Kể từ lúc biết nhớ, tôi chủ yếu có hai người bạn. Một, là Phil, người chia sẻ cùng tôi cái văn phòng, công ty, và rất nhiều thời gian. Người kia là Zach, người mà tôi dành ít thời gian hơn nhưng lại có nhiều cuộc trò chuyện chất lượng hơn. Tuy nhiên, đây không nhất thiết là một trong những cơ hội đó. Zach là vừa giáo viên dạy thay, vừa là người dẫn chương trình karaoke. Đặt một cái micro vào tay cậu ta, cậu ta sẽ khiến bạn cười, đạp vào chân bạn, và dắt bạn gái của bạn vào phòng ngủ của cậu ta. Zach quá ma lanh để đem lại được điều gì tốt cho cậu ta, lẫn bất cứ ai. Nói đi cũng phải nói lại, Zach thì nghĩ tôi quá thông minh để đem lại điều gì tốt cho bản thân tôi, lẫn bất cứ ai. Cũng như tôi, cậu ta đặt mình vào vị trí mọi diễn viên phim cậu ta thích. Ngoại trừ việc tôi vào vai kẻ đầy khiếm khuyết, thua cuộc nhưng đáng yêu, đến phút cuối cùng giành được chiến thắng, dù rất sít sao, trở thành Hugh Grants và John Cusack của thế giới, thì Zach vào vai kẻ gangster đẹp trai phong tình. Vai của Jack Nicholsons và Rock Hudson. À, Jack lúc trẻ. Và Rock phiên bản không đồng tính. Zach dùng hầu hết thời gian rảnh rỗi của mình để cố gắng lên kế hoạch một tội ác hoàn hảo – điều mà cậu ta dự định chắc chắn sẽ thực hiện vào một ngày nào đó. Tôi đang ngồi với cậu ta tại nhà hàng Mexico, Lucy’s. Quãng đường từ văn phòng của mỗi chúng tôi tới đây là bằng nhau. Chúng tôi cùng nhau ăn trưa ở đây ít nhất một lần mỗi tuần. Đối với hệ tiêu hóa của tôi, đây là một trò giết người, nhưng vẫn còn tốt hơn là tranh cãi với nhau về việc ai phải đi xa hơn vào lần trước. Zach đang uống một ly Mojito, không ngừng gọi tên món uống bằng thứ chất giọng đặc sệt Tây Ban Nha, khiến cho từ đó nghe cực kỳ giống “Cornholio”. “Làm sao có thể không yêu nó cơ chứ? Đường, bạc hà, nước chanh, rượu rum, đá, soda… đây giống như một chiếc ly chứa niềm hạn phúc”, rồi cậu ta nhắc lại từ “Mojito” lần nữa bằng chất giọng Tây Ban Nha. “Cậu làm ơn đừng biến thành Phil được không? Đây là giờ nghỉ trưa của tớ mà. Tha cho tớ đi.” “Xin lỗi.” “Tớ định đi xin cấp bằng sáng chế.” “Sữa quế, hay Catch-It Cone?”, cậu ta hỏi. “Sữa quế”, tôi đáp. Catch-It Cone là một trong những thứ tuyệt vời nho nhỏ khác của tôi, nhưng mỗi lần tôi chỉ tập trung cho một sáng chế mà thôi. Sẽ nói thêm về Catch-It Cone sau. “Thứ đó hay. Tớ bảo đảm nó sẽ làm nên chuyện. Nhưng cậu luôn có thể thiên về phe ác. Hãy là Ánh mặt trời cho Cục cưng[1] của tớ.” [1] Nguyên văn: Sundance to my Butch. “Butch”: Chỉ người phụ nữ có cách ăn mặc hoặc cư xử rất nam tính. “Sao nghe thô thiển quá vậy?” “Có khả năng, nếu bọn mình là đồng tính nữ”, cậu ta đáp. “Tớ thấy có mối tương quan ở đây. Mà thôi, hôm nay thì không phải. Do đó, chúng không thô thiển chút nào.” “Thôi, tớ sai”, tôi nói. Zach và tôi nghĩ giống nhau. Chúng tôi lần lượt làm người đàn ông dị tính. (Phải có cách nói tốt hơn đây.) Công bằng mà. Đó là sự luân phiên. “Cuộc chinh phục tội ác hoàn hảo hôm nay thế nào?” “Không ồn ào lắm”, cậu ta đáp. “Đó không phải cuộc chinh phục. Tớ không đi tìm Chén Thánh. À… tớ đoán về mặt ẩn dụ thì như vậy, nhưng cũng không phải. Tớ không đi tìm với hy vọng ngày nào đó phát hiện được tội ác hoàn hảo giấu trong căn gác của quý cô già nào đó – bà ta đã quên là đã giấu nó ở đó từ khi mắc bệnh mất trí.” Cậu ta nhấp Mojito. “Phải suy nghĩ nhiều năm. Lập kế hoạch. Phải chính xác. Và tớ sắp xong rồi, anh bạn ạ. Sắp xong rồi!” “Chuyện đó sẽ có hiệu ứng như cậu mong muốn đấy”, tôi nói, “nếu cậu không ngừng lại để nhấp cái thứ nước trái cây nhỏ xinh kia một cách nhẹ nhàng”. “Đồ quỷ sứ”, cậu ta nói. Rồi cậu ta rướn lại gần. “Được rồi, thế này nhé: Cậu giết vợ một người nông dân. Rồi ngay trước thời điểm thu hoạch… đem cô ta ra để ở ruộng lúa mỳ tại một nông trại doanh nghiệp khổng lồ, giấu váo trong rơm… để cho những cỗ máy cơ khí to khủng bố chăm sóc cô ta. Chặt ra hàng triệu mảnh, đưa lên những bàn ăn khắp mọi nơi trên mảnh đất này. Không cách nào nhận dạng được cái xác.” Tôi nhìn cậu ta một cách ngờ vực, rồi nhìn xuống giỏ bánh mỳ. “Đó chính là một cách – phải nói thêm là cách rất lộn xộn – để phi tang xác chết”, tôi nói. “Tại sao cậu giết vợ người nông dân? Động cơ là gì?” “Được rồi. được rồi”, Zach nói. “Cậu vờ xin làm quản gia cho một cặp vợ chồng giàu có. Sau mười hay mười lăm ngày thì họ hoàn toàn tin cậu. Cậu tiếp cận mọi thứ. Rồi biến thành tay trong. Quăng lưới gom hết tất cả trang sức… tất cả đồ nghệ thuật… tất cả đồ sưu tầm.” “Nhưng chẳng phải như vậy thì cậu là nghi can quá rõ ràng sao?”, tôi hỏi. “Đó mới là phần hoàn hảo”, cậu ta nói. “Cậu cứ giả vờ tiếp trong mười hoặc mười lăm năm nữa để tránh bị nghi ngờ.” “Vậy khi nào thì cậu mới được hưởng thụ thành quả của vụ cướp?”, tôi hỏi. “Tớ nói mới chỉ vẽ ra được tội ác hoàn hảo thôi. Chưa nghĩ tới cách hoàn hảo để thoát đi.” Rồi cậu ta ngồi phịch xuống ghế. “Các cô gái thế nào rồi?” Tôi lên tiếng, chĩa mũi vào một tội ác to lớn khác, chẳng hạn lối sống yêu đương thích dụ dỗ của cậu ta. “Phải lấy gậy mà đuổi bớt đi ấy. Cậu thì sao? Nghe tin gì từ Sarah Điên chưa?” “Thực ra là rồi. Cô nàng tốt bụng tớ mức gửi cho tớ cái bàn chải đánh răng cùng tờ ghi chú đề nghị tớ đi chết mười chín lần. Rồi sau đó lại còn viết “gọi điện cho tôi” sau khi ký tên nữa chứ.” “Bằng máu hả?” “Không”, tôi đáp. “Lần này thì không.” “Khỉ thật.” “Ồ, và nghe này. Hàng xóm mới điên điên quỷ tha ma bắt đem thư cho tớ… mở thư… lại còn bình luận về nó nữa.” “Cô nàng ‘hot’ không?” Cậu ta hỏi, một chân mày nhướng lên và nhe răng cười, cực kỳ giống một gã thiếu niên thành phố hư hỏng. “Không. Chút xíu thôi.” “Biết mà.” Cậu ta phá lên cười, khiến tôi khá bực. “Làm sao biết?” “Vì cô ta là hàng xóm mới ‘điên điên’ quỷ tha ma bắt, trái ngược với hàng xóm mới ‘thần kinh’, cậu ta dẫn giải. “‘Điên điên’ ngụ ý lập dị, kỳ quặc. Kate Hudson gặp Drew Barrymore gặp Christina Applegate gặp…” “Không, không, không. Cô ta bị thần kinh. Thật. Tớ chỉ lịch sự mới nói vậy.” “Tớ phải gặp mới được”, cậu ta nói, và khi nói “phải”, đầu cậu ta bật về phía trước như Dustin Hoffman trong phim Rain Man. “Phải gặp.” “Thật tình, đừng gặp.” “Một trong hai chúng ta phải làm.” “Tớ đã làm rồi, và việc đó khó chịu đến vô cùng cực luôn. Tớ phải ở ngay kế bên cái cô này. Thế nên, quên đi.” “Được.” “Tốt”, tôi nói. Nhưng có cái gì đó nói với tôi rằng mọi thứ không hề tốt. Tôi vẫn có thể nghe tiếng bánh răng xoay trong đầu. Nếu có thể bắt đầu đếm ngược, tôi nghĩ là mình sẽ đếm được tới bảy trước khi cậu ta lại mở miện. Mười... chín... “Trông có dách lầu[2] không?” [2] Có nghĩa là “số một”. Tiếng Anh là “nice rack”, chỉ bộ ngực to. “Zach!” “Rất vần với dách lầu”, cậu ta nói, trông có vẻ mơ màng, suy tư, như thể vừa tình cờ nhớ tới Định luật Thứ nhất của Newton về Chuyển động. (Với những ai cần nhắc nhớ, Định luật Thứ nhất của Newton là: Vật thể chuyển động sẽ không ngừng chuyển động. Và vật thể đứng im, như Zach, vẫn sẽ đứng im. Mà nói mới nhớ, Zach sẽ chẳng bao giờ suy tư về Định luật của Newton. Thế nên về khía cạnh này, Zach trông như thể đang toan tính xây một chiếc ghế từ Cap’s Crunch[3], và liệu có thực sự nên ngồi lên cái ghế đó không.) “Chưa bao giờ nghĩ tới việc đó. Ngẫu nhiên à?” [3] Một loại ngũ cốc ngọt của Mỹ. “Ừ, trừ phi cậu định nuôi cấy ngực.” “Làm ơn đi. Tớ mà có ngực thì tớ vô địch luôn. Như thế sẽ không công bằng.”