Vào thứ sáu, Tô Y Nguyên như cũ đến Nguyên Thịnh.
Mang theo đồ chơi cố ý chọn lựa, Tô Y Nguyên thẫn thờ đi vào thang máy, lại ở trước gương trên vách tường thang máy ngẩn người, nguyên lai ông nội, bà nội lần này trở về là vì muốn di dân, cả nhà ông hai, ông ba đều sớm di dân đến Canada, lần này ông nội, bà nội sau khi qua đó một thời gian, cảm thấy hoàn cảnh bên kia rất thích hợp để dưỡng lão, nên mới đưa ra quyết định này.
Cô cảm thấy rất buồn, sau nghe tin khóc suốt đến giờ, nếu hai năm trước, cô nhất định sẽ ôm lấy chân ông nội, bà nội, chết cũng không để họ di dân, dùng khóc, dùng nháo, dùng ầm ĩ giữ ông nội, bà nội yêu thương của cô lại, nhưng cô đã hai mươi bốn tuổi, không thể giống cô bé tùy hứng. Anh trai nói rất đúng, ông nội, bà nội tuổi đã cao, đến nới có không khí tốt hơn, hoàn cảnh tốt hơn, cùng sống với anh em thân thuộc thuộc của mình mới có thể khỏe mạnh vui vẻ.
Ở trước mặt ông nội, bà nội cô gật đầu đáp ứng, còn dặn dò ông nội, bà nội đến Canada giữ gìn sức khỏe, nhưng khi quay người lại cô sẽ không thể khống chế cảm xúc, trốn ở trong phòng khóc suốt, cô không muốn ông nội, bà nội đi đến địa phương xa xôi đó, mặc dù có thể ngồi máy bay nhưng cũng phải rất lâu mới tới.
Tô Y Nguyên ảo não đập trán vào vách tường thang máy, thật chán ghét, nếu không phải cô đã trưởng thành, thì cô đã có thể gắt gao ôm lấy chân ông nội.
“Ha!”
Phía sau truyền đến tiếng cười nhạo, thân thể Tô Y Nguyên cứng đờ, từ trong gương trên vách tường thang máy nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, cửa thang máy mở ra, bên ngoài vẫn là đại sảnh lầu một, cô căn bản quên ấn nút thang máy.
Tô Y Nguyên nhìn thấy nụ cười trên mặt Bách Kiến Tề, ảo não mà xoay người muốn ấn thang máy, phát hiện Bách Kiến Tề đã giúp cô ấn xuống tầng trệt.
“Cảm ơn.” Tô Y Nguyên dùng âm thanh nhỏ nhất nói, lặng lẽ di chuyển thân mình đứng ở nơi khuất nhất, đem gương mặt toàn bộ giấu ở trong tóc.
“Thế nào? Không trách tôi? Không phải rất giận tôi sao?” Bách Kiến Tề cảm thấy mình thật ác liệt, không có việc gì đi trêu chọc một công chúa đơn thuần, nhưng ở trong đại sảnh sau khi nhìn thấy nhóc con này đi vào thang máy hắn liền không nhịn được đi theo, xem ra bọn họ cũng thật có duyên, cô nhóc vào thang máy không lo ấn nút, mới cho hắn thừa cơ cùng vào thang máy.
Bất quá, cô nhóc bày ra tạo hình trinh tử là muốn dọa hắn thối lui sao? Cũng quá coi thường hắn.
Nghe được Bách Kiến Tề nói, Tô Y Nguyên nghĩ đến hành vi ác liệt của hắn, miệng cao cao nhếch lên, lông mi cũng buông xuống, tuy rằng không có động tác gì lớn, nhưng cũng biểu hiện rõ ràng cảm xúc của cô.
“Thế nào, giận tôi sao? Cảm thấy tôi là người xấu?” Bách Kiến Tề ôm cánh tay cố ý đứng trước mặt Tô Y Nguyên, biết cô sợ, hắn còn cố ý dùng thân hình cao lớn của hắn ngăn trở cô, căn bản là khi dễ cô đến nghiện.
Tô Y Nguyên dùng sức gật gật đầu, đồng ý quan điểm hắn là người xấu.
“Vì sao cảm thấy tôi là người xấu, bởi vì tôi không có ra tay giúp cô?” Bách Kiến Tề thừa nhận hắn là ác ma chuyển thế, đối với những thứ tốt đẹp hồn nhiên gì đó đều chỉ muốn phá hủy, con nhóc đơn thuần làm cho tay chân hắn cảm thấy ngứa ngáy.
“Có điều pháp luật đâu có quy định tôi phải giúp cô, chẳng lẽ chỉ vì tôi lựa chọn không giúp cô mà cô cho tôi là người xấu?” Thanh âm Bách Kiến Tề cà lơ phất phơ, ánh mắt nhìn chằm chằm chờ phản ứng của Tô Y Nguyên.
Tô Y Nguyên sửng sốt một chút, tinh tế suy nghĩ hàm ý trong lời nói của Bách Kiến Tề, cô tuy đơn thuần nhưng không phải không phân biệt rõ phải trái, suy nghĩ vài giây, đầu Tô Y Nguyên càng cúi thấp:“Thực xin lỗi.” Rất áy náy, dường như là thanh âm tự trách.
Tô Y Nguyên xin lỗi làm Bách Kiến Tề ngây ngẩn cả người, hắn thu hồi cánh tay ôm trước ngực lùi về sau một bước, không tiếp tục bảo trì tư thế chen chúc trong xó góc của Tô Y Nguyên, phụ nữ trong ấn tượng của hắn, mặc kệ tuổi, địa vị, xuất thân, cho dù sai lầm cũng sẽ ngoan cố cho mình là đúng, tuyệt sẽ không trực tiếp thừa nhận sai lầm như thế này, xem ra cô gái này không chỉ đơn thuần đơn giản như vậy.
Ngước mắt nhanh liếc nhìn Bách Kiến Tề một cái, phát giác hắn nhìn chằm chằm vào mình, Tô Y Nguyên cảm thấy sau lưng một trận lạnh cả người, cô vội vã đem đôi má cúi càng thấp, gắt gao nhìn chằm chằm mặt giày của mình.
“Đinh” một tiếng, thanh âm thang máy tới tầng trệt đối với Tô Y Nguyên không thể nghi ngờ là âm thanh trời ban, cô không cần biết có phải tầng trệt hay không, chân như nhũn ra, nhưng vẫn cố chạy ra khỏi thang máy.
Cửa thang máy đóng lại trước mắt Bách Kiến Tề, hắn cười khẽ ra tiếng, đối với nhóc con đơn thuần này hứng thú càng lúc càng đậm, số lượng thiên kim nhà giàu hắn kết giao qua cũng không ít, không phải gia đình giàu có nào, cũng có thể bồi dưỡng ra nhóc con vừa đơn thuần vừa buồn cười như thế đâu?
Bách Kiến Tề đi dạo một vòng khoa chỉnh hình, vòng đến nơi bạn gái mới là bác sĩ ngoại khoa nói chuyện chia tay, cô ta quá dính hắn, mới lên giường một lần liền lần lượt ám chỉ hắn mua nhẫn cầu hôn, hắn cùng không phải điên! Bách Kiến Tề không chút dong dài dây giải quyết dứt điểm.
Lúc đang chuẩn bị rời khu nội trú, ngón tay Bách Kiến Tề run lên lại ấn xuống phòng bệnh khoa nhi ở tầng trệt, xem chữ số thang máy chút chút nhảy lên, Bách Kiến Tề quyết định lại đi gặp cô nhóc thú vị kia..
Bước nhân hết sức nhàn nhã, Bách Kiến Tề chào hỏi với các y tá khoa nhi, hoàng đế bình thường đi tuần thường bị vây quanh đi đến bên ngoài phòng sinh hoạt trẻ em, phòng sinh hoạt không náo nhiệt như thứ tư, chỉ có vài đứa trẻ thực suy yếu đang nghe Tô Y Nguyên kể chuyện, Tô Y Nguyên trong lòng bế một bé trai mập mạp.
Cánh tay nhỏ mảnh khảnh của Tô Y Nguyên thoạt nhìn không thể chịu nổi thể trọng của bé mập, bé mập ở trong lòng Tô Y Nguyên vặn vẹo, đột nhiên vừa xoay đầu, ói ra trên người Tô Y Nguyên.
Bách Kiến Tề nhìn thấy sắc mặt Tô Y Nguyên đột nhiên biến sắc, hắn thở dài một hơi, dựa theo phản ứng trước đây những cô bạn gái đếm không xuể của mình, hắn nghĩ cô nhóc hẳn sẽ phát giận, đem bé mập bỏ ra, theo hắn nhìn ra, âu phục trên người cô nhóc giá trị không dưới hai vạn.
Tô Y Nguyện bị động tác của Cường Cường làm cho phát hoảng, sắc mặt biến đổi, vội vàng xem xét tình huống của Cường Cường, khẩn trương xem xét bạn nhỏ. Y tá trưởng cũng chạy nhanh tới, Cường Cường nằm viện vì bị bệnh bao tử, Cường Cường nho rất thích ăn nho, ăn đến đau dạ dày. (AN: sao giống chị Tinh Vân thế, chỉ có khác nguyên nhân thôi. Đến bây giờ mình cũng không quên được truyền kỳ bệnh dạ dày của chỉ.))
“Cường Cường, Cường Cường, chỗ nào không thoải mái?” Tô Y Nguyên ngay cả liếc mắt nhìn uế vật trên ngực cũng không, cầm khăn tay tơ tằm thêu tên của cô, giúp Cường Cường chà lau uế vật dính ở bên miệng, trên mặt, “Cường Cường, chỗ nào không thoải mái, nói cho chị biết!”
Y tá trưởng tiếp nhận thân thể mập mạp của Cường Cường ôm đến bên người, “Em đi toilet rửa qua một chút đi, chị đã bảo y tá kêu bác sĩ lại đây!” Y tá trưởng ôm Cường Cường hồi phòng bệnh, đã có y tá đi báo cho bác sĩ tới.
Tô Y Nguyên không đi, lo lắng theo vào phòng bệnh, đến khi nghe được bác sĩ nói Cường Cường không có việc gì mới phát giác trên người mình mùi thật ghê, uế vật đã hoàn toàn làm dơ ngực áo của cô, cô xịu mặt đau khổ đi vào toilet.
Y tá trưởng giàn xếp Cường Cường xong, ra phòng bệnh, thấy Bách Kiến Tề hào quang vạn trượng đứng trên hành lang, hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
“Bách chủ nhiệm, cậu có việc?” Vài ngày gần đây Bách Kiến Tề luôn xuất hiện ở khoa nhi, làm các y tá trở nên xuân tình dập dờn, vội vàng tô mi vẽ mắt sơ sót công tác, điều này làm cho y tá trưởng không có biện pháp ôn tồn cùng Bách Kiến Tề nói chuyện.
“Không có việc gì, đi tản bộ đến.” Bách Kiến Tề giãn cái eo lười, bước đi nhàn nhã vào trong thang máy.
Y tá trưởng vẫn phát hiện trước khi xoay người đầu Bách Kiến Tề hướng toilet kia thoáng nhìn, điều này làm cho trong lòng y tá trưởng nhất thời lộp bộp, chẵng lẽ Bách Kiến Tề thực sự coi trọng Tô Y Nguyên?
Không có khả năng! Không nói tất cả bạn gái trước kia của Bách Kiến Tề đều có thân hình nóng bỏng, hơn nữa hắn cũng chưa bao giờ động thủ theo đuổi phụ nữ, bất quá, đàn ông giống như Bách Kiến Tề, căn bản không cần chủ động, các phụ nữ trước sau đều hy sinh tiếp bước.
Tâm tình y tá trưởng trầm trọng hơn, mặc kệ có phải là cô buồn lo vô cớ nghĩ nhiều hay không, cô sẽ không để cho Tô Y Nguyên đơn thuần thiện lương rơi vào trong ma chảo của người đàn ông như Bách Kiến Tề!
Bách Kiến Tề thực dễ dàng hỏi được tên Tô Y Nguyên từ các y tá ở đó, nguyên lai là đại tiểu thư Tô gia nổi tiếng nhưng ít xuất hiện ở các buổi xả giao, cũng khó trách, ai ai cũng biết bảy tiểu tử nhà Tô gia đem em gái duy nhất quản thật chặt, đem cô sủng lên trời, không cho cô lộ diện trong các buổi tiệc, không cho cô kết giao với đại tiểu thư hư vinh này.
Ở trong giới nhà giàu gọi cô là vị thiên kim tiểu thư cuối cùng, mọi người ai cũng tò mò công chúa cuối cùng này sẽ lạc vào nhà ai!!!!Nhà nào sẽ may mắn!!!
Lúc nghe được lời đồn đãi này, Bách Kiến Tề đối với chuyện này cười nhạt, với hắn mà nói, giữa nam và nữ chính là vui vẻ, trừ phi đầu óc bị nước vào mới có thể rước đại tiểu thư này vào cửa, cô giống như một cô công chúa, lấy về để hầu hạ, không nghĩ tới, đồn đãi quả nhiên không thể tin, Tô gia đại tiểu thư không chỉ không kiêu căng, không đáng sợ, còn đơn thuần ngây thơ thú vị.
Bất quá Bách Kiến Tề biết không nên đối với Tô Y Nguyên sinh ra hứng thú, bởi vì Tô Y Nguyên tuyệt đối không phải là người hắn có thể trêu chọc, trước không nói phía sau cô có thực lực Tô gia hùng hậu, chính là bảy gã đàn ông tứ chi phát triển, suy nghĩ lại không đơn giản, hắn muốn đối phó cũng không được.
Phụ nữ trong thiên hạ rất nhiều, huống chi Tô Y Nguyên căn bản chỉ là cô gái nhỏ chưa trưởng thành, chưa được gọi là phụ nữ, hắn vẫn nên giữ khoản cách, không cần tự rướt phiền toái vào mình. Bạn gái của hắn luôn luôn là những cô em thành thục, gợi cảm.Ngoài ra những phụ nữ đó trên giường rất nhiệt tình, đa số cũng sẽ không vì chia tay mà “ngoắc ngoắc triền” gây phiền toái cho hắn.
Duyên phận thực sự kỳ diệu, khi muốn tìm thì không thấy, khi không muốn tìm cũng trốn không thoát.
Truyện khác cùng thể loại
72 chương
87 chương
75 chương
10 chương
29 chương
49 chương