên bàn, "Làm cái nghề này của các cậu tôi còn chưa thấy có mấy người không hút không uống đấy." "Còn chê chưa đủ chết sớm à." "Nếu sống không được an nhàn thì có khỏe mạnh sống lâu đi chăng nữa cũng ích gì." Người phụ nữ ngồi xuống sofa bên cạnh, vừa rót trà vừa nói, "Nhưng mà, chúng ta đây cũng không phải vì để an nhàn mà đi làm chuyện nhẫn tâm được, đây là nguyên tắc." Khương Dương ném ánh mắt đã hiểu và tán đồng cho chị ấy. "Gần đây cảm giác thế nào?" Cuối cùng chị ấy cũng vào chuyện chính, đưa một ly trà cho Khương Dương. Khương Dương đến chính là vì để báo cáo chuyện này. "Coi như ổn." Anh nói dối. Ánh mắt người phụ nữ không quá tin tưởng, "Tối qua không ngủ ngon sao? Sắc mặt kém quá." Khương Dương bất giác sờ mặt một cái, ậm ờ đáp: "Có chút." Người phụ nữ thấy thái độ vòng vèo của anh, liền đổi sang đề tài khác thoải mái hơn, "Quen bạn gái rồi?" Nhưng Khương Dương lại không thoải mái, "... Sao lại hỏi cái này." Người phụ nữ nhã nhặn đáp, "Vậy chính là có rồi?" Im lặng hồi lâu, ánh mắt dừng lại trên gạt tàn, Khương Dương nói thật, "Mới chia tay." "Aiz, đáng tiếc nhỉ." "... Chị cũng không biết đó là người thế nào cả." "Dù sao vẫn là cô gái cậu vừa ý, sẽ không tệ lắm." Khương Dương không phản bác được, "Là rất tót." "Không sao hết," Người phụ nữ an ủi anh, "Tìm một người tốt hơn là được." Khương Dương miễn cưỡng cười cười. Một lúc lâu anh không tiếp lời, người phụ nữ cũng không ép anh, im lặng chờ đợi. "Chị cả." Khương Dương đặt gối ôm qua một bên, cùi chỏ chống lên đầu gối, người hơi đổ về phía trước, giống như muốn bộc lộ bí mật. "Ừ?" Quả nhiên đã đến lúc, người phụ nữ cũng nghiêm túc nhìn anh chăm chú. Anh đang do dự, liệu có nên nói hết chuyện tối qua với chị ấy hay không, dẫu gì cô ấy cũng là một trong những người ở bên anh trong suốt quá trình "gột rửa". Nhưng như vậy, mọi khổ tâm của Thẩm Băng Khê và Quách Dược đều uổng phí. "Em..." Anh chầm chậm xoa tay, mắt lóe lên một cái, "Liệu em có thể có một yêu cầu... chị giúp em chào hỏi lão đại giùm được không?" "Hô, sao lại khách khí vậy chứ, cậu cứ nói đi." Kiên nhẫn nghe xong yêu cầu của anh, người phụ nữ nhạy cảm thấy được, đây nhất định không phải là ý anh vốn định nói, nhưng không biết điều gì đã khiến anh lại nuốt lời vào. Lại trò chuyện mấy câu, Khương Dương xin phép ra về trước. Người phụ nữ bấm một dãy số. "Là em... Đúng vậy, cậu ấy đến rồi, vừa mới về... Tinh thần có vẻ không tốt, nói thật, em cảm thấy thằng bé này có thể gặp phải chuyện gì rồi, nhưng lại giấu diếm không cho mọi người biết... Vâng, cậu ấy không nói với em, nói được thì hay rồi... Anh cũng biết miệng cậu ấy chặt mà, quá chặt cạy không nổi, nếu không anh cũng không chọn cậu ấy..." "Đúng rồi, cậu ấy hỏi anh liệu có thể cho phép cậu ấy..." Bên kia nghe xong, trầm ngâm chốc lát thì nói, "Để cậu ta đi đi." Người phụ nữ gật đầu tỏ vẻ, "Em cũng đã nói vậy với cậu ấy rồi, nhưng vẫn không yên tâm." "Em lo cậu ta sẽ chạy về Vân Nam sao?" Cô ấy im lặng đã chứng thực lời suy đoán của bên kia. "Không đâu." Giọng nói già nua nhưng lại mạnh mẽ, "Cậu ta đi chính là chịu chết, đã lớn thế mà mà có chút chuyện ấy vẫn không nghĩ ra thì dù kết quả có ra sao cũng coi như đáng đời." "..." Có thể cảm thấy lời hơi nặng nề, bên kia nói thêm: "Đừng lo, cậu ta nhất định có cách nghĩ của mình. Chúng ta nuôi một con điều hâu chứ không phải là chó trông nhà, đã không thể bó buộc được móng vuốt của cậu ta thì phải để cậu ta bay." "... Lần sau em sẽ nói với cậu ấy là anh coi cậu ấy là chó, anh cứ cẩn thận cậu ấy tạo phản." "..." *** Buổi sáng Hứa Liên Nhã mới đến tiệm chưa được bao lâu, Hạ Nguyệt đã vội vã chạy đến, trông sắc mặt không ổn. "Chị Nhã." Giọng cô ấy căng thẳng, ánh mắt phức tạp, ẩn chứa nghi ngờ thậm chí là sợ hãi. Nhìn dáng vẻ là biết, Hứa Liên Nhã hỏi: "Cảnh sát cũng đến tìm em?" Hạ Nguyệt gật đầu cái rụp, "Lúc trước không nhìn ra đấy, thật không ngờ... Lúc đến nhà cậu ấy ăn cơm em còn thấy người rất tốt nữa chứ." Hứa Liên Nhã nói: "Chị cũng đau đầu đây." "Phải xử bao lâu đây?" "Khó nói được, chị cũng không biết trước kia cậu ta từng làm bao nhiêu lần." Ý cô là chuyện trộm mèo, "Em chớ nghĩ nhiều, chị nhờ người hỏi thăm chút." Hạ Nguyệt lại ôi chao hai tiếng, Hứa Liên Nhã trấn an cô ấy: "Tiểu Chu không có ở đây, trước khi có người mới cũng chỉ có hai chúng ta, khoảng thời gian này em phải vất vả rồi, cuối tháng... chị sẽ tăng lương cho em." Hạ Nguyệt vừa mừng vừa sợ, gật đầu một cái, hơi mất tự nhiên cám ơn Hứa Liên Nhã. "Lát nữa em phải ra ngoài." "Ừ..." Hứa Liên Nhã cũng nhớ đến tối qua dùng dằng mãi nên về trễ, để cô ấy phải trông tiệm một mình, bèn áy náy nói: "Chị sẽ cố về nhanh." Nhìn Hạ Nguyệt vội vã rời đi, Hứa Liên Nhã dùng máy tính ở quầy lên mạng kiểm tra, lại còn phải chia nửa lòng ra để canh phòng. Đọc đủ tài liệu, cô thoát khỏi khỏi trình duyệt mạng, cũng xóa lịch sử đi. Trước giờ cơm trưa, Hứa Liên Nhã đến khoa da liễu trong bệnh viện lấy số, cũng may là Phùng Nhất Như không thực tập ở đây. Số cô lấy là một nữ bác sĩ trung niên. Nữ bác sĩ đeo khẩu trang kín mặt, chỉ để lộ ra vầng trán đầy nếp nhăn, khiến cô nhớ đến mẹ mình. Nếu mẹ biết cô đến kiểm tra cái gì thì nhất định sẽ tức chết cho xem. Bác sĩ hỏi tình hình cô một cách công việc hóa. "Tôi muốn... kiểm tra xét nghiệm giang mai, viêm gan siêu vi C, AIDS và bệnh lậu." Tuy giọng nói bình ổn, nhưng lại thấp hơn bình thường nhiều. Liên quan đến vấn đề sức khỏe, cô không muốn lấy sự tin tưởng giữa anh và cô làm tiền đặt cược... huống gì niềm tin trong cô đã hoàn toàn sụp đổ. Bác sĩ gặp nhiều nên cũng đã quen, cũng không nhìn nhiều mà hỏi: "Quan hệ không dùng bao bao lâu rồi?" Hứa Liên Nhã cám ơn bà ấy không thèm để ý đến, khiến cô thoải mái rất nhiều. Cô tính một hòi, "Hơn một tháng." Bác sĩ gật đầu, vừa nhìn máy tính bấm con chuột vừa nói: "Trên người có chỗ nào khác thường không?" Hứa Liên Nhã nghĩ ngợi: "Hình như không có." "Sốt, nhức đầu, đau bắp thịt khớp xương chẳng hạn..." Hứa Liên Nhã nghĩ rồi lắc đầu. "Trên người có nổi mẩn phát ban hay thối rữa gì không..." Lại lắc đầu lần nữa. Bác sĩ hỏi thêm một vài câu, Hứa Liên Nhã nhất nhất trả lời. Máy in cạnh máy tính bắt đầu làm việc, nhả ra một tờ giấy. "Ra ngoài đóng tiền rồi lên lầu đi." Bác sĩ đóng dấu lên tờ giấy, "Sau khi có kết quả lại đến tìm tôi." Hứa Liên Nhã hỏi: "Lúc nào thì có kết quả?" Bác sĩ nhìn đồng hồ, "Cô đến lúc này thì phải tới hai giờ chiều mới có." Mùi khử trùng trên hành lang cũng không xa lạ gì với Hứa Liên Nhã, vào lúc này bao nhiêu cảm giác đều đông cứng lại. Cô đóng tiền xong liền đi thang máy lên lầu rút máu. Tay phải cô giữ bông gòn, tay trái cầm biên lai dư ra, đi kiểm tra mục bệnh lậu cuối cùng. "Tiểu Nhã?" Hứa Liên Nhã mãi vùi đầu sợ hết hồn, tờ giấy trong tay rơi xuống. Người gọi cô đang định cúi xuống nhặt giấy lên giúp cô, nhưng cô ngay đến bông gòn trên tay cũng không để ý, nhanh chóng nhặt giấy lên, gập mặt có chữ lại. Người kia: "..." "... Dì Trâu." "Sao lại chạy đến bệnh viện thế? Đi một mình ư?" Trâu Vân Đình là một trong những số ít đồng nghiệp của bố mà Hứa Liên Nhã đã gặp. Có lần cô phải phẫu thuật viêm ruột thừa, Lôi Nghị đang ở bên ngoài, chính Trâu Vân Đình đã đến chăm sóc cô. Hứa Liên Nhã cố để động tác gấp giấy được tự nhiên, nói: "Kiểm tra thường lệ, mỗi năm một lần..." Trâu Vân Đình đã rõ, "Nên đi khám đúng giờ hơn." "Còn dì Trâu thì sao, sao lại lên đây?" Trâu Vân Đình vỗ vào tài liệu trong tay, "Buổi sáng ở nhà nghỉ ngơi, thuận tiện giúp đồng nghiệp đến lấy báo cáo kiểm tra." "Ra vậy..." Cứ nghĩ đến việc cả hai đều chờ bản báo cáo giống nhau, trong lòng Hứa Liên Nhã cảm thấy vi diệu. Trâu Vân Đình nói: "Cháu còn mấy mục muốn kiểm tra?" "Còn một mục ạ." "Lát nữa còn có chuyện gì không?" "Không ạ." Trâu Vân Đình nói, "Vậy thì tốt quá, lát nữa cháu đến nhà gì ăn cơm đi, lâu rồi cũng không gặp cháu, cũng chỉ có hai dì cháu ta thôi." Hứa Liên Nhã suy nghĩ một chút rồi nói: "Được ạ." "Vậy dì về mua thức ăn trước, cháu xong thì tới thẳng nhà dì nhé?" Cô cười, "Vâng ạ." "Còn nhớ nhà dì ở đâu không?" "... Còn nhớ mang máng." Trâu Vân Đình đọc lại địa chỉ cho cô lần nữa, Hứa Liên Nhã nói: "Lần này sẽ không quên đâu." "Muốn ăn gì nào, để dì đi mua." Hứa Liên Nhã đã sắp không chống đỡ nổi sự nhiệt tình của bà ấy, nói: "Gì cũng được." "Vậy lát nữa gặp." Hứa Liên Nhã nhìn bóng lưng của bà ấy, thở phào nhẹ nhõm, mở biên lai ra lần nữa. *** Nhà Trâu Vân Đình chỉ cách bệnh viện mười phút đi bộ, Hứa Liên Nhã gửi xe lại bệnh viện, đi bộ đến. Cô mua mấy chùm nho dưới cửa tiểu khu đem lên. Trâu Vân Đình thấy túi đồ Hứa Liên Nhã đưa, khẽ than: "Haiz, sao lại khách khí vậy chứ..." Trong mấy lần trò chuyện vụn vặt giữa Lôi Nghị và Trâu Vân Đình, Hứa Liên Nhã mơ hồ đoán ra, căn nhà này là chồng trước của Trâu Vân Đình để lại cho bà ấy. Lúc còn trẻ Trâu Vân Đình từng kết hôn một lần, nhưng vẫn không có con. Nghe nói chồng trước cũng cùng một hệ thống. "Cứ ngồi thoải mái, dì cũng không khách khí với cháu đâu." Trâu Vân Đình vừa nói vừa vào phòng bếp, "Còn hai món nữa, cháu đợi một lát nhé." Hứa Liên Nhã nói, "Dì Trâu, dì nấu bao nhiêu món thế?" Trâu Vân Đình thấy cô ngồi xuống sofa đầu tiên bên phải, không khỏi mỉm cười. "Chỉ ba món thôi, xong ngay đây." Hứa Liên Nhã liếc thấy gạt tàn trên bàn cùng với nửa gói Trung Hoa mềm, thừa dịp Trâu Vân Đình không để ý, cô dịch lại gần nhìn một cái, nhãn hiệu của thuốc và số lượng đều khớp với gói trên bàn. Cô lại làm như không có chuyện gì xảy ra, dựa ra sau sofa lại. Trâu Vân Đình nhanh chóng xào ba món, hương vị gia đình thường ngày, Hứa Liên Nhã bới một chén cơm đầy. Ăn vài đũa, Hứa Liên Nhã cân nhắc rồi mở miệng: "Dì Trâu, chỗ đó của dì... bệnh nhân sau khi ra rồi về lại có nhiều không?" Trâu Vân Đình nói thẳng: "Ý cháu là cai nghiện rồi lại tái hít chứ gì." "... Vâng." "Cũng không ít, nhìn người cũng phải nhìn kiểu." Đổi lại là người khác, có lẽ Trâu Vân Đình sẽ không nói nhiều như vậy, nhưng vì là con gái của Lôi Nghị nên bà cũng bớt đi một hàng rào cố kỵ, "Nếu sau khi rời khỏi đấy mà có được hoàn cảnh tốt, có lẽ cả đời cũng không trở lại nữa. Nhưng nếu thứ hút là..." Tay trái bà đưa lên bốn ngón tay, số bốn, heroin*, "Thì coi như cả đời xong rồi. Những thứ này mà tái hít thì càng khó cai hơn. Thuốc phiện nghiện rồi dễ bỏ, nhưng lòng đã nghiện thì lại khó cai." (*Tiếng lóng Đài Loan Hương Cảng, dựa vào công dụng và độ tinh khiết mà thuốc phiện được chia ra các loại "số 1", "số 2", "số 3" và "số 4". Trong đó heroin được xếp vào số 4, mức gây nghiện độc hại cao nhất.) "Ồ..." Hứa Liên Nhã máy móc gẩy cơm. "Còn những người không trở về nữa, vậy có điểm gì giống nhau?" "Giống nhau à..." Trâu Vân Đình chỉ coi như cô muốn biết nhiều, "Khó nói lắm. Bọn dì chỉ biết nói với họ rằng, chúc mừng bạn đã thành công rời xa thuốc phiện được lâu, chứ không nói chúc mừng bạn cai nghiện thành công. Dẫu gì nghiện và cai nghiện đều là chuyện cả đời, không thể biết rõ được, trở lại là chuyện sớm hai muộn." Lại một phen hết hồn hết vía, Hứa Liên Nhã chết lặng nhai thức ăn, gật đầu một cái. "Có liên quan gì đến tính cách với thói quen không?" Cuối cùng Trâu Vân Đình cũng thấy có gì đó không đúng, tốc độ gắp thức ăn chậm lại, nói: "Tính cách thế nào?" Người ngày ngày dậy sớm chạy bộ, trừ khi là mưa to thì coi là tính cách gì đây, Hứa Liên Nhã nói: "Cứ xem như sức mạnh ý chí rất mạnh đi."  "Cai nghiện cần nỗ lực và phối hợp trên nhiều phương diện, không phải dựa vào một mình mình là có thể vượt qua, ngược lại có rất nhiều người lúc ở một mình lại dễ xảy ra chuyện nhất, nên mới cần đến những trại cai nghiện  và bệnh viện cai nghiện như của bọn dì." "..." Đổi đề tài khác, Trâu Vân Đình dò hỏi: "Tiểu Nhã, có phải bạn trai cháu gặp khó khăn không?" Hứa Liên Nhã ngẩn người, ngẩng đầu lên từ trong bát, vội vàng nói: "Không, không có." Cô cười gượng, "Ba cháu thường xuyên tiếp xúc với loại người này, bình thường cháu cũng không có nhiều cơ hội trò chuyện với ông ấy nên muốn hỏi một chút." Trâu Vân Đình nửa tin nửa ngờ gật đầu một cái.