“Hương Hương, đừng buồn…“ Bà ngoại tiều tụy vì bệnh tật, mỗi một chữ nói ra đều rất khó khăn. “Bà ngoại, người sẽ không sao! Con nhất định sẽ kiếm được bác sĩ giỏi nhất chữa khỏi bệnh cho người.” DiệpHàm Hương dựa lại gần bà ngoại đau lòng nói, cứ mặc cho nước mắt không ngừng chảy xuống mà hết thảy cảnh tượng này đã rơi vào tầm mắt của Lục Hãn Thư. “Tiểu Hương, bà ngoại không sao chứ?” Lục Hãn Thư ân cần hỏi. Một giọng nam trầm thấp vang lên lần nữa thúc giục bà ngoại đột nhiên mở hai mắt ra. “Tiểu Hương, cậu… cậu ta là ai? Bà ngoại nắm chặt tay Diệp Hàm Hương, quan sát Lục Hãn Thư. “Anh ấy…” Diệp Hàm Hương liếc nhìn Lục Hãn Thư sau đó lại dời tầm mắt về bà ngoại: “Anh ấy là tổng giám đốc công ty của con.” Bà ngoại thở phào nhẹ nhõm rồi nhắm mắt lại. Diệp Hàm Hương thấy bà ngoại nhắm hai mắt lại, tới gần Lục Hãn Thư kéo anh ra ngoài phòng bệnh nhỏ giọng nói: “Anh về trước đi, em muốn ở lại chăm sóc cho bà ngoại.” “Được rồi, em cũng phải chú ý sức khỏe của bản thân.” Lục Hãn Thư xoa bóp ấn đường: “Vậy anh về trước.” Diệp Hàm Hương nhìn anh cất bước rời đi liền thở phào nhẹ nhõm xoay người trở lại giường bệnh của bà ngoại. “Hương Hương… Không cần gạt bà ngoại.” Trong căn phòng tĩnh lặng, giọng nói bà ngoại nghe thật đau buồn, mỗi một chữ nặng nề giáng vào Diệp Hàm Hương, lòng cô trầm xuống sau đó cuộn người lại giống như đứa trẻ vừa làm sai chuyện. “Từ nhỏ bà ngoại đã dạy con đừng dòm ngó đến những người có tiền… Con còn trẻ không hiểu chuyện, không chịu nổi hấp dẫn, bà ngoại hiểu… Những người này tuy ngoài ngọt nhưng trong đắng, nếu con không muốn dẫm lên vết xe đổ của mẹ con ngày trước con phải nhớ kĩ lời ngoại khuyên… Giờ ngoại già rồi, không thể ở cạnh con mãi, chuyện gì con cũng đều phải tự suy xét, lo liệu…” “Bà ngoại, con sẽ nghe lời người, người mệt rồi đừng nói thêm kẻo mệt!” Hơi thở bà ngoại yếu ớt, khó khăn lắm mới nói nổi một câu, những lời đó càng làm lòng cô thêm mờ mịt, nặng nề, trái tim cũng trở nên lạnh hơn. Lần đầu tiên trong hai mươi ba năm cô thấy tình cảm của mình chớm nở nhưng cũng khô héo trong nháy mắt. “Bà ngoại, con sẽ nghe theo người…” Diệp Hàm Hương nhìn bà ngoại, khóc không thành tiếng. Kha Đồng là bạn hàng xóm từ nhỏ của cô, đã thích cô nhiều năm. Nhưng cô lại không thích Kha Đồng mặc dù anh ta vẫn thích cô, có lúc cô cảm thấy mình thật xấu xa, luôn luôn cự tuyệt người thích mình. Giống như tất cả các cô gái trên đời này, cô cũng có mơ ước đối với tình yêu và hôn nhân của chính mình nhưng ngay từ nhỏ cô đã được cảnh báo khiến cô luôn phải kìm nén cảm xúc thật của bản thân. Cô có thể lạc quan, không lo không nghĩ, tự tạo niềm vui cho bản thân nhưng phải xóa đi tình cảm chân thành ấy. Giờ phút này cô muốn xin lỗi với trái tim của mình bởi vì cô không thể lắng nghe những thổn thức, những nhiệt thành của nó. Nếu có thể làm cho bà ngoại vui vẻ vậy thì cô sẽ từ từ tiếp nhận người mà mình không thích. Nhưng vấn đề khẩn cấp trước mắt là phải giải quyết tiền viện phí của bà ngoại, cô biết chỉ cần tiếp tục trị liệu ở viện điều dưỡng bà ngoại sẽ khá hơn. “Cô Diệp, bạn của cô thật tốt, tối hôm qua đã thanh toán toàn bộ tiền viện phí cho bà ngoại cô, sau này tất cả chi phí trị liệu cô không cần lo lắng nữa.” Buổi sáng bác sĩ đến thăm khám, tiến lại gần Diệp Hàm Hương nói. Diệp Hàm Hương vô cùng kinh ngạc, cô biết là Lục Hãn Thư, cô đang muốn tuyệt giao với anh nhưng giờ lại nợ anh một phần ân tình… Cô nhất định phải trả lại đủ tiền viện phí cho anh. Thu xếp ổn thỏa cho bà ngoại, lúc cô trở lại công ty lập tức gọi điện cho anh. “Nếu như anh nhớ không lầm thì đây là lần thứ hai em chủ động gọi cho anh.” Bên đầu kia điện thoại giọng Lục Hãn Thư làm trái tim cô khẽ rung động. “Ừ, bác sĩ nói có người đã giúp em thanh toán viện phí cho bà ngoại, em biết là anh, cám ơn anh, em sẽ cố gắng làm việc thật tốt để kiếm tiền trả lại anh.” “Không cần gấp gáp, chúng ta là bạn bè mà.” Cô nghe được giọng Lục Hãn Thư có chút nóng nảy. “Còn nữa, cám ơn áo khoác của anh, em sẽ trả anh khi có thời gian.” “À, không cần đâu.” “Tại sao?” “À… Quên nói em biết, anh tạm thời đi công tác ở nước ngoài nên em cứ giữ áo khoác dùm anh được không?” “Haha, được, Lục tổng quả là người bận rộn.” Diệp Hàm Hương cười khẽ. “Đừng gọi anh như vậy, sau này gọi anh là Hãn Thư nhớ chưa?” “Hãn Thư?” Cô lẩm bẩm, lập tức cảm thấy hai người như xích gần nhau hơn, những lo âu phức tạp lại không ngừng kéo đến, tuy áy náy nhưng lại khuấy động trái tim cô. “Vui ghê! Đây là lần đầu tiên em gọi anh như vậy.” Anh cười một tiếng. “Em… đi làm việc.” Mặt cô đỏ ửng, vội vã cúp điện thoại. Điều duy nhất cô có thể làm chính là từ khoảnh khắc đó cố gắng duy trì khoảng cách an toàn hoặc kéo xa khoảng cách thân mật với anh, mà không phải vì vô tình hay cố ý đến gần anh hơn. ** Ánh nắng ban mai xuyên qua cửa sổ rơi vào giữa sàn nhà chói lọi, Diệp Hàm Hương bận rộn thu dọn lại các món đồ chơi trên kệ. Nhiều ngày không gặp Lục Hãn Thư, nỗi nhớ tựa như không ngừng lại dù là một khắc, rõ ràng lý trí bảo cô trốn tránh nhưng tình cảm luôn đi ngược với lý trí, cô không có cách nào khắc chế được nỗi nhớ bất tận đó. Khi uống nước, lúc nhìn bóng cây bị gió thổi đung đưa ngoài cửa sổ, lúc đi bộ hoặc làm một động tác lỡ đãng nào đó cô đều nhớ đến anh. Thì ra cảm giác khi một người chiếm hết suy nghĩ của mình mà bản thân lại không cách nào biết được bất kỳ tin tức của anh thật khó chịu. Anh bận lắm sao? Có người phụ giúp anh không? Anh ở nước ngoài có tự biết chăm sóc tốt cho bản thân hay không? Anh… sẽ như bản thân mình nhớ anh thật nhiều hay lúc tình cờ có nghĩ đến mình không? Nhưng mình thật sự không là gì của anh, đơn giản chỉ là một người bạn bình thường mà thôi. Mình bỏ ra tình cảm là chuyện của mình, anh không thích mình là chuyện của anh. Sao điều bà ngoại luôn căn dặn nhắc nhở mình lại cứ để ngoài tai thế kia? Rõ ràng không nên suy nghĩ nhưng sự nhớ nhung này không do bản thân mình nắm giữ. Cô đang suy nghĩ miên man, nhớ lại lúc cô cùng anh tiếp xúc thân mật thì điện thoại di động của cô chợt vang lên… Khi cô nghĩ đến anh thì đúng lúc anh gọi tới, cô hít một hơi thật sâu, nhận điện thoại. “Tiểu Hương, anh về rồi.” Đầu dây bên kia là giọng nói quen thuộc làm mũi cô chua xót, cổ họng nghẹn ngào đến nỗi nói không nên lời. “Tiểu Hương, em có đang nghe không?” Lục Hãn Thư nóng nảy hỏi. “Có ạ.” Giọng nói vang lên trong không khí tĩnh lặng, cũng khiến cho người ở đầu dây bên kia thêm mong đợi. “Thật sự rất nhớ em!” Lục Hãn Thư không cách nào che giấu tình cảm của mình xuyên qua đầu dây bên kia, quả thật làm cô động lòng. Mà cô lại không biết trả lời như thế nào, rõ ràng là thích lại không thể nói ra miệng… “Giờ anh đến chỗ em, anh cúp đây.” Anh không chờ cô đáp lại điều gì nhanh chóng cúp điện thoại. Cô không biết giờ phút này Lục Hãn Thư đang từ đại sảnh ở lầu một của công ty chuẩn bị đi thang máy lên tầng lầu chỗ cô, thân đang mặc vest đen chỉnh tề, anh ăn mặc chỉn chu so với bình thường lại đẹp gấp mười lần, làm cho người xung quanh phải ghé mắt nhìn anh. Trên tay anh cầm một bó hoa hồng tươi rói, kết hợp với trang phục làm người ta bất giác suy đoán anh đang muốn đi gặp người nào để cầu hôn. Bởi vì anh ngày nhớ đêm mong một người mà giờ phút này lại đến chỗ người đó càng ngày càng gần, trong lòng kích động dữ dội dù bề ngoài vẫn cứ là bình thản, chỉ ẩn dưới khóe miệng kia lại không che giấu được sự vui sướng. “Hãn Thư.” Một giọng nói ngọt ngào truyền đến, Lục Hãn Thư quay đầu thì thấy người bạn thanh mai trúc mã của anh, Lộ Lily đang đứng ở đại sảnh tiếp khách nhìn anh ngoắc ngoắc tay mỉm cười, quần áo lụa mỏng trắng tinh kết hợp với làn da trắng khiến cô trở nên xinh đẹp động lòng người. “Hả? Lily, em về rồi sao?” Anh đứng tại chỗ nghi ngờ hỏi. “Ừ, sao anh không tới đón em?” Lộ Lily đi giày cao gót bước tới, tạo ra tiếng lanh lảnh theo mỗi bước chân trên sàn nhà. Du học trở về cô càng thêm trưởng thành hơn, hơn nữa thời trang trang nhã cũng giúp cô trở nên cao quý thu hút ánh nhìn. “Hoa rất đẹp, cám ơn anh.” Cô không khách khí đoạt lấy bó hoa, hướng mũi ngửi ngửi bó hoa. Lục Hãn Thư không biết làm sao, anh không nghĩ tới lại xảy ra tình huống làm cho bản thân không biết nên ứng phó thế này. “Hãn Thư, em vừa mới xuống máy bay nên đói bụng chết đi được, chúng ta lên nhà hàng trên tầng kiếm chút gì bỏ bụng được không?” Lộ Lily không hề kiêng dè khoác cánh tay anh vô cùng thân mật. Anh nhìn về phía tầng lầu Diệp Hàm Hương đang làm việc một cái sau đó móc điện thoại di động ra. “Tiểu Hương, anh có việc đột xuất, gặp em sau nhé!” “Không sao, anh bận việc thì đi đi.” Anh cúp điện thoại, Lộ Lily kéo tay anh đi vào thang máy. Mà bên kia, Diệp Hàm Hương lại cảm thấy buồn buồn, chẳng thiết suy nghĩ đến điều gì nữa. “Này, có biết vừa rồi mình thấy cái gì không?” Tiểu Tây chạy tới, hào hứng nói với cô. “Có cái gì làm cậu hào hứng như thế?” Cô tò mò nhìn Tiểu Tây giống như vừa mới tìm ra được điều gì hay ho lắm. “Mới vừa rồi nhìn thấy Lục tổng đi với một cô gái rất xinh đẹp, ăn mặc trang nhã, tóc dài thướt tha, trông rất thanh lịch cao quý tựa như một cô công chúa.” Tiểu Tây mặt mày hớn hở nói. “Là sao?” Diệp Hàm Hương cúi đầu sửa sang lại mặt hàng trên giá, giọng nói trầm thấp. “Vốn dĩ anh ấy cầm một bó hoa đi vào, mọi người cũng rất tò mò, không nghĩ là bạn gái anh ấy xuất hiện, đúng là một đôi vương tử công chúa trời sinh, thật là hâm mộ.” Hai tay Tiểu Tây úp trên mặt, dáng vẻ say mê không ngớt. “Tiểu Tây, cậu trông giúp mình một lát, mình đi rửa tay.” Diệp Hàm Hương cúi đầu bước nhanh, Tiểu Tây nghi ngờ nhìn cô, chợt ý thức được gì đó, tự trách cái miệng không biết giữ bí mật của mình. Diệp Hàm Hương đứng trước bồn rửa tay, cảm thấy trong lòng chua xót, ê ẩm, không cách nào đè nén được sự khó chịu, trái tim như mờ mịt, thắt lại từng cơn. Mở vòi nước rửa mặt mấy lần nhưng hốc mắt vẫn còn ửng đỏ, cô dùng khăn giấy lau sạch sau đó đi ra ngoài. Lúc cô đi vào khu bán hàng cho bà mẹ và trẻ sơ sinh do thất thần nên va đụng rất mạnh vào một người. “Hương Hương, anh rốt cuộc đã tìm được em rồi.” Giọng nói quen thuộc truyền đến Diệp Hàm Hương ngẩng đầu lên. Kha Đồng đứng trước mặt cô, “Hương Hương, nói cho em biết, lần này anh trở về nhất định theo đuổi em, nếu em không đồng ý anh sẽ nói với bà ngoại của em.” Diệp Hàm Hương ngẩng đầu lên, lòng đầy nghi hoặc, dĩ nhiên cô biết bản thân mình chưa từng có ý gì với Kha Đồng. “Anh đang uy hiếp tôi ư?” Cô lạnh lùng hỏi. “Em khóc hả?” Kha Đồng nhìn chằm chằm viền mắt đỏ ửng của cô, dĩ nhiên không để ý đến ai tự nhiên đưa tay nắm cằm của cô. “Buông ra.” Cô đẩy tay anh ta xong quay lưng trở lại làm việc. “Hương Hương, chiều tan ca anh sẽ tới đón em, mặc kệ thế nào, anh hi vọng em có thể suy nghĩ thật kĩ chuyện của chúng ta.” Kha Đồng nói xong bước nhanh rời đi. Câu nói của anh ta làm cho Diệp Hàm Hương thêm kinh ngạc, rất lâu mới bình tĩnh lại được. Tuy rằng cô biết Kha Đồng thật sự rất thích cô, nhưng cô lại không thích anh ta, cảm giác thích hay không thích rất rõ ràng. Cô biết trong lòng mình rõ ràng không hề thích Kha Đồng nhưng bà ngoại đã nói nếu như có một người thật sự tốt với cô, từ từ cô cũng sẽ thay đổi mà thích người đó. Về phần có thay đổi để thích anh ta hay không cô thật sự không xác định được, bởi trong giờ khắc này trái tim của cô chỉ thuộc về Lục Hãn Thư, không có tâm tư đi yêu người khác, còn tin đồn trai gái của Lục Hãn Thư thật sự làm cô tổn thương sâu sắc. Cả ngày cô đều mất tập trung, chờ đến lúc tan việc mới đi ra ngoài cửa thì một trận mưa lớn đổ ào xuống. Người qua kẻ lại, cô đứng cạnh một cây cột nhìn giọt mưa rơi, ánh trời chiều cũng trở nên long lanh, mưa bụi phất vào mặt, khẽ vuốt trái tim bị thương của cô. Cô chợt nhớ đến truyền thuyết hồ ly gả con gái, có người nói hồ ly biến thành người xuống nhân gian tìm kiếm ái tình, do không gặp gỡ được ái tình, không chiếm được tình yêu chân thành nào nên đã gào khóc tạo thành mưa rơi. Đối với việc chia ly vẫn chưa sẵn sàng thích ứng, chỉ có bản thân là ngu ngốc ngờ nghệch, khổ sở trong lòng nhưng không biết phải làm sao… Tiếng cười như chuông bạc gây sự chú ý của cô, chỉ thấy Lục Hãn Thư che dù, dìu một cô gái rất xinh đẹp đến một chiếc xe hơi, rất ga lăng mở cửa xe cho cô gái. Những người xung quanh được mùa ganh tị, hâm mộ ra mặt.