Anh Đến Từ Sao Hỏa
Chương 2 : Lễ chiếm đóng
Edit: Loyal
Beta: Myumyu
Theo “Bách khoa toàn thư sinh vật học toàn vũ trụ”: Người Dicken là chủng tộc hiếu chiến, tuổi thọ bình quân từ hai trăm đến ba trăm năm, năng lực chiến đấu của cơ thể là cấp S (cấp cao nhất). Địa vị hoàng tộc tỷ lệ thuận với khả năng chiến đấu. Trong sách có viết, các tộc nhân luôn luôn = phục tùng tuyệt đối và hiệu thành với hoàng tộc.
Bute – Phó đội trưởng đội hộ vệ hoàng gia Dicken tức tối xé rách bộ chiến phục màu đen:
“Mau chóng lẹ làng kết thúc cuộc chiến lẽ ra phải được trở về hành tinh mẹ, kiếm quán rượu nào uống một ly cho sảng khoái chứ. Chẳng muốn khai thác tài nguyên ở cái nơi cách mười mấy năm ánh sáng này chút nào.
Đã vậy còn phải làm cái lễ chiếm đóng gì ở cái tinh cầu nguyên thủy lạc hậu này nữa chứ! Sức chiến đấu cấp D trở xuống, dò xét bọn chúng thì khác gì xem xiếc khỉ đâu.”
Một thanh niên tóc đen cao ngất giật lại bộ quần áo đáng thương kia
“Bute, xin anh đừng phát tiết sự bực tức lên chiến phục nữa, trên mẫu hạm chỉ còn mỗi bộ này là nguyên vẹn thôi đấy.”
Bute vò mái tóc ngắn rối bù “Hoàng tử à, chúng ta có thể đơn giản hóa chút trình tự theo thông lệ được không? Cứ đối đãi bọn họ như “chúng nó” đi. Dù sao người địa cầu cũng chẳng được liệt vào trong hồ sơ sinh vật có trí khôn của vũ trụ mà.”
Đội viên Nedy đứng bên cạnh rụt rè giơ tay “Việc đó không tuân theo tổ chế, trên thực tế, người ở địa cầu đã bắt đầu tiến vào trạng thái khai hóa, chỉ có điều đã bị Ủy ban bỏ sót mà thôi.”
Hoàng Tử Kash gật đầu “Bất kể là có trong hồ sơ hay không, có sinh vật trí khôn thì phải có lễ chiếm đóng. Mặc dù tôi cũng không muốn đi xem xiếc khỉ.”
Bute lại muốn xen mồm, nhưng ngài đội trưởng Shesha nghiêm túc cuối cùng cũng mở lời: “Theo tôi, thì tôi hoàn toàn không ngại việc Bute vi phạm tổ chế, sau đó nhận lấy sự tức giận của hoàng đế bệ hạ. Như vậy ít nhất cũng có thể giảm bớt chi tiêu trong đội hộ vệ.”
Bute run run, lắc lắc đầu, ném cái ảo tưởng đáng sợ đó ra khỏi bộ não “Được rồi, mau mặc những bộ đồ rách này vào đi lượn một vòng, thật là phiền phức…”
Hoàng tử Kash khoác chiến phục dài phủ kín cả người, thuận miệng dặn dò “Vậy ba người đi với tôi, những người khác có thể nghỉ ngơi, đội danh dự cứ dùng đội sinh hóa hậu cần là được rồi.”
Shisha: “Cảm ơn hoàng tử điện hạ quan tâm, chúc ngài sớm ngày tìm được người định mệnh của mình. Còn nữa, khi nào có thể tăng tiền lương cho tôi vậy ngài?”
Hoàng tử: “Shisha, chờ khi nào anh đáng thắng được tôi hai trong mười ván đi.”
Bute: “Stop! Đây là lợi thế của gien hoàng tộc mà…”
Nedy: (ghi lại) ngày X tháng X năm X, dưới sự hướng dẫn của Hoàng tử
Kash vĩ đại, các đội viên trung thành lòng đầy mong đợi, nghênh đón cuộc duyệt binh sắp đến, tổ tiên phù hộ tộc ta lớn mạnh thịnh vượng…
Sau khi Shisha và phía chính phủ trái đất thương thảo hòa bình, cuộc duyệt binh được tiến hành trên thủ đô của các quốc gia lớn nhất của trái đất. Bên duyệt binh sẽ tăng ưu đãi lên 1% số người may mắn sống sót.
Bên bị dò xét thì phải cung cấp sân bãi và quần chúng đến xem lễ.
Dĩ nhiên, Lộ Mạn Mạn là người dân bình thường, không cần suy nghĩ cũng biết không thuộc loại ưu đãi này rồi. Danh sách may mắn sống sót chỉ có những kẻ cực kỳ thân thích con ông cháu cha thôi. Và một số ít nhà khoa học có danh tiếng.
Chỉ có điều, Mạn Mạn vẫn phải bị phân công vào danh sách xem lễ, nhà cô ở Tây Trực Môn của Bắc Kinh, nơi này rất gần với quảng trường vĩ đại. Mai sau danh sách này lại được sử sách trái đất gọi là “vé vào cửa may mắn nhất”.
Để làm tận chức trách của một diễn viên quần chúng, sáng nay Mạn Mạn
ăn điểm tâm xong, tắm rửa sạch sẽ, nhanh chóng đi đến quảng trường vĩ đại, đứng ở vị trí chờ đợi cuộc duyệt binh.
Người hành tinh Dicken cũng là chủng tộc có hình người, nhưng lại mặc chiến phục phủ kín từ đầu xuống chân. Trong hai cuộc duyệt binh phát sóng trực tiếp tại Mỹ và Nga, cũng hoàn toàn chẳng thể nhìn ra bộ dáng của bọn họ. Cộng thêm quân trái đất căn bản không hề bắn rơi được chiếc
UFO nào, đương nhiên cũng không có cơ thể sống để triển lãm.
Mạn Mạn hơi hưng phấn chờ mong, sau đó lại tự khinh bỉ mình. Người, ai cũng có số cả rồi, chi bằng mong đợi sau khi xem lễ xong sẽ được phát cơm hộp còn hơn. Bởi vì các xí nghiệp lân cận ngừng sản xuất, nên hôm nay bầu trời vô cùng xanh trong, mặt trời rực rỡ chói mắt. Mọi người đội nắng đứng nghẽn cả con đường, vốn tưởng rằng sẽ phải chờ đợi thật lâu, nhưng không nghĩ đến Hoàng tử lại vô cùng đúng giờ, hoàn toàn khác hẳn với các ngài lãnh đạo trái đất.
Trong biển người nhanh chóng nổi lên một trận xôn xao “A, a, tới rồi, tới rồi.”
Phía đầu đường cách đó mười km, xuất hiện một đội ngũ mặc đồ đen, yên tĩnh không tiếng động đến gần.
Đi đầu là một chiếc phi thuyền nhỏ chậm chạp trôi lơ lửng, trên đó có một thân hình cao ngất đứng vững vàng. Anh ta mặc bộ chiến giáp phong cách cấm vệ quân, kín mít phủ từ đầu đến đôi chân dài thẳng tắp, mang bao tay màu đen, giày màu đen, không có bất kỳ hành động nào.
Người vây xem không ai dám nhúc nhích, không khí xôn xao ban đầu đã bị sự lạnh lùng này bóp chết từ trong trứng nước. Đây là đội duyệt binh của sinh vật cao cấp hơn. Anh ta là hắc vương tử, bọn họ là đội quân hộ vệ hùng mạnh nhất.
Trên kênh thông tin nội bộ
Bute [ Đội trưởng, máy điều tiết nhiệt độ chiến phục của chúng ta hình như bị hư rồi! Nơi này nóng quá.]
Shisha [Cậu rảnh quá đi, muốn mát thì tháo mũ bảo hộ ra.]
Bute [....Không, tôi không muốn bị khỉ ngắm.]
Shisha [Đây chính là nguyên nhân mà tại sao lễ phục chiến đấu lại kín mít như thế]
Nedy [Khí chất hoàng tộc thật uy nghiêm, các người nhìn đi. Hoàng tử chẳng hề nhúc nhích chút nào cả]
Bute [Nedy cậu là người mới, khi cậu làm thêm hai năm nữa thì sẽ biết, thật ra ngài ấy chỉ đang ngẩn người thôi. Có phải không đội trưởng?]
Shisha [Xin tôn trọng hoàng thất, sử dụng từ “thả lỏng tinh thần”]
Nedy [.....]
Đúng là Kash đang ngẩn người, anh không thể tưởng tượng được lúc cha mình còn làm hoàng tử phải làm những việc nhàm chán này. Nhưng tổ chế tồn tại luôn có đạo lý riêng của nó, vì lễ chiếm lĩnh như thế có thể tiếp xúc với giống cái của dị tộc theo quy mô lớn.
Ngày hôm nay, tầm mắt của Mạn Mạn cũng giống như mấy vạn người xung quanh, chỉ thờ ơ nhìn lên đội ngũ kia.
Ngày hôm nay, tầm mắt của Kash, với góc nhìn 170 độ, chuyển động không có mục đích.
Cho đến khi lịch sử trái đất và lịch sử đế quốc cùng ghi lại thời khắc vĩ đại kia, tầm mắt hai người bọn họ giao nhau.
Khi Kash còn bé đã từng hỏi ông nội, làm sao trong vũ trụ mù mịt này lại nhận ra người định mệnh? Vì sao ngay cả phụ vương vạn năng cũng không thể tìm được. Thái thượng hoàng – điện hạ Al đã nói như vầy “Lúc
ông nhìn thấy bà, toàn thân giống như có dòng điện chạy qua, đầu óc kích động trống rỗng. Đợi đến khi ông kịp phản ứng, thì đã cầu hôn bà rồi.
Cho nên đây là một loại xác suất không xác định được, à, cũng có thể gọi là duyên phận.”
Giờ khắc này, sáu phẩy năm tỷ người trái đất thông qua hiện trường, truyền hình trực tiếp, tiếp sóng, vân vân nhìn thấy… Hoàng tử ngoài hành tinh, trong ánh mắt của những người xem lễ, đột nhiên đờ đẫn, sau đó nhảy xuống chiếc phi thuyền đang bay lơ lửng, sải bước đi thẳng đến quảng trường.
Bute [Éc, Sao vậy? Anh ta đi đâu vậy?]
Nedy [Hoàng tử điện hạ! Điện hạ! Việc này không hợp tổ chế!]
Shisha (lấy tay đỡ trán rên rỉ) [Aizz.... Tổ tiên phù hộ, đừng là người địa cầu...]
Đám đông hoảng sợ tách ra như thánh Moses tách nước biển, tạo nên một khe hở.
Lộ Mạn Mạn vừa mới cúi đầu vứt gói khoai tây chiên, đột nhiên cảm thấy người xung quanh không ngừng xôn xao, đợi khi cô kịp phản ứng, trong tầm mắt đã xuất hiện một đôi chân thẳng tắp. Ngẩng đầu, áo giáp màu đen phát ra những tia sáng lạnh dưới ánh mặt trời. Mạn Mạn cảm thấy máu trong người bắt đầu lạnh dần. Hoàng tử điện hạ đói bụng, muốn ăn khoai tây chiên… Hay là do cô cả gan xả rác dưới đất đây?
Anh ta giơ tay lên, nhấn vào một cái nút trên áo giáp, tháo mũ bảo hộ ra, mái tóc màu đen bay phấp phới như xúc tu sống động. Sáu phẩy năm tỷ người trên trái đất đều nhìn thấy được tướng mạo của hoàng tử của chủng tộc hiếu chiến này. Đó là một thanh niên anh tuấn, ngũ quan sâu thẳm, góc cạnh rõ ràng, làn da màu lúa mạch, đôi mắt đen ngời sáng trong veo đến bất ngờ. Vẻ mặt anh ta kinh ngạc, giọng nói kích động:
“Hử?”
“Xin hỏi….”
Gặp gỡ người định mệnh nhưng tiếng nói lại không thông. Hoàng tử cũng không mang theo máy phiên dịch. Bất đắc dĩ đội trưởng Shisha đuổi theo, lấy ra một chiếc hộp nhỏ thần kỳ, lục lọi hồi lâu mới tìm được tiếng nói thông dụng của quốc gia này. Cho nên, câu đầu tiên Lộ Mạn Mạn nghe được hoàng tử điện hạ nói với cô là:
“Xin hãy kết hôn với tôi.”
Truyện khác cùng thể loại
162 chương
36 chương