Sau bữa tiệc mọi người đều tìm cho mình mọi ngóc ngách trong nhà Duy để nghỉ ngơi và đánh một giấc ngủ ngon lành. Duy cũng cảm thấy đói bụng vì lo cho Nhi mà chưa ăn gì từ sáng đến giờ, anh gấp quyển sách y học lại đặt lên bàn rồi đứng dậy kéo chăn đắp cho Nhi sau đó nhẹ bước đi ra khỏi phòng. Anh đi xuống bếp ngồi ăn súp bò mà Nhi đã nấu cho anh, anh ăn một cách từ từ chậm rãi, giờ trong đầu anh cảm thấy vô cùng trống rỗng chẳng muốn suy nghĩ điều gì nữa, nó chỉ khiến anh thêm nặng nề. - Mày làm gì vậy? Ăn súp bò hả? Cường nói rồi ngồi xuống đối diện với Duy khi thấy anh đang ngồi ăn ở bếp, mở lấy chai nước uống vài ngụm. Duy im lặng không nói gì chỉ gật đầu đáp rồi lại tiếp tục ăn, nét mặt không có cảm xúc gì. - Này Duy, tao hỏi thật mày nha? Mày có yêu Bảo Long à không Bảo Trâm không vậy? Nghe Cường hỏi như vậy, anh đặt thìa xuống không ăn nữa, lấy khăn giấy lau miệng rồi bưng ly nước uống một hơi đến cạn. Anh đặt ly nước xuống bàn, nét mặt trở nên nghiêm túc, trầm giọng nói: - Lúc ở bệnh viện, tao đã nói với Nhi rằng nếu cô ấy hỏi tao có yêu cô ấy không thì tao sẽ trả lời là tao không thể, vì tao "Gay" nhưng giờ tao lại có cảm giác rất lạ đối với Nhi sau khi tiếp xúc với cô ấy cũng lâu. - Vậy cảm xúc mày nói như thế nào? Cường thắc mắc hỏi. - Gần gũi thân thiết, Nhi cho tao cảm giác vui vẻ ấm áp kiểu tình cảm nam nữ đấy. Đôi khi thấy cô ấy ngốc nghếch đến nỗi chỉ muốn la mắng… lần đầu tao tự tay lau giọt nước mắt cho cô ấy. Tao muốn được bảo vệ cô ấy, quan tâm chăm sóc cô ấy. - Vậy mày thử nhìn vào mắt tao rồi ôm tao thử đi. Cường nói rồi chống tay lên bàn nhìn Duy một cách nghiêm túc. Duy thấy vậy đánh Cường một cái thật mạnh ở vai làm anh nhíu mày đau nhói mà chửi: - Cái thằng này, sao mày đánh tao? - Mày điên hả? Nghĩ sao vậy, lỡ mọi người nhìn vào nói tao này nọ thì sao mày? Duy nhếch môi cười nhạt rồi đi lại xem nồi cháo bò anh vừa cắm điện vào hầm, miệng khẽ thầm: “Không biết, Nhi ăn không nữa?” - Con bé không ăn đâu, để tao ăn cho? Cường chưa gì hết cầm lấy tô và giá múc cháo vào tô và tiếp lời: - Tao nghĩ mày nên đi gặp bác sĩ tâm lý đi, có khi mày không còn bị đồng tính nữa đâu? Nghe Cường nói cũng có lý nhưng thôi Duy tạm thời gạt qua một bên để chuẩn bị tâm lý cho bài thi giải phẫu ngày mai. - Cháo ngon ghê! Duy đang mơ màng nghĩ thì quay sang thấy Cường đã xử đẹp hết nồi cháo mà anh nấu cho Nhi, anh bực mình đi lại đập bàn mà mắng: - Cái thằng điên này, cháo tao nấu cho vợ tao mà… - Vợ luôn… Cường nói lớn, trố mắt nhìn Duy khi nghe anh nói. - Duy, con ở đâu vậy sao để bạn bè nằm ngủ dưới này vậy con? Nghe tiếng mẹ Duy ở ngoài đi vào vang lên, Duy và Cường như toán loạn cả lên. - Chết, mẹ tao! Mày kêu mấy đứa ra ngoài vườn ngồi chơi đi, còn lại để tao lo. - Ờ, được rồi. Cường vội lên phòng khách cúi chào bà Phương lịch sự rồi lúi húi kéo lũ bạn ra ngoài sân vườn ngồi để chờ tối còn học nhóm. Duy vội dọn đóng chén bác trên bàn bỏ vào bồn rử chén, anh nhíu mày nói khẽ: - Sao mẹ lại đến lúc này cơ lại. - Trời ơi, con trai mẹ cũng có lúc rửa chén vậy hả? Bà Phương tươi cười vỗ vai Duy rồi nhìn xung quanh. Bà không thấy Nhi đâu liền hỏi: - Vợ con đâu? - Con chào mẹ? Mẹ tới hồi nào vậy? Nhi từ trên bậc thang đi xuống một cách từ từ, Duy thấy vậy vội đi nhanh lại để đỡ cô và gằn giọng nói: - Sao không ở trên phòng nghỉ ngơi đi? Vẻ mặt Duy lạnh lùng nhìn Nhi khiến cô không dám nhìn vào mắt anh xíu nào. Cô nghĩ thầm: “Sao anh lúc nào cũng đưa khuôn mặt lạnh lùng nhìn mình hoài vậy?” Bà Phương đi lại đánh Duy một cái ở vai và mắng anh: - Sao con nặng lời với vợ vậy hả? Duy im lặng không nói gì chỉ đỡ Nhi đi lại ghế ngồi xuống và Nhi chỉ biết gượng cười. - Mẹ có thuê giáo viên dạy tập yoga cho phụ nữ có thai, cô ấy đang ở trước phòng đấy hai đứa lên tập đi. Duy nghe mẹ nói vậy, anh vội lên tiếng từ chối: - Con còn phải lo học mai thi nữa mà mẹ! Ngay lập bà Phương mắng nh xối xả: - Con IQ 160 thông minh rồi, học giỏi rồi, không phải con nói với mẹ đã ôn hết cả tuần rồi sao? Không nói gì nhiều ra tập với vợ con đi, tập 2 tiếng thôi rồi tối học cũng được. - Nhưng bạn con đang chờ… - Mẹ nói với bạn con rồi, tụi nó chịu chờ hết không sao đâu, đi ra tập đi. Bà Phương chẳng cho Duy nói gì cứ hối thúc Duy đi bằng được còn Nhi chỉ biết lẳng lặng nghe lời, nào dám cãi lời mẹ. Bạn bè ở ngoài cửa lẽn đi vào xem hai vợ chồng tập như thế nào, cảm thấy rất tò mò. - Được rồi, hai em ngồi xuống đi! Bài tập đầu tiên là xoa bóp hai chân cho vợ, Duy nhìn cô mà làm theo nha. Nhi duỗi hai chân để cô xoa bóp và Duy cũng nhìn và làm theo khiến cô cảm thấy ngại ngùng vô cùng. Nhưng cánh Duy làm nó khá nhẹ nhàng khiến cô thoải mái vô cùng. - Dễ chịu chứ? Duy nhìn Nhi mỉm cười hỏi làm cô bối rối mà trả lời lắp bắp: - Rất dễ chịu. Và rồi họ trải qua các bài tập đơn giản một cách dễ dàng, bạn bè xung quanh đều nhìn mà cảm thấy ghen tỵ vô cùng cũng muốn được như hai người họ. Riêng chỉ một người trong đám bạn tỏ ra không vui đó chính Bảo Trâm. Cô rất khó chịu, cảm thấy chứng tai gai mắt mà nhảy vào phá đám nhưng cố kìm chế. Tuy khó chịu là vậy nhưng cô vẫn muốn ở lại đây không hiểu lý do sao. Cường đánh mắt sang nhìn Bảo Trâm, anh nhếch môi nói thầm: “Không hiểu sao cái cô này còn ở lại được, không biết ngại là gì luôn mà… chậc chậc…” Đến bài tập tiếp theo, cô giáo nói Duy ngồi ra sau để đỡ Nhi rồi cô nhẹ giọng nói: - Được rồi, bây giờ đến bài tập mát xa vòng một. Phụ nữ phải thực hiện mát xa vòng một thường xuyên sau khi sinh để kích thích tuyến sữa và không bị tắc sữa. Nào bây giờ, Duy đưa tay lên đi em… Duy gượng cười đưa tay lên trong nỗi gượng gạo, Nhi cũng không khác gì anh. Cô như muốn chạy đi ngay tức khắc, làm vậy cô ngại muốn độn thổ mất. - Em hãy dùng ngón tay mềm mại từ từ mát xa vòng một cho vợ bằng cách luồn tay vào nách và từ từ mát xa từ ngoài vào trong… Cô giáo vừa nói vừa hướng dẫn, Duy và Nhi nhìn nhau ngơ ngác. - Nào mát xa đi em… mát xa đi… Cô giáo hối thúc Duy làm bằng được, giờ anh có muốn trốn tránh cũng không được vì mẹ anh đang ngồi quan sát. Đám bạn ở ngoài cửa thì trố mắt để xem Duy có làm không, Bảo Trâm thì cắn rứt đang muốn nhảy vọt vào trong đó nếu như Duy làm như vậy. Duy thả lỏng người và nói nhỏ với Nhi: - Em không ngại khi anh mát xa chứ? Anh phải hỏi sợ Nhi cảm thấy khó chịu. Nhi ngó qua mẹ thấy mẹ đang nhìn nên cô đành phải đồng ý. - Anh cứ làm đi! Hu hu, kiểu vậy chắc cô nín thở chết quá. Cô giáo đang trong chờ nên Duy bắt buộc phải thực hiện thôi. Anh làm theo như những cô nói, cũng luồn tay qua nách Nhi và để hai tay lên vòng một của Nhi chuẩn bị mát xa. Tay của anh vừa chạm vào là Nhi muốn nhảy tứng lên rồi, mặt cô đỏ như trái cà chua chín nếu mà mát xa nữa chắc cô chết mất thôi. Nhi ráng hít thở cố định hình và ráng chịu đựng. Duy chuẩn bị mát xa thì không biết Bảo Trâm lao tới đánh Duy ngã phịch xuống nền và thét lớn: - Để tôi làm cho! Trâm thở hổn hển, mọi người xung quanh đều hoảng hốt khi thấy Trâm xông vào phá đám việc hai vợ chồng người ta đang làm. Nhi đơ toàn tập không biết Trâm ở đâu chui ra nữa còn Duy thì lo lắng đỡ Nhi ngồi dậy và hỏi cô: - Có sao không. Nhi lắc đầu không sao. Bà Phương có vẻ tức giận đứng dậy đi lại chỉ thẳng vào mặt Trâm mà chửi: - Con là ai mà dám xen vào cản hai đứa mát xa vậy hả? Trâm ngẩng cao cổ, cao ngạo đáp lại: - Con là bạn gái anh Duy đấy, con không cho phép anh ấy làm như vậy? Lời nói của Trâm làm mấy người bạn xung quanh đều ngớ người không tin nổi tại sao cô lại dám cãi người lớn như vậy. Cường cũng tức thay cho Duy và cô Phương luôn mà. Anh đứng càm ràm, mắng: - Tự dưng ở xen vào ngăn cả người ta vậy còn dám cãi lời người lớn nữa, không biết quê hả? - Ờ, chả có gì quê hết đó. - Quái! Cường điên người muốn tới đánh cho Bảo Trâm tơi bời luôn nhưng cũng may có đám bạn cản lại. - Không đánh để em đánh cho. Không biết Ngân ở đâu ra hùng hổ đi tới lôi tóc Trâm làm cô ngã phịch xuống sàn đau nhói còn lôi luôn cả đóng tóc nối của cô xuống. Trâm cũng đâu phải dạng vừa mà lôi Ngân ngã nhào vào người Cường ngã phịch xuống nền rồi đi lại chỗ Duy càm ràm: - Em không cho phép anh làm thế, em chỉ cho phép anh làm vậy với em thôi. Anh mát xa ngực cho em đi đừng mát xa cho Nhi. Nhi và mẹ chồng cô đờ ra nhìn cách cư xử của Trâm đang làm. Trâm lôi tay Duy chạm vào vòng một nở nang của cô và đưa ánh mắt long lanh như mèo van nài. Duy bực mình buông ra, không muốn nói gì mà quay sang mỉm cười với Nhi nhẹ giọng nói: - Để anh mát xa cho em ha, để cô giáo chờ nữa? Cô coi em làm có đúng không rồi chỉ bảo cho em? - Ở, anh Duy, em không chịu đâu! Mặc kệ Trâm cứ ngồi đó càm ràm thì Duy chuyên tâm vào việc mình làm. - Được rồi Duy, em đưa tay chạm vào ở phía trên gần với vòng một thôi nên Nhi em đừng ngại nha về sau sẽ quen thôi. Nhi gượng cười đáp để Duy mát xa, anh làm theo những gì cô hướng dẫn. Nhi cảm thấy dễ chịu hơn nhiều không còn cảm giác ngại ngùng nữa. Cô nghĩ thầm: “Giá như anh Duy là chồng của mình thật sự thì sướng biết mấy nhưng có lẽ là không được. Anh ấy đã nói không thể yêu mình rồi mà, mình chỉ là em gái mưa của anh thôi…” Duy vừa làm vừa tỏ nét mặt lạnh lùng nhìn Trâm với ánh mắt của sự tức giận rồi quay sang chỗ khác. Trâm tức tối đứng dậy vòng trước ngực nhìn hành động thân thiết của Duy và Nhi mà ậm ực vô cùng. - Này chị, chị không biết xấu hổ hả còn đứng đó nhìn gì nữa. Ngân trố mắt hùng hổ nhìn Trâm nói. - Ủa sao phải xấu hổ em, chị chỉ nhìn người yêu chị thôi mà, em có quyền gì ngăn cản chị. Trâm đáp lại một cách tỉnh bơ như không có gì, trong khi bạn bè Duy đã bỏ ra vườn hết. Ngân im bặt không biết nói gì, Cường đi lại nói nhỏ với Ngân: - Kệ cô ta đi… mà này, em với anh làm cái này đi… Hai người thì thào qua lại rồi cười đắc ý, Ngân cười khình khỉnh rồi giơ chân lên đá mạnh vào mông của Trâm một phát rơi luôn cả miếng độn mông ra ngoài rồi Cường vội nắm lấy tay Ngân chạy đi một lèo không nói không rằng. Trâm giật mình tức sôi cả máu khi bị Ngân và Cường chơi xỏ như vậy, cô cúi xuống nhặt lấy miếng độn trong sự tức giận, mặt mày nhăn nhó đi mất hút ra ngoài vườn. Duy và Nhi đờ đẫn nhìn rồi cả hai quay lại nhìn nhau chợt cười bật lên. Đang cười như vậy tự dưng cả hai dừng lại rồi nhìn nhau bằng hai ánh mắt với hai cảm xúc khác nhau. Nhi chợt cảm thấy tim mình đập liên hồi khi nhìn vào mắt Duy, bàn tay cô không làm chủ được định giơ lên chạm vào bờ má anh nhưng sao cô cảm thấy buồn nôn rồi đứng dậy chạy đi vào phòng vệ sinh ngay lập tức. Duy đứng dậy, định hình lại tâm trạng của mình và chậm rãi đi lại phòng vệ sinh để chờ cô. Tự dưng anh mỉm cười chẳng biết sao anh lại cười nữa. Bà Phương và cô giáo đờ ra chứng kiến ba cái chuyện gì không đâu. Trời bắt đầu sập tối. Duy đứng chỉ cách học thuộc các bước giải phẫu và giảng những gì mà các bạn không hiểu cho các bạn của mình. Anh giảng xong để cho các bạn đọc hiểu bài rồi anh đi vào trong nhà xem Nhi đang làm gì. Đi vào đến phòng khách thì Trâm chặn lại không cho đi. Duy thở phắt một cái, anh không hiểu sao cô ta còn ở đây làm gì không biết ngại luôn hay sao ý, quá phiền phức. - Anh cho em cơ hội được ở bên anh được không? Duy im lặng không nói gì lạnh lùng đi lướt qua chẳng quan tâm nhưng bị Trâm nắm chặt tay lại mà nói: - Anh mà không buông tha Nhi thì em sẽ làm mọi cách để có được anh và phá bỏ đứa nhỏ kia. Cô vừa dứt lời, Duy tức giận lôi cổ cô đẩy mạnh vào tường và cảnh cáo: - Cô mà dở ba cái trò đó ra thì không xong với tôi đâu. Anh gằn giọng trầm thấp không dám lớn tiếng vì sợ có ai đó nghe được. Trâm đưa ánh mắt nham hiểm của mình nhìn Duy, khoác tay lên vai Duy một cách nhẹ nhàng: - Vậy thì anh hãy yêu em đi, dù gì anh cũng không yêu Nhi phải không? Bàn tay Trâm liên tục vuốt lấy má Duy và ngực của anh thể hiện sự quyến rũ để chờ câu trả lời. Duy nhếch môi cười nhạt và nắm tay của Trâm nhẹ giọng nói: - Ừ, anh không yêu Nhi chỉ yêu em thôi và yêu rất nhiều… uhm, anh năn nỉ em đừng hại Nhi nha khi nào cô ấy sinh con xong rồi anh sẽ out cô ấy đi… Nghe được lời anh nói, Trâm mỉm cười đắc ý. Và ở phía xa một góc tường, nước mắt Nhi trực tràng và xoa lấy bụng mình đang một ngày lớn lên lủi thủi đi vào trong. Cô khẽ nói trong nước mắt: “Đúng vậy, hai người họ yêu nhau thật lòng mà, mình chỉ là người thứ ba xen vào thôi… khi nào sinh con ra mình sẽ rời khỏi căn nhà này, quên đi mối tình đầu này…”