“Ngốc chết được.” Hiếm khi thấy Sở Dư không phản bác. Rất dễ nhận ra, trong đó không hề có ý ghét bỏ, mà tràn ngập… tình yêu. Không lâu sau đã hết tiết, mọi người lục tục quay về. —— Rốt cục vẫn chưa học được bóng rổ. … Hôm sau là thứ bảy. Sinh nhật của Lý Linh Linh được tổ chức vào ngày hôm đó. Cho nên thứ sáu sau khi tan học, Sở Dư định đi mua quà sinh nhật. “Cậu không định mua hả?” Cô nói với người đi phía sau. Cố Thần cười khinh bỉ, “Bộ cậu thấy tôi là người rảnh rỗi mua quà cho bạn nữ à?” Không rảnh, có lẽ là lý do được dùng nhiều nhất. Không thèm nhắc đến mấy món quà sinh nhật cô nhận được hằng năm, Sở Dư cong môi mỉm cười, sóng mắt trong suốt, “Vậy cậu định thế nào?” Cô cứ như là đang xem kịch vui. Tặng quà khi đi sinh nhật là phép lịch sự cơ bản nhất. Cố Thần cứng đờ, nhìn sang chỗ khác nhỏ giọng nói, “Hai chúng ta tặng một phần quà không phải tốt hơn sao.” Người một nhà thì tặng một phần quà thôi chứ. Giọng cậu hơi nhỏ nhưng Sở Dư vẫn nghe được. Cô gái bỗng quay đầu lại, hạ tầm mắt, vành tai đỏ lên, cô nhìn về phía kệ hàng một lần nữa, giả vờ không nghe cậu nói, “Để tôi chọn giúp cậu.” … Tiệc sinh nhật của Lý Linh Linh được tổ chức tại nhà, khách mời cũng không nhiều lắm, chỉ có vài người bạn nên không cần mặc lễ phục trang trọng. Lúc Sở Dư và Cố Thần đến, bọn họ không gọi bảo Lý Linh Linh ra đón, chắc hẳn giờ ở trong nhà cô ấy đã đủ bận rồi. Bọn họ đưa thiệp mời cho bảo vệ xem rồi tự mình đi vào. Sở Dư và Cố Thần đến không sớm cũng không muộn, trong phòng đã có vài người, bạn học nữ nhiều hơn nhưng cũng có vài bạn nam, bọn họ ngồi xung quanh phòng khách, Lý Linh Linh ngồi ở giữa, không biết có người nói gì mà cả đám người đều nở nụ cười. Thoạt nhìn vô cùng vui vẻ. Phòng rất lớn, vô cùng tráng lệ, mấy hộp quà được đặt ngăn nắp trên bàn. Lúc bọn họ đang quan sát căn phòng, chủ nhân bữa tiệc Lý Linh Linh cũng thấy bọn họ đến. Cô ấy đứng dậy chào. “Cố Thiếu.” “Sở Dư, cậu đến rồi ~” Cô ấy chào Cố Thần xong liền nắm chặt tay Sở Dư, đôi mắt ẩn chứa ý cười. Sở Dư đưa quà trong tay mình cho cô, “Sinh nhật vui vẻ nha Linh Linh, đây là quà của mình và Cố Thần.” “Cám ơn nha~” Lý Linh Linh lại cười tươi hơn, lôi kéo cô sang bên kia, người bên cạnh mỉm cười rồi dịch sang bên chừa chỗ cho hai người. Cố Thần nhíu mày, đi đến trước mặt bạn học ngồi bên cạnh Sở Dư, “Phiền cậu…” Chưa nói dứt câu, bạn học đó đã vỗ trán mình, cậu ta là bạn học ở lớp 6, quên mất Cố thiếu nhất định phải ngồi bên cạnh Sở Dư… thế là vội vàng nhường một chỗ thật to cho cậu. Cố Thần ngồi xuống. Nhìn Sở Dư đang nói chuyện vui vẻ với Lý Linh Linh, ánh mắt chậm rãi cong lên như vầng trăng. … Bạn bè lần lượt đến, trong phòng dần dần đầy ắp tiếng cười. “Linh Linh, mấy ngày không gặp mà đẹp hẳn ra!” Lý Linh Linh đẩy tay cô bạn, nhìn cô ấy với người bên cạnh, “Hai cậu thế mà lại đánh lẻ.” Ba người bọn họ lúc trước chơi hay chung với nhau. “Ha ha ha, mình thấy cậu ta theo đuổi mình khổ quá, thế là dứt khoát nước phù sa không chảy ruộng ngoài thôi…” Bạn nam bất đắc dĩ, không phải lúc trước là cô ấy theo đuổi mình sao? Cố Thần chậc một tiếng, im lặng nhích lại gần Sở Dư… “Ấy Linh Linh, cậu đen đi nhiều đó!” Một bạn gái bước vào, nhìn Lý Linh Linh một lát, vừa mở miệng đã nói ra câu này. “Thật không! Cậu biến đi!” Hơi thở chàng trai tựa như quấn quýt lấy cô, Sở Dư không tự giác dịch sang bên cạnh. “Cậu dựa sát thế làm gì…” Cố Thần cứng đờ, phản bác, “Ai, ai muốn dựa sát cậu chứ!” Cậu cứng miệng, “Nếu không phải do bên kia chật quá thì sao tôi dịch sang đây hả!” … Bạn học nam lớp 6 ban nãy, sau khi thấy Cố Thần, khoảng cách giữa hai người đã có thể nhét thêm một người vào. “Sinh nhật vui vẻ nhé Linh Linh!” “Ha ha, vào đi, đang chờ cậu đó!” Chàng trai đờ người một hồi, thấy Sở Dư cúi đầu đang nghĩ gì mà không để ý cậu thì cậu mới chậm rãi bình tĩnh lại. Chân dài không để ý rung rung, đến khi đụng chân người bên cạnh mới chịu dừng lại. Chậc, nhỏ như thế, chắc chắn là không chịu ăn cơm rồi. “Sở Dư, sao không nói gì hết vậy, cậu khát không?” Lúc Lý Linh Linh quay về, ánh mắt sáng rực, dường như rất vui khi bạn bè đến đây. “Bên kia có nước trái cây đó, cậu qua lấy uống nha ~” Cô ấy chỉ sang bàn để bánh ngọt và nước trái cây bên kia. Trên chân truyền đến hơi ấm, Sở Dư dịch chân sang chỗ khác. … Bị phát hiện rồi?! Người ngồi bên cạnh cứng đờ. Ý cười nơi khóe môi Sở Dư tăng lên, ánh mắt yêu kiều, lắc lắc đầu, “Không sao, mình không khát.” “Cậu đừng ngại…” Lý Linh Linh bận rộn, nói với Sở Dư vài câu lại phải chạy ra đón khách. … Không lâu sau, Lý Linh Linh nhìn số lượng khách đến, thấy mọi người đã đến đầy đủ. Dì giúp việc đẩy xe đựng thức ăn đến, bên trên đặt một cái bánh sinh nhật 5 tầng. “Mau ước đi, ước đi!” “Nhắm mắt lại nào!” Lý Linh Linh đứng dậy, được đẩy đến trước bánh sinh nhật, hai gò má đỏ bừng. “Happy Birthday to you, Happy Birthday to you…” Lời bài hát Happy Birthday được ngân nga khắp phòng khách. Lý Linh Linh mở mắt ra, hít một hơi rồi thổi tắt nến. “A ~” Mọi người vỗ tay chúc mừng. Vô cùng náo nhiệt, vô cùng vui vẻ. Sau đó bắt đầu cắt bánh kem, mỗi người đều nhận được một đĩa bánh. Mấy thanh niên sau khi cầm được bánh rồi cũng không ăn, bánh kem bắt đầu biến thành vũ khí, tiếng hét chói tai, tiếng cười to, Lý Linh Linh từ đầu đến chân đã biến thành người kem. Có bạn nữ không muốn tham gia, lúc tìm một góc để trốn thì phát hiện bên trong đã có người. Bạn gái vỗ vỗ ngực, lại quay đi tìm chỗ khác để trốn. … Hú hồn. —— Cái đôi này cũng không chịu lên tiếng, rủi bị mình thấy cảnh không nên thấy thì làm sao bây giờ! Sở Dư cười rộ lên, “Cậu dọa người ta rồi kia.” Cô cho rằng bạn nữ kia bị Cố Thần dọa sợ. … Cả đám ầm ĩ đến lúc ăn trưa mới yên tĩnh lại. Bàn ăn rất lớn, đủ để mọi người cùng ngồi xuống, đồ ăn cũng rất phong phú, bày kín cả bàn. “Chúc Linh Linh sinh nhật vui vẻ…” Mọi người nâng ly lên chúc mừng. Cố Thần dứt khoát rót nước trái cây cho Sở Dư, không cho phép từ chối, “Cậu uống cái này đi.” Rượu không có gì tốt cả. Dù Sở Dư đang ở cạnh để cậu dịu dàng đi không ít, thì vẫn không có ai dám hó hé gì. “…, Tiểu Cố, cậu uống được không?” Cô không muốn thấy cậu say rượu ở đây đâu. Rủi như… lại lôi kéo cô kể lể bí mật nữa thì sao… Cố Thần cũng nhớ đến chuyện đó, trong chớp mắt xù lông lên, “Sao lại không!” Tuy nói thế… nhưng chàng trai giật giật khóe môi, vẫn chỉ uống một hớp. Khụ, không phải cậu sợ mất mặt, mà là…Sở Tiểu Dư chắc chắn không đỡ cậu nổi. Sở Dư hơi kén ăn, nên đồ ăn trên bàn cũng không có mấy món cô thích. Cố Thần cau mày, tay mắt lanh lẹ gắp nhiều đồ ăn bỏ vào chén của cô, “Gầy quá rồi, ăn đi.” Cả người toàn xương là xương. Sở Dư nhìn đồ ăn trong chén của mình, mỉm cười, gắp bỏ vào miệng. Không biết sao mọi người trên bàn lại nói về đường chỉ tay. Ba đường chỉ tay trong lòng bàn tay đại diện cho tình yêu, học vấn và đường đời. Bạn học nam kia dường như có hứng thú, vừa nói xong liền coi tay mọi người. “Ha ha ha, Linh Linh, đường học của cậu ngắn quá, đồ không có não, ha ha ha!” “Sở Dư, của cậu thì sao ~” Lý Linh Linh trêu chọc vài câu, chạy đến cạnh cô, “Trông có vẻ chuẩn đấy!” Sở Dư thản nhiên đưa tay cho cô ấy. “Wow, đường học của cậu dài thật!” Cô ấy nhìn một hồi, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ thốt lên. Ngay lập tức lại hạ giọng, nhìn vẻ mặt Sở Dư nói, “Nhưng mà đường tình có nhiều rẽ quá…hơi ngắn nữa…” Ngắn nghĩa là thời gian yêu cũng ngắn. “Ôi chao,” Lý Linh Linh nhìn Cố Thần, khoát tay nói, “Cái này không tin được, không nên tin!” Cố Thần cười khinh bỉ, lạnh lùng mắng một câu chửi tục, “Chuẩn cái mông!” “Mình cũng thấy vậy…” Lý Linh Linh giận dỗi cười gượng hai tiếng rồi trốn đi mất. Trên đường trở về. Lúc Sở Dư đang định xuống xe. Cố Thần bỗng nhiên gọi cô lại. “Cậu không xem là thật đấy chứ?” Cậu hất cằm, “Có mấy đứa ngốc mới tin cái đó thôi.” Sở Dư sửng sốt, sau đó bật cười, “Sao cậu biết nó không chuẩn chứ?” Cô vốn không tin mà. Cố Thần nhíu mày, “Còn phải nghĩ hả?” “Cậu ngốc quá mà, tôi một giây không nhìn thôi là cậu gặp chuyện không may rồi, thế mà đường học lại dài như vậy, sao mà chuẩn được chứ?” Sở Dư không biết nên cười hay nên giận, còn có một chút ngọt ngào khó hiểu. “Đường tình cũng ngắn…” Cô nhếch khóe môi. “Vậy là do tôi không sống lâu rồi!” Lời này vô cùng sắc bén, đầy khí phách. Nhưng lời vừa thốt ra, gương mặt chàng trai đỏ bừng, ánh mắt không biết phải nhìn đi đâu. Người mà cả đời hứng trong tay cũng không đủ… Nếu cậu sống lâu, sao lại để cô chịu ấm ức được. Nếu cậu sống lâu, sao lại để đường tình cô lận đận được. Cậu mà còn sống, sẽ yêu thương, dỗ dành cô… Dù là nói bóng gió cô dĩ nhiên hiểu rõ. Tựa như có giọt mật rót vào cõi lòng, theo máu chảy khắp toàn thân. Bỗng có một luồng xúc động đánh ập đến, sự xao động xuất hiện từ hôm qua dường như không thể chờ đợi được thúc giục cô mở miệng. “Tiểu Cố…” Cô mím môi. Trong không khí tràn ngập sự ngọt ngào. “Cái… cái gì.” Không biết sao, nhìn vào mắt cô, cậu lại cảm thấy thật khẩn trương. Hình như, sắp có chuyện xảy ra… Tim đập như trống vang. Một tiếng rồi lại một tiếng. Tác giả: Ừ, mấy bạn đoán xem có ở bên nhau không ~