Tiềm Vũ nhìn Trịnh Diệc Vi rất lâu mới nhỏ giọng mở miệng. “Anh thực sự tình nguyện?” Trịnh Diệc Vi gật đầu, sau đó nằm xuống ghế sô pha, bày ra tư thế “Mời em tới chà đạp!” Tiềm Vũ cởi quần áo của hắn, nhẹ nhàng hôn lên khắp cơ thể, cảm nhận được cơ thể hắn đang run rẩy, Tiềm Vũ nhếch môi cố ý đẩy nhanh động tác, đưa tay thăm dò xuống phía sau. Trịnh Diệc Vi bỗng giật mình bắt lấy tay của Tiềm Vũ. “Sao vậy, anh muốn đổi ý?” Tiềm Vũ cười nói. Trịnh Diệc Vi ngượng ngùng buông tay ra. “Không phải, em cứ tiếp tục đi…” Hắn nhắm mắt lại, thân thể cứng nhắc chờ đợi, nhưng Tiềm Vũ thật lâu cũng không có hành động mà lại điều chỉnh tư thế ngồi xuống. Cảm giác được huyệt động ấm áp đang gắt gao hút lấy dục vọng của mình, Trịnh Diệc Vi mở to hai mắt, không dám tin nhìn Tiềm Vũ. “Tiểu Vũ, em…” Mặc dù đã có sự chuẩn bị nhưng Tiềm Vũ vẫn đau đến cả người ra đầy mồ hôi, cậu nằm sấp lên người Trịnh Diệc Vi, rên rỉ nói. “Mệt quá, vẫn là anh làm đi…” “Vì sao?” Trịnh Diệc Vi hỏi. Tiềm Vũ đem mặt chôn tại hõm cổ của hắn, buồn bực nói. “Em thực sự không quan trọng chuyện đó.” Bởi vì biết rõ lần đầu tiên có bao nhiêu đau đớn nên cậu không muốn Trịnh Diệc Vi phải chịu đựng. Mặt trên hay mặt dưới thì cũng là hai người bọn họ làm với nhau, miễn sao đôi bên đều cảm thấy thoải mái là được. Trước đây sao thì bây giờ như vậy, không cần phải thay đổi cái gì cả. Trịnh Diệc Vi một câu cũng không nói nên lời, hắn ôm Tiềm Vũ thật chặt, không ngừng hôn lên môi và tai cậu, một lần lại một lần. Tiềm Vũ bị hôn đến cả người nóng lên, không nhịn được ngẩng đầu nói. “Rốt cục anh có làm hay không?” Lời nói tan trên đầu môi của cả hai, Trịnh Diệc Vi ra sức lấy lòng Tiềm Vũ, hơn một tiếng đồng hồ làm cho cậu có cảm giác như chết đi sống lại. Sau khi kết thúc, Trịnh Diệc Vi giúp cả hai tắm rửa sạch sẽ rồi nằm ôm nhau ngủ trong phòng nghỉ của văn phòng. Sau khi rời khỏi làng giải trí thì Tiềm Vũ cũng đưa Eric vào Diệp thị tiếp tục làm trợ lý cho cậu, y đang đứng trước cửa phòng khóc không ra nước mắt, sắp tới giờ họp hội đồng quản trị, y có nên gõ cửa hay không… Mấy tháng nghỉ ngơi mau chóng trôi qua, Trịnh Diệc Vi nhận đóng một bộ phim về đề tài cảnh sát và tội phạm, vai nam chính là thần tượng mới nổi của dòng phim hành động ở Mỹ_ Cát Mễ Tư. Y vào vai một viên cảnh sát đẹp trai, hài hước, cơ trí_A Lịch Khắc Tư. Trịnh Diệc Vi chỉ là phối hợp diễn, nhân vật của hắn là một tên tội phạm có đầu óc rất thông minh, bề ngoài nhã nhặn nhưng bên trong lãnh khốc vô tình, tâm lý lại còn có chút bất thường_Tiết Tử Ngang. Hắn cùng Cát Mễ Tư đấu trí đấu sức, ở trong phim có rất nhiều cảnh đóng chung. Thể loại phim này khá phổ biến ở Mỹ, không cần xem kịch bản cũng biết trước được kết cục, cuối cùng thì nam chính sẽ bắt được tội phạm, có được mỹ nhân trong tay. Trịnh Diệc Vi vào vai nam phụ, thù lao không cao, sở dĩ hắn nhận vai này là bởi vì muốn thay đổi hình tượng. Hắn cũng giống Tiềm Vũ, sớm đã muốn thử vai nhân vật phản diện. Người bạn thân Lục Nhậm sau khi xem qua kịch ban cũng ủng hộ quyết định của hắn. “Cậu đóng vai tội phạm lần này, về sau con đường diễn xuất sẽ rộng mở hơn rất nhiều.” Bạch Chí Lăng lại có chút lo lắng, y sợ Trịnh Diệc Vi diễn nhân vật phản diện sẽ ảnh hưởng tới hình tượng của hắn trong lòng người hâm mộ. “Nếu chỉ cần được fan hâm mộ yêu thích thì hàng năm tôi đều có thể diễn mấy nhân vật chính diện như Hoàng đế, công tử nhà giàu, nhưng tôi không phải chỉ cần những điều đó.” Trịnh Diệc Vi nói. “Tôi muốn thay đổi, muốn đột phá, muốn mọi người nhìn thấy một khía cạnh khác của mình…” Bạch Chí Lăng cuối cùng cũng bị hắn thuyết phục. Ngày nghỉ trôi qua, đạo diễn sắp xếp cho Trịnh Diệc Vi vào doanh trại của bộ đội đặc chủng để rèn luyện thể lực một tháng, huấn luyện những kỹ năng đánh võ và bắn súng sau đó mới sang Mỹ tiến hành quay phim. Trịnh Diệc Vi chưa từng chịu cực khổ như vậy, mỗi ngày đều phải tất tả ngược xuôi, mỗi ngày đều mệt mỏi đến kiệt sức… Bên cạnh đó hắn còn phải quay những pha nguy hiểm như nhảy lầu, đua xe trên phố, leo ống nước. Mặc dù có diễn viên đóng thế nhưng không ít cảnh hắn phải tự mình thể hiện. Những tình huống như té ngã, bị thương là không thể tránh khỏi, nguy hiểm nhất là một lần hắn suýt bị mảnh thủy tinh đâm vào mắt. Nhớ lại tình cảnh lúc đó, Trịnh Diệc Vi toát mồ hôi lạnh, lúc Tiềm Vũ gọi đến, hắn vì sợ cậu lo lắng mà một chữ cũng không dám hé lộ, nhưng vì quá mệt mỏi, hắn thường xuyên ngủ gật trong lúc nghe điện thoại. Tiềm Vũ ngoài miệng không nói gì nhưng lại rất đau lòng. Vài ngày sau, toàn bộ các chi nhánh trên khắp thế giới của khách sạn Khải Lâm tổ chức hội nghị, tổng giám đốc phân khu bên Mỹ báo cáo nói một trong những khách sạn bên đó xảy ra chút vấn đề, Tiềm Vũ không nói hai lời liền quyết định tự mình đi thị sát. “Chủ tịch, vấn đề bên đó cũng không phải nghiêm trọng lắm, hơn nữa công ty lại sắp tổ chức tiệc thường niên…” Một vị giám đốc bộ phận ngồi bên tay phải của Tiềm Vũ ý kiến. “Khụ khụ…” Những người khác đồng loạt nháy mắt, ai chẳng biết chủ tịch đi thị sát là giả, thăm người yêu mới là mục đích thực sự. Vị trưởng bộ phận ngốc nghếch kia rốt cục cũng nhận ra, đang đỏ mặt định đính chính thì Tiềm Vũ đã đóng lại hồ sơ, thản nhiên nói. “Không có chuyện gì nữa thì tan họp đi!” Mọi người đều cúi đầu không dám lên tiếng, Eric đứng sau lưng Tiềm Vũ bỗng dưng có cảm giác kích động, muốn hô lớn một tiếng. “Có việc khởi tấu, vô sự bãi triều…” Bậy bậy bậy, y cũng không phải thái giám! ————– Băng cướp ngọai trừ Trịnh Diệc Vi thì còn có bốn thành viên, một võ sĩ quyền anh người da màu đã giải nghệ, một sinh viên nhã nhặn rất giỏi về vi tính, một anh chàng đồng tính ngoại hình xinh đẹp như con gái, còn có một tay sát thủ đẹp trai trai nhưng tính tình băng lãnh. Tay võ sĩ quyền anh do một sinh viên người bản xứ đảm nhận, anh chàng đồng tính là một mỹ nam đến từ Thái Lan, còn sát thủ là một diễn viên người Nhật, không ngờ trên đường anh ta tới đây lại xảy ra tai nạn giao thông nghiêm trọng, phải nằm viện nghỉ ngơi khoảng hai tháng. Nhân vật này đất diễn không nhiều, trong phim chỉ có vài phân đoạn, xuất hiện không bao lâu thì đã bị nam chính trí dũng song toàn giết chết, nhưng nhân vật đó trong phim lại là em trai cùng mẹ khác cha với Trịnh Diệc Vi, em trai mình bị giết đã khiến cho Trịnh Diệc Vi sinh hận muốn trả thù, từ đó mới dẫn đến hàng loạt câu chuyện, cho nên nhân vật kia đối với toàn bộ tác phẩm có thể coi là trọng yếu, không thể lược bỏ. Tiềm Vũ đến phim trường đúng lúc vị đạo diễn kia nhận được điện thoai của anh chàng diễn viên người Nhật, ông ta đang rối đến mức đau đầu chóng mặt, theo lịch thì hôm nay sẽ phải quay cho xong, vì mấy phân cảnh này thuê sân bãi cũng tốn không ít tiền, nếu không hoàn thành kịp thì tiền kia coi như đổ sông đổ biển. Lúc ông ta nhìn thấy Tiềm Vũ chạy đến, trên người vẫn còn nguyên bộ âu phục màu đen chưa kịp thay thì hai mắt bỗng sáng ngời, đây không phải là một người rất phù hợp sao! Nghe Trịnh Diệc Vi nói Tiềm Vũ ở Trung Quốc trước đây cũng là một diễn viên rất nổi tiếng, ông ta vô cùng mừng rỡ, dường như ông trời cũng muốn giúp ông. Ông ta không chút do dự liền mời cậu vào vai sát thủ. “Hãy tin tưởng tôi, diễn xong nhân vật này, cậu nhất định sẽ có nhiều cơ hội phát triển tại Hollywood, sự nghiệp về sau sẽ vô cùng rực rỡ…” Đang nói chuyện với Trịnh Diệc Vi thì bị làm phiền, Tiềm Vũ rất khó chịu, nét mặt không đổi nói. “Xin lỗi, tôi không có hứng thú.” Đạo diễn hơi sửng sốt nhưng lập tức phản ứng kịp. “Tiền cát xê có thể thương lượng…” “Tôi không có hứng thú.” Tiềm Vũ vẫn lặp lại câu nói kia, trên mặt bắt đầu lộ ra biểu tình không kiên nhẫn. Trịnh Diệc Vi vội vàng ngăn cậu lại, kéo tới một bên khuyên bảo. “Không phải em muốn đóng vai phản diện sao, đây cũng xem như là cơ hội, tuy đất diễn không nhiều nhưng phần nào cũng thỏa mãn được ước nguyện.” Tiềm Vũ nghiêm túc xem qua kịch bản, sau cùng mới đồng ý. Đạo diễn thở phào một hơi hỏi Trịnh Diệc Vi. “Người kia ở trong nước cũng lớn lối như vậy sao?” Trịnh Diệc Vi cười gượng, thầm nghĩ: cái này thì tính là gì, bộ dạng lớn lối nhất ông cũng chưa từng thấy qua đâu! Phim điện ảnh thường hay làm theo những mô tip kinh điển, vai nam chính luôn bị đánh đến thê thảm, sau cùng vì tình yêu và lòng chính nghĩa làm dấy lên ý chí chiến đấu, chuyển bại thành thắng, cuối cùng dưới sự chờ đợi của khán giản thành công giải cứu được người đẹp. Bộ phim này cũng không ngoại lệ, Tiềm Vũ và Cát Mễ Tư có một cảnh quay đánh nhau dài khoảng ba phút, y bị Tiềm Vũ đánh đến mình mẩy đầy thương tích mới bắt đầu phản công, cuối cùng y rút từ trong giày ra một khẩu súng lục, Tiềm Vũ lúc này mới rơi vào thế bị động. Trước đây Trịnh Diệc Vi bởi vì lối diễn xuất sắc khiến đạo diễn vô cùng tán thưởng, sửa lại kịch bản tăng thêm không ít cảnh diễn cá nhân của hắn, điều này khiến cho vai nam chính vô cùng bất mãn, cho rằng Trịnh Diệc Vi cố tình tranh giành sự nổi bật. Y chính là đang ở trong thời kỳ vàng son của sự nghiệp, được truyền thông và giới hâm mộ vô cùng kỳ vọng, ỷ mình ở Mỹ nổi tiếng hơn Trịnh Diệc Vi, trong phim lại là nam chính vì thế lúc nào cũng muốn chèn ép hắn. Trịnh Diệc Vi tính tình khoan dung, cũng không muốn cùng y so đo. Hiện tại có thêm một người Trung Quốc nữa đến đây, lại còn là bạn thân với Trịnh Diệc Vi, Cát Mễ Tư vô cùng tức giận, dự định sẽ dạy cho Tiềm Vũ một bài học để dằn mặt Trịnh Diệc Vi. Ycố tình thay đổi lời thoại muốn làm cho Tiềm Vũ trở tay không kịp, ở trước đám đông mất mặt. Không ngờ Tiềm Vũ lập tức đáp trả, ngược lại làm cho y sững sờ tại chỗ, hoàn toàn không biết tiếp theo phải phản ứng thế nào. Đạo diễn tuy rằng chưa nói gì nhưng sắc mặt lại không dễ nhìn cho lắm, không ít người có mặt ở đây xoay lưng cười trộm. Cát Mễ Tư nghiến răng nghiến lợi, thu liễm tâm tư cùng Tiềm Vũ tiếp tục diễn. Hắn nghĩ, Tiềm Vũ cùng lắm chỉ là một diễn viên vô danh người Trung Quốc, ngay cả tên cậu y còn chưa nghe qua, cho dù y không cố tình gây khó dễ thì với kỹ thuật diễn xuất vụng về cũng sẽ khiến cậu tự mất mặt. Đến lúc y nhận ra bản thân đã quá xem thường Tiềm Vũ thì đã muộn. Chỉ thấy cậu nháy mắt từ một thanh niên lịch lãm hóa thân thành sát thủ lạnh lùng, ánh mắt sắc lạnh, khí tức trên người cũng lạnh lẽo, cậu hoàn toàn nhập vai, khí thế nhanh chóng áp đảo Cát Mễ Tư. Đạo diễn không ngừng hô cắt. “Cát Mễ Tư, làm phiền cậu tập trung một chút! Nghiêm túc diễn!” Cát Mễ Tư vừa thẹn vừa giận, nhưng càng nôn nóng lại càng dễ mắc sai lầm, phải quay hơn mười lần mới xong một màn trò chuyện vô cùng đơn giản. Kếp tiếp là cảnh đánh nhau. Cát Mễ Tư xuất thân từ phim hành động, thân thủ không tệ nhưng khi trở thành ngôi sao hắn lo lắng bản thân bị thương nên ít khi tự mình thể hiện, ngoại trừ trường hợp bất đắc dĩ thì hầu hết đều sử dụng diễn viên đóng thế. Hiện tại đối mặt với Tiềm Vũ, hắn quyết định tự mình ra tay. Tiềm Vũ cũng không định sẽ dùng diễn viên đóng thế, trước đây cậu chưa từng đóng qua phim hành động nhưng ngay từ nhỏ đã được ông ngoại cho học võ hộ thân. Trịnh Diệc Vi cũng thường hay thấy cậu cùng T1 tập luyện nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng. “Thật sự không có vấn đề chứ?” “Yên tâm!” Tiềm Vũ ấn hắn ngồi xuống ghế. Phía chỉ đạo võ thuật hướng dẫn qua vài lần sau đó tự mình làm mẫu, Cát Mễ Tư và Tiềm Vũ làm theo. Tiềm Vũ biểu tình lãnh đạm bước qua, nhìn Cát Mễ Tư một cái, bất thình lình thi triển một cú đá xoay người vô cùng đẹp mắt, mũi chân vững vàng dừng lại cách chóp mũi của y đúng một tấc. Toàn phim trường nháy mắt bị chấn động. Trịnh Diệc Vi kích động từ trên ghế bật dậy, thật đẹp! Sau đó thì bắt đầu diễn thật, Tiềm Vũ ra tay cực nhanh và chuẩn xác, sát khí trên người và biểu tình lãnh khốc được thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn. Đạo diễn hài lòng vô cùng, chỉ hận không thể sửa kịch bản để cậu tiếp tục sống mà chiến đấu cùng nam chính. Tuy nhiên kịch bản không thể nói sửa là sửa, ông đành phải mời Tiềm Vũ tham gia vào một bộ phim hành động khác của mình. Tiềm Vũ hờ hững cự tuyệt. “Không rảnh.” “Thù lao không thành vấn đề…” Đạo diễn vẫn không từ bỏ ý định. Trịnh Diệc Vi thấy vậy mới đem thân thế của Tiềm Vũ nói cho ông ta biết, lần này đạo diễn mới bỏ cuộc. Sau khi vai diễn của Tiềm Vũ kết thúc, không thèm để ý đến ánh mắt khác thường của mọi người ở đây đang nhìn mình, cậu nán lại trường quay, ánh mắt không rời khỏi người Trịnh Diệc Vi, chờ cho hắn kết thúc công việc, hơn một giờ sáng hai người mới khởi hành trở về khách sạn. Tiềm Vũ tựa lưng vào ghế, Trịnh Diệc Vi nằm gối đầu lên đùi cậu. màn đêm yên tĩnh, bên ngoài cửa sổ trời mưa lác đác, trong xe đang phát một ca khúc nhạc nhẹ tiếng Anh. Tiềm Vũ tay trái khoác lên eoTrịnh Diệc Vi, tay phải mân mê mái tóc của hắn vì quay phim mà để dài. Hai người đều rất mệt nhưng lại không muốn ngủ, vừa đánh ngáp vừa câu được câu không nói chuyện. Trịnh Diệc Vi đề nghị Tiềm Vũ những lúc rảnh rỗi hãy vào vai nhân vật khách mời trong mấy bộ phim hắn đóng. Tiềm Vũ muốn từ chối nhưng nhớ tới ánh mắt tán thưởng của Trịnh Diệc Vi khi xem cậu diễn, khóe miệng khẽ nhếch lên nói. “Để em suy nghĩ lại.” “Được, anh diễn nhân vật biến thái này có một màn muốn cường bạo mỹ thiếu niên, chi bằng sau khi về đến khách sạn em cùng anh tập thử?” Trịnh Diệc Vi cười cười. “…” Tiềm Vũ không còn lời nào để nói, quả nhiên biến thái! “Ai đóng vai mỹ thiếu niên?” Trịnh Diệc Vi không trả lời, hắn cười híp mắt nhìn lên khuôn mặt Tiềm Vũ vì ghen tuông mà nhăn nhó. “Em hẳn là quan tâm nội dung cường bạo hơn đi?” Tiềm Vũ siết cổ áo hắn, trừng mắt. “Nói mau!” Tài xế là người Mỹ, hoàn toàn không hiểu tiếng Trung Quốc nên Trịnh Diệc Vi không chút kiêng kỵ nói. “Trước là như vậy, sau đó như vậy, còn có như vậy như vậy…” Tiềm Vũ càng nghe càng nhíu chặt chân mày. Trịnh Diệc Vi không nhịn được nữa bật cười ngồi dậy. Tiềm Vũ thế mới biết mình bị lừa, đang định nổi cáu thì Trịnh Diệc Vi đột nhiên thu lại biểu tình đùa giỡn, ngắm nhìn cậu nhỏ giọng nói. “Từ buổi sáng nhìn thấy em thì anh đã bắt đầu chịu đựng, làm thế nào bây giờ, thật muốn hôn em…” Lời còn chưa nói xong, Tiềm Vũ đã ôm lấy hắn hôn môi. “Ưm… trên xe còn có tài xế…” “Mặc kệ hắn…” Nụ hôn dài nồng nhiệt sau khi kết thúc, không nhìn đến ánh mắt khiếp sợ của người tài xế, Trịnh Diệc Vi hơi thở dồn dập cọ cọ trán mình vào trán Tiềm Vũ, ánh mắt như mang theo lửa nóng hỏi cậu. “Có mệt không?” Tiềm Vũ thế nào lại không hiểu ý hắn. “Không mệt…” “Vậy sau khi chúng ta về khách sạn trước sẽ như vậy, sau đó như vậy, còn có như vậy như vậy… Có được không?” “… Anh quả nhiên đóng vai nhân vật biến thái nên tính tình cũng trở nên biến thái.” “Có được hay không?” “…Tùy anh.”