Đến nơi của em trai ở, Lạc Phát Minh đưa tay gõ cửa nhà. Chừng năm phút sau, anh nghe tiếng chân chạy bịch bịch thật nhanh xuống nhà, và cánh cửa bật mở. Lạc Ngọc Thiên thấy anh hai mình đến thì tâm trí rối bời, chỉ biết cười ngượng mời anh vào nhà Pha cho anh một cốc trà ấm, khi đặt ly trà xuống, cậu cố gắng ngồi dưới nền đất, cố tránh xa anh ra. Bởi vì cậu biết anh rất chán ghét cậu, lần này anh qua Mỹ mà chịu ghé thăm cậu là may lắm rồi Thấy em trai mình bây giờ tránh né mình như vậy, Lạc Phát Minh như chết sững, tim anh nhói lên, anh nghĩ thầm - Chẳng lẽ anh để mất em thật rồi, không được, anh sẽ giữ em lại bằng mọi giá, em là của anh