Anh bạn gái và cô bạn trai

Chương 10 : Căn phòng chỉ có hai người

...Nhưng khốn đốn thay, đèn bị hư... Ai...ai vậy? Lúc nãy làm gì có ai, ko phải trộm đó chứ? Ko! Ăn trộm ko tỉnh đến nỗi nằm lăn quay ra như vậy!! Híc...Ko lẽ ma???  Hoảng hốt, An vội mở cửa chạy ra ngoài, nhưng vừa mở cửa thì... - Ơhơơ...Đau đầu quáá... - Ân khẽ rên, tuy ko to nhưng cũng đủ để An nghe thấy rõ Dường như nhận ra đó là giọng Ân, An dè chừng bước tới vì rong lòng vẫn còn chút nghi ngờ. Nhưng khi đến gần thì An ko còn nghi ngờ gì nữa. Người nằm trên giường An chính là Ân. Khi nhận ra điều đó thì gương mặt cậu thoáng qua vẻ ngạc nhiên nhưng sau đó lại dịu dàng vô cùng.  - Chậc...Chắc là uống nhiều quá đây mà - An chậc lưỡi Nói rồi, An bế xốc Ân lên. Cậu đưa Ân về phòng của cô.  Vào phòng, cậu đặt nhẹ Ân xuống giường rồi đi lấy một thau nước cùng với một chiếc khăn. - N...nóng...quá... - Ân khẽ rên. Có lẽ là do tác dụng cồn làm cho cơ thể cô nóng lên. - Rồi rồi...Tớ sẽ lau mặt cho cậu là hết nóng liền à - An sấp khăn xuống nước rồi nhẹ nhàng lau mặt và cổ cho Ân. Sau đó, cậu cũng lau tay, lau chân cho cô. Rồi cẩn thận đắp chăn lên người Ân. - Ngủ ngon... - An toan đứng lên đi ra ngoài thì bị một bàn tay kéo lại... - Hả...?? - Bị bất ngờ, An chỉ kêu " hả " một tiếng rồi ngã xuống...Người cậu vô tình đè lên Ân... - Cứu...cứu tôi... - Ân la trong vô thức. Chả biết cô nàng đang mơ gì nữa mà lại kêu cứu. Chắc cô đang gặp ác mộng đây mà. An vội bật dậy. Cậu lo lắng nhìn Ân. Tay cậu nắm chặt tay Ân. - Ko sao, ko sao. Có tớ ở đây rồi - An trấn tĩnh Ân.  Cô ấy mạnh mẽ vậy mà cũng có những lúc như thế này. Dù chỉ là trong mơ thôi nhưng lúc này, trông cô ấy thật mềm yếu khiến mình có cảm giác rất muốn bảo vệ. Thế là suốt đêm đó, An luôn ngồi cạnh giường Ân để chăm sóc cô. Trong lòng cậu cảm thấy ấm áp vô cùng. Sáng sớm.Từng tia nắng chiếu vào phòng...Ân díu mắt tỉnh dậy - Hơ... - Ân dụi dụi mắt Cô nhìn sang bên phải thì thấy An đang ngồi ngủ, đầu gục trên chiếc bàn bên cạnh giường. Cô lay nhẹ vài cái, nhưng An hình như đã ngủ say nên chả hay biết. - Ngủ gì mà say như chết! Lại còn trong phòng mình nữa...Hơơ... - Ân vừa ngáp vừa chép miệng. Rồi cô bước xuống giường, đi làm VSCN rồi trở lại phòng. - Chưa dậy nữa hả? - Ân nói khi nhìn thấy An vẫn say giấc nồng. Rồi cô đến gần An toan gọi An dậy thì chợt khựng lại...vì vẻ đẹp thiên thần của An lúc ngủ. Ân quyết định ngồi nghịch nghịch An một tí. - Da nè, mịn quá xá - Ân nhéo má An - Mũi thì cao vút...chả bù cho mũi của mình - Ân vừa nói, đồng thời béo vào mũi An - Lông mi này, dài mà còn cong và dày nữa chứ...Con trai gì đâu mà còn đẹp hơn cả con gái. Ganh tị thật. Cậu mà là con gái thì cả khối thằng theo - Ân tấm tắc khen - Ngắm đủ chưa? - An mở mắt, nói một câu như thể biết hết vậy. - D...dậy rồi hả? Ai ngắm cậu chứ! - Ân giật mình chối bay biến - Véo má tớ, véo mũi tớ...Rồi còn nói lung tung một mình nữa - An nói - Thì...thì chỉ là kêu cậu dậy thôi. Mà...cậu dậy hồi nào vậy? Sao ko lên tiếng? - Ân nói mặt đỏ bừng - Ko dậy để xem cậu có giở trò gì ko để bắt tại trận ý mà! - An cười - Xì...Lắm chuyện! Mà sao đêm qua ngủ ở đây vậy?  - Đúng là chả nhớ gì hết mà. Hôm qua cậu say mèm đó, rồi còn đi lộn vào phòng tớ làm tớ phải đưa cậu về phòng nè - Ủa vậy à? Thật tình tớ chả nhớ gì hết, chỉ biết là tối qua tớ có uống hơi nhiều thôi. Mà sao đưa tớ về phòng rồi cậu còn ngồi lại làm chi? - Ân hỏi với vẻ mặt gian gian - Ờ thì... - An ngập ngừng, cậu thật sự ko muốn nói là mình rất quan tâm đến Ân - Thì sao nào? - Ân nhìn An chăm chú - Tui ngủ quên! Ờ...đúng rồi, ngủ quên đó, hihi... - An cười, vẻ mặt ngố chưa từng thấy - Vậy à... - Ờ..ờ, thôi tớ đi haa... - An vội lánh ra ngoài. Cậu ko muốn nói thêm gì về tối hôm qua nữa. Nhớ lại chuyện ngã lên người Ân thì cũng đủ đỏ mặt tía tai rồi. - Sao trông cậu ta lúng túng thế nhỉ? - Ân khó hiểu nhìn theo Rồi như Ân nhớ ra điều gì đó, cô liền ra khỏi phòng... - OH MY GOD!!!!!!!!!!!!!!!!! Ân la toáng lên khi vừa xuống dưới phòng khách thì thấy một mớ hỗn độn. Đủ thứ tạp chất trên đời này trộn lại. Rác rưởi ứ phía, chất thành từng đống. Mùi đồ ăn, thức uống bốc lên nồng nặc. Người người thì nằm ngổn ngang trên sàn nhà, ngủ say bí tỉ, ngáy o o,... - Chúng mày chết hết rồi hả? Đồ lợn lười biếng!!!! - Ân đá vào mông từng đứa đang ngủ lăn quay trên sàn - Ui...Đau quá vậy...  - Híc...Cái quái gì thế?...  Tụi nó rên rỉ, ngáp ngắn ngáp dài tỉnh dậy - Dọn dẹp đi kìa!!! - Ân nhắc nhở - Ơ...hơơ...Dọn dẹp? - Lê Dương vẫn còn mơ màng - Ahaha...Xin lỗi nha! Hôm nay nhà anh có việc - Anh Hào cười cười - Hyhy..Ân à, mình có hẹn mất rồi! - Thy nhẹ giọng - À, mình phải về...ko mẹ mắng, hihi - Tao cũng ko giúp được vì tao còn nhiều... - Lê Dương cũng nhanh nhảu - IM HẾT!!! Mau đi dọn dẹp!!! Tính trốn hả??? - Ân lớn tiếng làm ai cũng phải giật mình - Nhưng...mà... - Nhanh!!! - Ân vớ gậy hù - À...ờ, được rồi!!! Làm liền...làm liền mà - Cả đám cười như ngố Thế là họ bắt đầu dọn những thứ hỗn đoạn đó. Ai nấy đều rất ngán ngẩm nhưng ko dám hó hé một tiếng nào vì nhìn bộ mặt hằm hằm sát khí của Ân thôi là cũng đủ sợ rồi. Công việc diễn ra khá lâu, phải mất 3 tiếng mới sạch sẽ trở lại. Ai nấy đều cảm thấy mệt mỏi... - Chưa sạch nè!! - Ân quét một ngón tay lên cửa sổ - Thôi được rồi, tớ thấy sạch sẽ lắm rồi mà. Cậu để mọi người nghỉ tí được ko? - Thy than vãn - Bày cho đã đời...!!! - Ân cau mày - Nè...Cậu là đứa tổ chức đấy nhé! - Dương khó chịu - Mọi người uống nước chanh cho mát nè - An vui vẻ  - Woaa...Cám ơn nha!!! - Ngon thật á!! - An đúng là dễ thương mà, ko như ai kia - Lê Dương nói giọng móc mỉa Ân chả nói gì, chỉ lườm Dương một cái rõ sắc. Rồi cô đứng dậy bỏ vào bếp kiếm gì ăn. - Chai...chai rượu?? - Ân hốt hoảng khi nhìn lên kệ ko thấy chai rượu quý của mẹ. - Chai rượu để trên này đâu?? - Ân vọng ra - À, chai rượu đó hả? Trong bũng em rồi còn đâu - Anh Hào nói - Anh đùa à? - Ân bực tức - Ơ, anh đùa với mày làm gì. Hôm qua mày nốc sạch chai đó đó!! - Anh Hào một mực khẳng định Thôi xong rồi!!! Lần này mẹ về thì tiêu!!! AAAAAA