Trong phòng tối om, nằm trên ghế sofa trở mình, lại trở mình. Sau cùng, Kiều Luyến xuống khỏi ghế. Mở cửa phòng, thân thể như méo, từng bước xuống lầu, xác định phòng khách không ai, lúc này Kiều Luyến mới thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng lách vào nhà bếp. Mở tủ lạnh ra, cầm lấy một miếng bánh mì, ăn say sưa ngon lành hai cái, chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng xe. Cô ngừng động tác một lúc, cả người lập tức căng cứng. Thẩm Lương Xuyên trở về Vừa nghĩ tới chuyện hôm nay ở đoàn làm phim, cô đã cảm thấy khẩn trương bất an, hốt hoảng đóng tủ lạnh, lúc muốn xông lên phòng ngủ, trong phòng khách lại tiến ra một nhóm người, Kiều Luyến thấy quá đột ngột, cô dứt khoát đứng ở cửa phòng bếp, nhìn ra phía ngoài. Cửa lớn được mở ra, Thẩm Lương Xuyên nhanh chân đi vào, mang vào ý lạnh. Quản gia vội vàng nghênh đón: " Tiên sinh, ngài trở về rồi." Thẩm Lương Xuyên khẽ gật đầu, cởi áo khoác đưa cho người hầu, nâng khẽ đầu: "Cô ấy thế nào " "Phu nhân hôm nay " Lời quản gia nói, bị Thẩm Lương Xuyên lạnh lùng cắt ngang: "Không nên gọi cô ta là phu nhân." Một câu, để trong phòng khách trong trở nên yên tĩnh. Kiều Luyến nhếch miệng. Không nên gọi là phu nhân Cái ngữ khí ghét bỏ này, để cô không nhịn được đi từ phòng bếp ra: "Quản gia, bà có thể gọi tôi Kiều Luyến." Không khí trong phòng càng thêm xấu hổ. Quản gia ho khan một tiếng: "Kiều tiểu thư không có ăn cơm chiều " Lời này nói được một nửa, thì không nói được nữa. Bời vì ánh mắt Thẩm Lương Xuyên, đã rơi vào bánh mì trong tay cô, còn có vụn bánh mì trênkhóe miệng cô. Lúc đầu coi là qua chuyện hôm nay, cô sẽ không gượng dậy nổi, đau đến không muốn sống, nhưng giờ phút này cô nào có chút không tốt Sắc mặt Thẩm Lương Xuyên đạm mạc, trở nên càng thêm lạnh nhạt, có một loại tức giận, tản mát ra. Khuôn mặt cô hơi hồng, để anh nhìn không vừa mắt, vừa định nói chuyện, lại chợt phát hiện cái gì, bỗng dưng bước chân, trực tiếp đến bên Kiều Luyến. Kiều Luyến còn không có kịp phản ứng, cái cằm đã bị bàn tay của anh nắm lấy, chợt, anh lạnh lùng mở miệng: "Trên mặt, người nào đánh " Người nào đánh, đương nhiên là hoa đào của anh Có thể nói cho anh thì anh sẽ báo thù cho cô sao Cô do dự vài giây như thế, rơi vào trong mắt Thẩm Lương Xuyên, liền thay đổi. Anh bỗng nhiên buông lỏng cằm của cô ra, trào phúng mở miệng nói: "Cô có phải dự định nói, là Dương Linh Tư đánh hay không" Giọng điệu này, vô cùng bất mãn Biết anh không kiên nhẫn nhất chính là mình gây phiền toái cho anh, cho nên Kiều Luyến suy nghĩ, lựa chọn giải thích ổn thỏa: "À, chuyện này, không cần anh quản " "Không cần tôi quản, cho nên đây là lấy lui làm tiến, muốn tôi giúp cô báo thù" Thẩm Lương Xuyên lộ ra mỉa mai. Kiều Luyến: Thẩm Lương Xuyên quay đầu nhìn về phía quản gia, mở miệng nghiêm khắc: "Lý tẩu, bà lớn tuổi, ánh mắt đã không rõ, cẩn thận đừng có bị người lợi dụng." Bị người lợi dụng Người này, chính là mình sao Kiều Luyến nhíu mày, mở miệng: "Thẩm Lương Xuyên, tôi không cần anh giúp tôi " "Kiều tiểu thư, nói cho cô, ít trò mèo của phụ nữ này, vô dụng với tôi " Lời này rơi xuống, anh trực tiếp quay người, lên lầu: " Bịch" khép cửa phòng lại. Kiều Luyến: Có để cho người ta dễ nói chuyện hay không Kiều Luyến giận dữ cắn một miếng bánh mì, đột nhiên ý thức được một vấn đề: Bọn họ coi như đêm nay cãi nhau, vậy cô ngủ chỗ nào