Cô ghét giả dối...........vô cùng.......... Ngồi yên vị trên vị trí cao nhất tại học viện ANGLE - vị trí của Hội Trưởng cô vẫn không có 1 nét thay đổi. Nếu vị trí cao hơn cả quyền của Viện Trưởng Angle này có thể đánh đổi 1 giờ để gặp anh trai và ba thì dù là 10 cái ghế cô cũng đánh đổi. Không ai biết Angle chịu chi phối từ gia tộc King Queen, trừ Viện Trưởng. Cô ngồi được tại đây 1 phần vì điều đó, dĩ nhiên chẳng ai biết cả,. đấy là tính người ngoài, cô không kể 2 người em họ song sinh đang giữ chức vị sau cô ;Trưởng nữ Angle VƯƠNG HOÀNG BẢO LINH và Trưởng Nam VƯƠNG HOÀNG BẢO KHÁNH............cũng là 2 người duy nhất trong gia tộc được phép tiếp xúc với cô. Cô nhàm chán? Chính xác hơn là cô không có nhiều sở thích...............nhưng ghét ..................rất nhiều.............. một trong những điều tối kị nhất của cô ; đừng bao giờ động chạm đến đồ vật của cô. Cô không tức giận bao giờ............ tuy nhiên cô có khả năng làm kẻ đó mất đường sống nếu giám phạm vào. Cô chưa khi nào cười sau chuyện 8 năm trước.......... nhếch môi nhàn nhạt thì có thể đếm trên đầu ngón tay. Muốn thấy cô cười..............trừ khi mẹ cô sống lại. Gần 8 năm cô mồ côi mẹ , gần 8 năm cô mất gia đình và, 3 tháng nữa sẽ đến ngày giỗ mẹ cô. Thật nhanh.......... " Trái tim tôi tan nát gần 8 năm rồi đấy........... các người đâm tim tôi rất nhiều suốt 8 năm qua rồi............ thú vị hay đau đớn đây? " Vô thức, cô mở ngăn kéo tủ lấy ra sợi dây chuyền bạc gắn viên đá rubi xanh ở chính giữa .......... đó là món quà cô nhận được từ 1 người, cô không đeo nó từ khi cô , có thể nói là khi đã đả kích người đó quá đáng chăng? Cô không xứng đeo nó, nhưng cũng không vứt bỏ nó. Cô đã nói mình không hối hận chuyện gì thì sẽ không thay đổi, làm đau lòng người con trai đem hết niềm tin, hy vọng đặt vào cô ; lạnh nhạt, căm thù chính gia tộc của mình , thay đổi bản thân đến mức cô cũng phải ngạc nhiên. Cô chưa bao giờ hối hận. Thương cảm cho họ...........vậy ai sẽ thương cảm cho cô? ..................Chẳng ai hết Cô đã đánh đổi tự do, biến mình thành con rối để bảo vệ cho anh trai và ba yên bình, tất cả đều xứng đáng , cô đã thay mẹ bảo vệ ba và Gia Hoàng........... cô đã giữ lời hứa, cô mạnh mẽ.............nhưng cô vẫn khóc " Cộc .....cộc ,,,,,,,,,,,,cộc" Nghe tiếng gõ cửa, cô khẽ cau mày, cô không muốn ai làm phiền khi đang suy nghĩ. Nhần nút bảng điều khiển ra phía cửa chính để cho phép người kia vào, không ở đây 2 tuần , chắc sẽ có nhiều việc cần cô giải quyết. Nhược Vy bước vào, nhẹ nhàng tiến tới chỗ cô cúi người chào , vẻ mặt dịu đi khá nhiều so với bình thường _" Xin lỗi vì làm phiền , thưa Người....." - Nhược Vy _" Chuyện gì?" - Anh Thần lạnh nhạt mở miệng _" Bộ Giáo Quyền gửi thư đến ạ , Trưởng nam và Trưởng nữ đều nói tuần sau mới về Angle nên ..........." - Nhược Vy không dám nhìn cô nói, cô rất sợ Hội Trưởng nổi giận , tận sâu trong lòng, cô biết mình có tình cảm với con người lạnh lùng này. Rất lâu rồi, từ lần đầu cô gặp mặt Hội Trưởng. _" Để đó.........ra ngoài." - Anh Thần Cô xoay lưng đi, nhìn về khuôn viên sau trường qua lớp kính dày. Lạnh lùng thấu tim Nhược Vy khẽ thất vọng nhưng không dám chần chừ, vâng lệnh đặt phong thư lớn màu trắng lên bàn rồi cúi chào đi ra . Cố kìm nén không cho bàn tay run run. Cô thật ngu ngốc khi mong mình sẽ gần được với Hội Trưởng. Đến tên của người còn không biết nữa thì cô có cái khả năng đấy sao? Thật ngu ngốc! Căn phòng trở lại vẻ im ắng , thoảng qua chỉ có làn gió nhẹ khung cửa sổ cuối phòng.