Một tuần gần đây, từ sau khi vụ việc lão ba bắt anh đi xem mắt với tiểu thư nhà họ Kim kia, thì còn một vấn đề khác, đó chính là cách cư xử kì lạ của Tiểu Thiên. Lúc ở cạnh anh, cậu thường chủ động hôn môi anh, hay là tự chủ động ôm anh, làm những việc thân thiết mà trước đây cậu cảm thấy thật ngại ngùng. Nhưng khi không có anh, cậu lại thẫn thờ, thở dài một mình, hoặc cầm những bức ảnh của cả hai ra mà ngắm nghía Sự việc của lão ba phát ra, anh đã cố gắng an ủi, bảo cậu đừng lo gì cả, chỉ cần cậu tin anh, mọi việc sẽ tự vượt qua khó khăn thôi, cậu nghe vậy chỉ cười thật tươi, mà ôm anh, nhưng nụ cười đó, lại cất chứa sự đau khổ, cái ôm đó giống như là sự tiếc nuối của cậu dành cho anh vậy. Cậu luôn dặn dò anh rằng phải ăn đúng giờ, giữ gìn sức khỏe, hay đại loại nội dung xoay quanh vấn đề sức khỏe của anh. Mỗi lần nghe cậu nói vậy, anh lại nghi ngờ mà hỏi - Bảo bối! Em sao lại căn dặn những chuyện này, không lẽ em định đi xa à Cậu thoáng chốc sững sờ, nhưng rồi lấy lại bình tĩnh mà cười cười đáp - Em thì có thể đi đâu được chứ, anh còn ở đây, em làm sao có thể đi a, trừ khi nào anh đuổi em đi em mới đi nha Anh nghe vậy thì nở nụ cười, ôm cậu vào lòng, ôm hôn cậu thật lâu Nhưng đêm này, cậu thường xuyên đòi hỏi anh làm chuyện ấy, mặc dù cậu đau đến nỗi đi không được, nhưng cậu vẫn cứ mặc kệ cứ bảo anh tiếp tục Hôm nay là ngày cuối cùng cậu và anh ở bên nhau, ngày mai anh phải đi xem mắt rồi, cậu nghĩ thẫn thơ mà chợt tim đau nhói cả lên Đêm nay như thường lệ, anh lại lén vào phòng cậu, cậu nhận ra hơi ấm quen thuộc, chỉ nhẹ nhàng xoay người lại, đối diện với khuôn mặt anh tuấn ấy -Đêm nay đừng làm,ôm em mà ngủ được không anh Anh nhìn thấy biểu hiện của cậu thì thấy lòng sinh nghi, nhưng vẫn không nói gì mà ôm cậu ngủ, cảnh đêm bao trùm lấy hai người họ, cậu rúc vào lòng ngực anh thật sâu mà tìm hơi ấm đó Đến tận 3h sáng, cậu mở mắt, xác đinh anh ngủ đã say, cậu khẽ nhẹ nhàng thoát ra khỏi vòng tay của anh, đi đến tủ quần áo, xách một vali mà cậu đã chuẩn bị trước từ đó, cầm một bức thư ra để trên đầu tủ cạnh giường, lại luyến tiếc nhìn anh lần nữa, cúi người xuống, hôn lên đôi môi của anh, cậu khẽ thì thầm - Tạm biệt người em yêu, xin lỗi vì đã ra đi mà không nói anh biết, xin lỗi vì em chỉ là một thằng con trai, xin lỗi anh. Em yêu anh nhiều lắm Tim cậu đau đến muốn vỡ vụn, nhưng cậu biết phải làm sao giờ, hai hàng nước mắt lã chả, cậu luyến tiếc nhìn anh lần nữa, cậu vội vã mở cửa chạy ra ngoài, leo tường phía sau sân vườn trồng hoa mà đi ra, đến khi đã ra được khỏi ngôi nhà. Cậu lại khẽ thì thầm - Tạm biệt mọi người, nhưng con không thể nhìn anh hai cùng với người khác kết vô được,con sợ con sẽ phá hỏng hạnh phúc của anh ấy mất, chỉ cần con ra đi, mọi việc sẽ ổn thỏa thôi. Con xin lỗi Cậu quay lưng mà bước đi, bóng đêm bao trùm lấy bóng lưng cô đơn gầy yếu của cậu Nhưng cậu không hay biết rằng, khi cậu đi,hai người đau khổ, hối hận. Một người phát điên, càng ngày càng lãnh đạm khi biết tin cậu ra đi. Nhưng khi họ biết cậu đã ra đi, thì đã là chuyện của sáng mai rồi -----