Ảnh đế yêu thầm
Chương 11
Thời điểm Thẩm Tùng An chuyển món thứ ba là "Cá thạch đốm hấp" tới trước mặt Chiêm Ngọc, Chiêm Ngọc không tiếp tục hạ đũa.
Thẩm Tùng An hỏi: "Không thích sao?"
"Không phải." Chiêm Ngọc sao có thể không thích, hai món trước ngon như vậy, món này khẳng định không kém, chỉ là trên bàn chỉ có mình cậu động đũa, tóm lại không thích hợp.
Vì thế cậu cười hỏi Thẩm Tùng An: "Thẩm ca, anh cùng em họ không đói bụng sao?"
Lâm Duệ Hàm nghe Chiêm Ngọc nhắc tới mình, cảm động đến nước mắt sắp rớt, nghĩ thầm vẫn là anh họ tốt, giây tiếp theo nghe Thẩm Tùng An nói: "Không sao."
"......Em cũng không sao, buổi chiều ăn điểm tâm." Nội tâm Lâm Duệ Hàm khổ bức, mặt ngoài bình tĩnh, giờ khắc này cảm thấy kỹ thuật diễn của mình tới đỉnh.
Chiêm Ngọc bật cười: "Kia cũng không thể nhìn tôi ăn nha, cùng nhau ăn đi."
Thẩm Tùng An gật đầu, động đũa, ý bảo Lâm Duệ Hàm ở bên cạnh cũng đừng khách khí.
Lâm Duệ Hàm rốt cuộc chờ được đại lão lên tiếng, không nói hai lời gắp một viên hương tô Hà Cầu, chấm sữa đặc sau nhét vào trong miệng, vừa rồi nhìn Chiêm Ngọc ăn, cậu ta liền đối viên Hà Cầu phi thường hứng thú.
Quan hệ của cậu ta cùng Chiêm Ngọc không tệ lắm, biết miệng Chiêm Ngọc bị dì Thư dưỡng điêu, Chiêm Ngọc nói đồ ăn ngon khẳng định ăn rất ngon.
Quả nhiên, Hà Cầu vừa vào miệng, đầu lưỡi đã bị loại mỹ vị da vàng và giòn cùng non mịn dung hợp này bắt làm tù binh, đôi mắt phát sáng, khen một câu: "Ăn cũng quá ngon đi!"
Động tác uống canh của Thẩm Tùng An hơi hơi dừng, nhìn thoáng qua cậu ta lại lần nữa gắp Hà Cầu.
Hà Cầu nhỏ mà tinh xảo, đĩa tinh mỹ chỉ có sáu viên, Chiêm Ngọc vừa rồi ăn một viên, hiện giờ Lâm Duệ Hàm một lần gắp hai viên, cũng chỉ dư lại ba viên.
Xem bộ dáng Lâm Duệ Hàm, hiển nhiên sẽ không bỏ qua mấy viên Hà Cầu kia.
Vì có thể làm Chiêm Ngọc ăn đến đã ghiền, Thẩm Tùng An đang định phân phó giám đốc bảo phòng bếp lại làm một phần, còn chưa mở miệng gọi người, mấy viên Hà Cầu kia ở trước mặt anh ngừng lại, ngẩng đầu thấy, phát hiện ngón tay trắng nõn của Chiêm Ngọc đè ở bàn quay, cười tủm tỉm mà nhìn anh: "Thẩm ca, anh cũng nếm thử xem."
Phanh —— phanh ——
Ở lúc Chiêm Ngọc cười, Thẩm Tùng An nghe được thanh âm tim đập nhanh hơn.
Anh cần ổn định tâm tình.
Thẩm Tùng An hoảng hốt nghĩ, Hà Cầu cũng quên chấm sữa đặc, dưới nụ cười của người trước mắt nếm ra vị ngọt.
"Ăn ngon không?" Chiêm Ngọc mời anh ăn xong liền hỏi, mắt sáng lấp lánh mong đợi người khác cũng thích đồ ăn mà mình thích.
Thẩm Tùng An sao bỏ được làm cậu thất vọng, lập tức gật đầu: "Ăn rất ngon."
Anh tuy không giống Lâm Duệ Hàm nói năng khí phách như vậy, lại làm người cảm thấy phi thường thành khẩn, Chiêm Ngọc được đáp án mong muốn, cảm thấy mỹ mãn đôi mắt cong cong, lại hỏi, "Vậy anh muốn ăn thêm một viên hay không?"
Vì thế Thẩm Tùng An lại ăn một viên, chờ thời điểm anh ăn xong mới phát hiện, đĩa Hà Cầu chỉ còn lại có một viên.
Thẩm Tùng An: "......" Thất sách.
Sau khi ăn xong, giám đốc để người bưng đồ ngọt đã chuẩn bị tốt lên, một phần bánh xoài gạo nếp, một phần canh tổ yến sữa dừa.
Đồ ngọt Thẩm Tùng An cùng Lâm Duệ Hàm đều không ăn, Chiêm Ngọc thích ngọt, ăn hai phần, cũng may không nhiều lắm, bằng không cậu chống bụng mà về.
Bữa cơm này ăn hơn một giờ, thời điểm Thẩm Tùng An lấy hoá đơn, Lâm Duệ Hàm nói: " Thẩm ca, hôm nay làm anh tiêu pha, thật là ngượng ngùng, lần sau em mời!"
Từ trang hoàng và sắc thái quán ăn nhà này, cậu ta biết bữa cơm này không rẻ, hơn nữa vừa rồi ra ngoài nghe điện thoại của người đại diện, cậu ta còn thấy được mấy thương nhân xí nghiệp nổi danh ở thành phố từ phòng khác đi ra.
Cậu ta đoán bối cảnh của tiệm ăn tại gia này rất lớn.
Thẩm Tùng An ký tên, trả đơn cho giám đốc, đối Lâm Duệ Hàm nói: "Không cần khách khí như vậy."
"Khó mà làm được, anh chính là tiền bối, vốn dĩ hẳn là em mời anh mới đúng!" Lâm Duệ Hàm không tán đồng mà nói, không nghĩ chiếm tiện nghi của đối phương, sợ anh không đồng ý, lại bỏ thêm một câu, "Bằng không em cùng Tiểu Ngọc cùng mời anh, anh cũng đừng chối từ."
Tiền một bữa cơm Thẩm Tùng An cũng không để trong lòng, anh nghĩ mời Chiêm Ngọc ăn cơm mà thôi, Lâm Duệ Hàm mời hay không mời anh cũng không thèm để ý. Bất quá nghe câu sau của Lâm Duệ Hàm, những lời cự tuyệt anh định nói cũng nuốt trở vào, quay đầu nhìn phía Chiêm Ngọc.
Chiêm Ngọc hôm nay ăn vừa lòng, quán ăn nhà này trừ bỏ đồ ăn cậu thích, đồ ăn khác cũng không tồi, làm cậu ăn uống đến thỏa mãn.
Tục ngữ nói cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn.
Cho dù Lâm Duệ Hàm không đề cập tới, cậu cũng sẽ tìm cơ hội mời Thẩm Tùng An, thấy Thẩm Tùng An nhìn về phía mình, như trưng cầu ý kiến, lập tức gật đầu thật mạnh, nói: "Ừ, muốn mời. Thẩm ca rảnh sao?"
Chiêm Ngọc vừa hỏi, Thẩm Tùng An giống như nghe được trong đầu anh có tiểu nhân thổi kèn xô na, vui sướng.
Anh khắc chế cảm xúc của mình, không để cảm xúc vui sướng nhảy nhót không thôi dưới đáy lòng bởi vì tình huống ngoài ý muốn bất thình lình thể hiện ra, rụt rè lại lễ phép gật gật đầu, nói: "Từ chối thì bất kính."
Nghe anh đồng ý, Chiêm Ngọc cùng Lâm Duệ Hàm cao hứng.
Đương nhiên, trong ba người người vui mừng nhất không ngoài ý muốn là Thẩm Tùng An.
Đến cửa quán ăn, Trương Kỳ đã ngừng xe chờ ở cửa.
Thẩm Tùng An đối hai người Chiêm Ngọc nói "Ngày mai thấy", lên xe rời đi trước.
Lâm Duệ Hàm cùng Chiêm Ngọc đi về bãi đỗ xe, Lâm Duệ Hàm vừa đi vừa nói chuyện: "Không nghĩ tới Thẩm ca làm người tốt như vậy, thời điểm ngày hôm qua em biết anh ấy đi học, trừ bỏ kích động, còn có chút khẩn trương nhỏ đâu."
Tuy Thẩm Tùng An là diễn viên cậu ta thích nhất, có thể có cơ hội cùng nhau hợp tác khẳng định là chuyện tốt, nhưng lấy vị trí cùng độ cao của đối phương, cậu ta làm một người mới, trừ bỏ kích động càng nhiều câu nệ, lo lắng sẽ lưu lại ấn tượng không tốt cho tiền bối.
Chỉ không nghĩ tới, Thẩm Tùng An không chỉ giống đồn đãi thân sĩ có lễ, còn phi thường chiếu cố vãn bối, trừ bỏ mời bọn họ uống trà, còn mời bọn họ ăn bữa tối, làm cậu ta vừa mừng vừa sợ.
Đối với cậu ta, Chiêm Ngọc cũng đồng cảm.
Trước hôm nay, ấn tượng của cậu đối Thẩm Tùng An đều đến từ an lợi của trợ lý cùng mẹ, cùng với nam chủ vừa chính vừa tà —— Cố Đình trong 《 Phượng Minh Sơn 》.
Đừng nói, cậu căn bản không quen biết Thẩm Tùng An.
Cậu cùng Thẩm Tùng An có liên quan duy nhất, chính là khăn tay màu xanh biển cách văn được cậu cất giữ kia.
Cậu tính sau khi xác định chủ nhân khăn tay là Thẩm Tùng An, liền tìm cơ hội trả đối phương, nói lời cảm ơn, ngày đó Thẩm Tùng An đưa khăn tay sau đó liền đi, cậu giật mình cũng quên cảm ơn đối phương, thật sự thất lễ.
Chỉ là sau khi xác nhận thân phận, cậu lại có chút khó xử.
Ngày đó cậu mặc nữ trang, Thẩm Tùng An nếu biết người ngày đó là cậu, khó đảm bảo anh có cho rằng cậu có yêu thích đặc thù gì hay không, thời điểm đi học liền xấu hổ.
Đây cũng là nguyên nhân ngày hôm nay cậu không nhắc tới chuyện này.
Vốn Chiêm Ngọc còn sợ hãi cũng nhẹ nhàng thở ra, nghĩ thầm cũng may đối phương không nhận ra mình.
Lâm Duệ Hàm thấy Chiêm Ngọc không đáp lời mình nói, biểu tình trong chốc lát rối rắm, trong chốc lát lại nhẹ nhàng thở ra, kỳ quái hỏi: "Tiểu Ngọc, anh nghĩ gì thế?"
Chiêm Ngọc lấy lại tinh thần, cho rằng cậu ta vừa nói gì đó: "Em nói cái gì?"
"Em nói Thẩm ca là người tốt." Lâm Duệ Hàm cũng không thèm để ý cậu thất thần, khen Thẩm Tùng An từ kỹ thuật diễn đến nhân phẩm trong ngoài một lần.
Chiêm Ngọc cảm thấy thời điểm cậu ta khen Thẩm Tùng An, rất giống mẹ mình, nhịn không được nở nụ cười, nói: "Em họ, mọi người làm fans thật đúng là chuyên nghiệp, tùy thời tùy chỗ vì idol buôn bán."
"Kia idol đáng giá mới được." Lâm Duệ Hàm cũng nở nụ cười, sau lại nghĩ tới một sự kiện, "Đúng rồi, em nhớ rõ bác cũng là fans Thẩm ca, hôm nay quên xin chữ ký rồi."
Chiêm Ngọc không quên, chỉ là hôm nay cậu cùng Thẩm Tùng An xem như lần đầu tiên chân chính gặp mặt, tùy tiện tiến lên xin ký tên quá không lễ phép, nghĩ tới thời gian học sau này vẫn còn dài, cùng đối phương quen thuộc lại xin sẽ tốt hơn.
Nếu được chữ ký của Thẩm Tùng An, khẳng định mẹ sẽ thật cao hứng, có lẽ còn dùng khung ảnh đặt ở nơi dễ thấy nhất trong nhà.
Chiêm Ngọc nghĩ đến đây, đối Lâm Duệ Hàm nói: "Lần sau anh hỏi là được, cảm ơn em họ."
Lâm Duệ Hàm biết cậu cảm ơn chuyện mình nhớ giúp chuyện giúp Nhan Hạ xin chữ ký, cười xoa nhẹ tóc mềm xốp trên đầu cậu một chút, nói: "Cùng em còn khách khí cái gì."
Hai người vừa lên xe, người đại diện của Lâm Duệ Hàm lại gọi điện thoại tới, hỏi tình huống đêm nay ăn cơm của cậu ta cùng Thẩm Tùng An, lại lần nữa dặn dò cậu ta ở trước mặt tiền bối giữ lễ, có cơ hội tốt nhất cùng Thẩm Tùng An có quan hệ tốt.
Ngày hôm qua biết người cùng Lâm Duệ Hàm đi học còn có Thẩm Tùng An, người đại diện vốn muốn theo Lâm Duệ Hàm, chỉ là minh tinh khác dưới tay xảy ra chuyện gấp cần xử lý, anh ta chỉ có thể buông Lâm Duệ Hàm bên này.
Mà Lâm Duệ Hàm vẫn còn là người mới, không làm giá, dứt khoát không mang trợ lý theo, tự mình đón Chiêm Ngọc rồi đi học.
Lâm Duệ Hàm biết ý tứ của người đại diện, nhưng cậu ta không hứng thú ôm đùi thần tượng, được được vâng vâng ứng vài tiếng, gác máy.
Lâm Duệ Hàm đưa Chiêm Ngọc về Chiêm gia, nói với cậu thời gian đến đón ngày mai, quay xe đi về.
Chiêm Ngọc ấn mật mã mở cửa, mới vừa ấn hai số, liền nghe được một tiếng khàn khàn "Tiểu Ngọc" từ bên cạnh truyền đến.
Âm thanh quen thuộc làm ngón tay mở khoá mật mã của cậu hơi ngừng, nhìn hướng thanh âm phát ra, quả nhiên nhìn thấy Vệ Thu Dung từ bên cạnh đi tới.
Truyện khác cùng thể loại
290 chương
11 chương
57 chương
55 chương
60 chương
198 chương