Anh À!! Em Mệt Rồi
Chương 18
Sáng nay Lạc gia rơi vào một bầu không khí âm trầm, đến nỗi lão gia phải đích thân hủy cuộc hẹn xem mắt với nhà họ Kim, phụ nhân thì lại đổ từng giọt lệ, bà khóc đến sưng cả mắt, nhưng hai thân sinh đó vẫn chưa thấm nỗi đau bằng Lạc Phát Minh
Mới sáng dậy, anh liền cảm thấy có gì đó không đúng, chỗ nằm bên cạnh anh lạnh ngắt từ bao giờ, anh giật mình tỉnh dậy, thì thấy bức thư trắng để bên đầu giường, lật bức thư ra anh khẽ nhíu mày, sau đó là anh mắt lạnh đến chỉ muốn đóng băng ai đó đứng bên cạnh.
Anh hai à!!!
Chắc anh dậy rồi nhỉ, cõ lẽ khi anh đọc được bức thư này thì em đã đi rồi anh à!, bấy lâu nay em thật ích kỉ quá anh nhỉ, chỉ vì sự ích kỉ của em mà chẳng nghĩ cho ai cả, em chợt nhận ra rằng, mình đã làm hại anh rất nhiều, anh còn phải sinh con, cưới vợ, rồi kế thừa cho công ty nữa chứ, nếu như anh quen em, mọi lời dị nghĩ sẽ nhắm vào anh, sẽ nhắm vào Lạc gia này, em không thể để một thằng ngốc như em mà làm hại cả gia đình được anh à, nhưng em lại càng không thể nhìn anh cùng người con gái khác kết hôn được anh à, nên em chỉ còn cách tự mình ra đi, thì mọi chuyện lại sẽ dần quay về quỹ đạo của nó thôi anh à. Em không phải là nữ nhi, càng không thể sinh cho anh một đứa con, lại càng không thể giúp anh gánh vác việc của Lạc gia được, nên em chúc anh hạnh phúc,chúc anh cùng tiểu thư Kim sẽ bên nhau trọn đời anh nhé.Còn em hãy, xin hãy để cho đứa em xấu xa này mang theo những kỉ niệm đẹp hai chúng ta từng trải qua làm báu vật riêng cho mình, quên em đi nhé Phát Minh
Hãy gửi lời em tới dượng và mẹ rằng: hai người con thật xin lỗi, hãy tha thứ cho đứa con bất hiếu này
Tạm biệt mọi người
Hai con mắt anh đỏ ngầu vì đọc lá thư của cậu. Anh lại càng âm trầm hơn khi đi xuống lầu, đặt lá thư trước mặt lão ba và dì, đoạn anh cất giọng lạnh như băng mà nói
- Hạnh phúc của con, chính là nằm trong con người đã viết lá thư này, không phải em ấy, thì cũng đừng mong con sau này sẽ có hạnh phúc, bây giờ người đau khổ nhất chính là người đã lựa chọn ra đi đó thưa cha và dì
Nói đến đây, lồng ngực anh khẽ rít lên, giống như có ai đó đang bóp chặt ngực của anh vậy. Không kịp để hai người phải ứng lại, anh xoay người bước thẳng lên lầu, anh tự nhốt mình trong căn phòng của cậu, bấm một cuộc điện thoại anh gọi cho người quen của mình
- Hải Lâm à, bảo bối của tôi đã bỏ đi rồi, mau tập trung lực lượng tìm kiếm em ấy đi
- Được tôi đã rõ, cứ đợi tôi
Anh tắt máy, ném điện thoai lên đầu giường, anh đứng lên đi đến chỗ bàn gương, đấm mạnh xuống đó một cái, tiếng gương đổ vỡ, máu từ từ tay anh chảy ra, nhưng đó có là gì so với nỗi đau mà trái tim phải hứng chịu. Anh ngước mặt lên nhìn bức ảnh chụp cậu nở nụ cười trên chiếc bàn đã bị anh đấm vỡ, vút ve tấm ảnh của cậu,anh mang giọng nói lạnh lùng mà thốt ra
- Không phải là em thì đừng hòng kẻ nào bước vào Phát gia, đừng hòng bước vào tim anh, Tiểu Thiên em chính là người mang lại cho anh hạnh phúc, ai dám ngăn cản, anh thề người đó chết không có chỗ chôn
Vì một người ra đi, người ở lại thay đổi con người, thay đổi bản thân, thay đổi tất cả. Lặp ra lời thề: Không phải Bảo Bối Tiểu Thiên của hắn, thì đừng mong chạm vào hắn, còn không ắt sẽ có hình phạt xứng đáng
- Bảo bối, em đợi đấy, anh mà tóm được em thì xem ông đây có làm cho em đến nỗi liệt cả nửa người dưới hay không
Truyện khác cùng thể loại
35 chương
65 chương
28 chương
57 chương
24 chương
4 chương
16 chương