“Tuyết nhi”, Mạc Lân đuổi kịp Vô Tuyết, hắn giữ chặt lấy tay nàng. “Ngươi buông tay ta ra”.Vô Tuyết dằng tay ra rồi hối hả quay người bỏ chạy tiếp, nàng vô cùng ảo não chán nản chính bản thân mình, vì sao mà nàng cứ luôn để ý tới nhất cử nhất động của hắn cơ chứ? Càng ảo não hơn chính là, trong lòng của hắn còn vô số nữ nhân khác. “Tuyết nhi, tiểu thê tử của ta à, nàng dừng lại nghe ta nói có được không?” Mạc Lân gấp gáp tới độ đã hơi cao giọng. “Không dừng”, nàng quay đầu lại nói rống lên “Ngươi lại to tiếng với ta nữa rồi, ngươi đối với Thủy Liên cô nương, Trữ Ngọc công chúa luôn nhỏ nhẹ duy có đối với ta là lúc nào cũng to tiếng …” Mạc Lân bắt kịp nàng và như mọi khi hắn lại dùng miệng mình để bịt miệng nàng lại. Mọi người trên đường choáng váng khi nhìn thấy nụ hôn nóng bỏng của hai người, các cô gái con nhà lành thấy cảnh đó đều đỏ mặt đưa tay bịt mắt chạy hối hả về nhà, chỉ có những đứa bé là hào hứng vỗ tay đen đét. Mạc Lân hôn nàng tới nỗi đầu óc nhất thời trở nên trống rỗng, linh hồn bay tuốt lên không trung và trong lồng ngực chợt thấy vô cùng ấm áp. Kinh Vô Tuyết cả người mềm nhũn, ngoan ngoãn ngồi yên trong lòng Mạc Lân “Ngươi khi dễ ta, hại ta không đứng dậy nổi”. Nàng phát hiện càng ngày nàng càng thích được hắn hôn. “Ta chỉ mong hai chúng ta được ở bên nhau mãi thế này”. Mạc Lân tham lam hôn lên đôi má đỏ hồng làm say lòng người. “Xong rồi, ta đã không còn mặt mũi nào gặp mọi người”. Lúc này nàng mới ý thức được hai người hôn nhau trên đường cái lớn, lập tức cuống quýt vùi đầu vào lồng ngực Mạc Lân dấu mặt “đều là tại ngươi”. “Dù sao sớm muộn nàng cũng gả cho ta, còn so đo làm gì”. Hắn cười nghiêng ngả. “Ai nói ta nhất định phải gả cho ngươi, chúng ta có quan hệ gì đâu cơ chứ?”. Nàng thật không cam lòng khi hai người ở bên nhau từ nhỏ tới lớn mà bây giờ lại bị hắn ăn, nàng khẽ gắt nhỏ “Mạc Lân”, từ nãy tới giờ hắn cứ mãi ôm chặt nàng, nàng muốn tự do, nàng không thể để tự do của mình bị nam nhân này chiếm đoạt. “Phải vậy không?” hắn cười gian tà. Không hiểu ý của hắn muốn ám chỉ, nhưng thấy nụ cười đó cả người Vô Tuyết thấy lành lạnh. “Ngươi muốn làm gì?” “Chúng ta cùng nhau đi thiết lập quan hệ mật thiết hơn”. Ôm lấy nàng, hắn dùng khinh công bay lên. “Buông ra ta”. Nàng quẫy đạp. Sau này làm sao nàng còn dám ra phố nữa cơ chứ. ”Sau khi về tới nhà chúng ta sẽ cùng làm luôn chuyện đó”. Hắn nhẫn nại đã lâu, hiện tại đã chịu hết nổi rồi. Trở lại Mạc phủ, Mạc Lân phát hiện ra xa xa có ánh lửa cháy hừng hực. “Đã xảy ra chuyện gì?”. Hắn rảo bước thật nhanh, trong mắt hừng hực một ngọn lửa cháy, ý muốn giết người ngùn ngụt bốc cao, bởi vì nơi phát hỏa chính là …. “Lân Tuyết lâu đang phát hỏa”. Kinh Vô Tuyết ngạc nhiên. Nếu hiện tại nàng đang ở trong phòng, hoặc đang ngủ, thì hậu quả xảy ra thật khó lường. Mạc Lân ôm Vô Tuyết đi vào hoa viên, nhìn thấy mọi người đang nỗ lực cứu hỏa. “Có nhìn thấy thiếu gia cùng Vô Tuyết tiểu thư đâu không?”. Lão tổng quản cất tiếng hỏi. “Có thể bọn họ vẫn còn ở bên trong”. Đông Mai bắt đầu nghẹn ngào, nàng vừa khóc vừa nói “Tiểu thư một khi đã ngủ thì trời sập cũng không tỉnh”. “Chẳng lẽ nào lại như vậy sao?”. Kinh Vô Tuyết giương mắt hỏi Mạc Lân. Mạc Lân nhăn trán, rõ ràng là hai người bọn họ đang đứng ở một bên, thế sao không ai nhận thấy sự tồn tại của họ? “Thiếu gia nhất định vì cứu tiểu thư nên vẫn còn ở trong biển lửa” Lão tổng quản già cũng không kiềm được nước mắt, “lão nô từ nhỏ đã nhìn thiếu gia lớn lên, bề ngoài xem ra thiếu gia có rất nhiều nữ nhân, nhưng lão nô biết, trong lòng thiếu gia chỉ có một mình Vô Tuyết tiểu thư, ta không thể nào tưởng tượng ra được hiện tại bọn họ đã là một đôi uyên ương ở trốn địa phủ”. “Oa! Tiểu thư, số của người thật khổ!” “Thiếu gia ơi …” Thấy bọn họ khóc rất thương tâm, Kinh Vô Tuyết cùng Mạc Lân nhìn nhau, không biết có nên lên tiếng hay không. “Ầm” Lân Tuyết lâu sụp đổ, tất cả mọi người ở đó nhất thời gục xuống, trực giác nói cho họ biết rằng, thiếu gia cùng tiểu thư lành ít dữ nhiều. “Lão tổng quản, chúng ta sẽ mai táng Mạc thiếu gia cùng tiểu thư ở cùng một chỗ”. “Cũng tốt, hãy để đôi phu thê bọn họ sống cũng được bên nhau, mà chết cũng không chia lìa”. “Ta còn sống xờ xờ ở đây mà”. Nhìn mọi người đang bàn chuyện mai táng nàng với Mạc Lân cùng nhau. Kinh Vô Tuyết mở mắt thật to nhìn Mạc Lân, miệng nhịn không nổi cười. “Thi thể cũng chưa có thì lấy đâu ra mà đòi làm hậu sự”. Mạc Lân lắc lắc đầu, vừa tức giận vừa buồn cười. “Mọi người có biết vì sao mà Lân Tuyết lâu lại phát hỏa không?”. Mạc Cấn chật vật lôi Lí Bá từ bên ngoài vào. “Mạc Cấn ngươi không ở bên bảo vệ thiếu gia mà chạy đi đâu vậy, thiếu gia đã chết rồi”. Lão tổng quản khóc thê thảm, “ bảo ta làm sao ăn nói với lão gia và lão phu nhân đây?”. “Chết hả?”. Mạc Cấn nhìn rõ mồn một thấy chủ tử cùng Kinh cô nương đang đứng gần, chẳng nhẽ hắn đã gặp quỷ? “Đúng vậy, tiểu thư nhà ta cùng thiếu gia đã bị thiêu cháy ở trong đó rồi”. Đông Mai chỉ tay vào Lân tuyết lâu giờ chỉ còn lại là đống tro tàn, miệng nói liên tục “tiểu thư thật đáng thương, vừa sinh ra đời thân thể đã không khỏe, vất vả lắm mới khỏe mạnh bình an lớn lên, tiểu thư rõ ràng là người tốt, sao ông trời lại …. Oa ! tiểu thư, sớm biết có ngày này Đông Mai sẽ kiên quyết giữ người ở lại Kinh gia, cho dù bảo Đông Mai cả đời này chăm sóc người cũng không sao”. “Ha ha…. Nếu các ngươi không cố tình điều tra sự việc đến cùng, ta cũng sẽ không bỏ tiền mua sát thủ giết các ngươi cho kỳ được, vì cái gì mà các ngươi cứ kiên quyết điều tra sự việc đến cùng chứ? Vì sao lại bức ép ta thuê sát thủ để làm việc này chứ…….”. Lí bá nhìn đống tro tàn cứ cười to rồi lại khóc rống lên, suy sụp quỳ trên mặt đất. “Thôi đi”. Mọi ngươi nghe thấy tiếng nói đó lập tức quay người lại, lúc này mới thấy rõ Mạc Lân cùng Kinh Vô tuyết, có người cho rằng mình đã gặp quỷ nên sợ hãi ngây ngốc, có người còn ngã xuống hôn mê ngay tắp lự. “Ngươi kinh doanh Tô Châu trà phường nhiều năm, mua những lá trà kém chất lượng thay thế lá trà tốt, để thu lợi ích riêng, ngươi làm như vậy, sao đáp lại được sự tín nhiệm của Kinh lão gia đây?”. Mạc Lân ngạo nghễ nhìn Lì bá đnag phủ phục ở dưới mặt đất, hắn hiểu quá rõ bản chất của lão. “Ta biết, nhưng là ta cũng có nỗi khổ riêng, vạn bất đắc dĩ mới phải làm vậy, ta chỉ muốn cứu đứa cháu của ta thôi, ta cần rất nhiều tiền để có thể cứu nó, nhưng ta căn bản không có tiền ….”. Lí bá không ngẩng đầu lên, đã đến bước này lão bất cấp, chuyển sang hạ sách năn nỉ. “Cháu của chú ….” Kinh Vô Tuyết nhanh chóng mềm lòng. “Nó đã mất tích rồi, hiện giờ ta chả biết nó đã bỏ đi đâu nữa rồi …. Nó nói nó tình nguyện chết cũng không muốn ta tiếp tục làm những hành vi sai trái đó, kỳ thực ta cũng định dừng tay lại, ai ngờ Tam tiểu thư lại tới Nghiễm Châu, ta quýnh quá nên nghĩ thầm, chỉ cần tiêu diệt hết chứng cớ, đốt hết sổ sách, ta đã không cẩn thận …. Hết thảy đều là sai lầm của ta”. “Sớm hiểu rõ như vậy sao lại còn mắc thêm sai lầm?”. Giờ phút này, Mạc Lân nhưu một vị phán quan thiết diện vô tư. “Ta biết ta không nên sử dụng sát thủ giết tam tiểu thư, ta sai lầm rồi, ta biết ta sai lầm rồi……” Lí bá khóc lóc thê thảm, liên tục nhận sai, Kinh Vô Tuyết không đành lòng nhìn về phía Mạc Lân, “Giờ nên làm thế nào đây? Mang ông ấy tới quan phủ sao? Lí bá tuổi tác đã cao, không chịu nổi lao ngục khổ sở đâu”. Sóng mắt lưu chuyển, nàng dừng một chút rồi nói tiếp “Lân ca ca, dù sao hiện tại chúng ta cũng đã không có việc gì rồi, thôi thì tha cho ông ấy đi”. “Mạc thiếu gia, tiểu thư, các ngươi đến tột cùng là người hay là quỷ?” Đông Mai sau một hồi ngây ngốc giờ mới tìm lại dược đầu lưỡi của mình, run rẩy chất vấn. “Đông Mai, quỷ có bóng sao?” Mạc Cấn dở khóc dở cười, nhìn mấy người quanh hắn vẫn chẳng khác pho tượng. “Thiếu gia, tam tiểu thư, các ngươi không bị chết cháy?” lão tổng quản hồi tỉnh, vui mừng kêu to. “Các ngươi hy vọng chúng ta bị chết cháy lắm hả?” Mạc Lân liếc mắt nhìn tỏ ý xem thường. Đang phủ phục ở dưới đất Lí bá đột nhiên ngẩng đầu kinh hãi biến sắc, “Các ngươi…… Các ngươi là người?” “Không phải người thì ngươi cũng không có cơ hội sống nữa rồi”. Mạc Lân quyết không tha cho kẻ nào dám làm thương tổn tới Vô Tuyết. “Mạc Lân”. Kinh Vô Tuyết tiến lên che trước mặt Lí bá, trong nháy mắt, Mạc Lân phát hiện trong mắt lão lóe lên những tia âm lãnh rồi lập tức biến mất, hắn phản ứng thì đã không kịp. Trong lúc không phòng bị, cổ của nàng bị một lưỡi dao nhọn sắc bén kề sát. Mọi người run sợ. “Buông nàng ra”. Mạc Lân quát. “Lui ra” khuôn mặt luôn tươi cười tựa phật di lặc của Lí bá trở nên dữ tợn. “các ngươi tiến tới nữa thì ta sẽ động thủ, ta đã không còn gì nữa rồi, cháu ta cũng đã chết, ta chả còn gì để vướng bận nữa”. Mạc Lân cẩn thận quan sát lão, hắn sợ thanh đao kia sẽ làm bị thương nàng mất, vội la lên “cháu của ngươi vẫn còn sống, đang ở Nghiễm Châu”. “Ngươi nói bậy”. “Ta không có nói bậy, hơn nữa nó hiện tại đang ở Mạc gia trang”. Mạc Lân quay đầu, “Vô Tuyết, nàng còn nhớ lúc nàng mới tới Nghiễm Châu thì đã cứu một tên khất cái không?” “Nhớ rõ chứ, thế ngươi đã đem hắn đi đâu rồi?” Nàng vẫn hồn nhiên quên béng mất hiện giờ tính mạng mình đang bị đe dọa, vẫn to tiếng nói với Mạc Lân. Phía sau nàng, Lí bá mắt mở to trừng trừng chờ đợi, Mạc Lân nói tiếp “ta chẳng làm gì nó cả, bởi vì nó bị bệnh không nhẹ, ta đang tìm người trị bệnh cho nó, mới phát hiện trên người nó có một khối khóa vàng”. Mạc Lân lấy từ trong người ra rồi quăng trước mặt Lí bá xem “Ngươi tự mình xem đi, đây chẳng phải là đồ của Lí gia ngươi sao?”. Toàn thân Lí bá run rẩy, hối hả nhặt nó lên. Lợi dụng thời cơ này, Mạc Cấn hành động nhanh như chớp, hắn rút phi tiêu phóng vút một cái nhanh như chớp triệt hạ thanh đao trong tay Lí bá, còn Mạc Lân thừa cơ kéo Kinh Vô Tuyết vào lòng ngực. “Thiếu chút nữa nàng dọa ta sợ chết mất”. Mạc Lân ôm chặt Vô Tuyết vào lòng, cảm thấy rất bình an. “Ta không có việc gì rồi”. Nhìn bộ điệu khẩn trương của Mạc Lân, nếu nàng không cảm động chính là tự lừa gạt bản thân mình. Kinh Vô Tuyết ngoan ngoãn đứng yên nghe rõ tiếng tim Mạc Lân đập điên cuồng, nàng thừa nhận nàng thật sự yêu nam nhân này. Mạc Cấn dễ dàng khuất phục Lí bá “ thiếu gia, người này nên xử trí sao đây?”. “Mạc Lân buông ông ấy ra đi”. Kinh Vô Tuyết ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn cầu xin Mạc Lân. “Ta biết xử trí ông ta thế nào mà yên tâm đi”. Mạc Lân mắt trợn trắng, nhìn sang Mạc cấn ra lệnh “ngươi dẫn lão đi Nghiễm Châu tìm cháu của lão”. Với một người nguy hiểm như lão này nên áp giải cẩn thận một chút. “Cảm ơn, đại ân đại đức của các ngươi Lí bá ta….” Lí bá cầm khối khóa vàng kích động vô cùng, lệ nóng tuôn rơi. “Ngươi đừng mang phiền toái tới cho chúng ta nữa là chúng ta phải cảm ơn trời đất rồi”. Mạc Lân hừ nhẹ một tiếng. Bỗng dưng, bụng hắn bị nhéo một cái. “Lí bá, chú đừng có nói vậy, Tô Châu trà phường sau này còn phải làm phiền tới chú”. “Tiểu thư có tâm địa Bồ Tát tương lai nhất định sẽ gặp được nhiều may mắn, cám ơn Mạc thiếu gia”. Lí bá lau nước mắt, chắp tay vái chào, cùng Mạc Cấn rời đi. “Tiểu thư, người không có việc gì chứ? Dọa Đông Mai sợ chết mất”. Đông Mai chạy vội tới. “Ta không có việc gì”. Kinh Vô Tuyết ý thức được chung quanh có rất nhiều người đang nhìn mình, vội vã đẩy Mạc Lân ra, đi tới nép sau lưng Đông Mai. Ánh mắt mọi người nhìn nàng thật ám muội, tai nàng đỏ hồng lên. Mạc Lân hai tay không kịp giữ Vô Tuyết, ấm ức nhướng mi nói “Vô Tuyết, đi tới đây”. “Không lại, ngươi có là gì của ta đâu”. Xong rồi, nàng đã không còn mặt mũi nào gặp người khác nữa, trước mặt tất cả mọi người mà nàng lại chủ động ôm chặt hắn. “Ta là tướng công của nàng”. Hắn trầm mặt. “Còn chưa phải”. Mọi người thấy cảnh đôi phu thê chuẩn bị cưới đang giằng co nhau, tự nhiên đều thấy rất tức cười. “Quang cảnh nơi này thực náo nhiệt”. Một đôi lão phu phụ chậm rãi đi tới. “Cha, nương”. Mạc Lân vui vẻ, chưa bao giờ hắn lại thấy gặp cha mẹ vui như lúc này “Hai người tới thật đúng lúc, con muốn lập tức được thành thân”. “Thành thân với ai?” đầu óc vợ chồng Mạc Thiên mờ mịt không hiểu. “Mạc bá phụ, đại nương, đã lâu không gặp, Tuyết Nhi rất nhớ hai người”. Kinh Vô Tuyết đi tới trước mặt cha mẹ của Mạc Lân, tao nhã vấn an. “Con là Tuyết Nhi? Không thể tưởng được con lớn hơn trước rất nhiều”. “Xin cha mẹ lập tức chuẩn bị, ngày mai con muốn thành thân với nàng”. Mạc Lân cứ theo tình theo lý mà nói, không cần để tâm tới mặt mũi nữa, hắn phải ra tay mau lẹ mới được, trời biết để lâu sẽ còn phát sinh chuyện gì. “Ôi thật tốt quá! A A …” Mạc mẫu hưng phấn không thôi. “Như vậy có phải quá nhanh không?”. “Không đâu, không đâu, Mạc Lân cưới Vô Tuyết sớm ngày nào tốt ngày nấy”. Sao lại như vậy? Kinh Vô Tuyết chóng mày hoa mắt, nhìn cha mẹ Mạc Lân ra lệnh cho người hầu hối hả chuẩn bị, sao tình huống lại đột nhiên xoay chuyển như thế này chứ? Nàng thực sự phải lập gia đình rồi . Đêm đó, Kinh Vô Tuyết quả thực đã bị chọc tức muốn điên. “Ngươi rốt cuộc định làm cái gì thế hả?”. Vừa đi vào phòng, Mạc Lân lập tức cởi áo ngoài vứt xuống đất, tiểu thê tử đáng yêu của hắn đang ngồi thu lu trên giường. Thật may là Đông Mai đã thông báo cho hắn biết, nếu không mau bái đường tân nương sẽ bỏ chạy mất. Nếu để chuyện đó xảy ra, tôn nghiêm của một người đàn ông còn đâu nữa. Hắn không để ý tời lời nàng nói, chỉ chăm chú nhìn vào miệng nhỏ của nàng. “Có phải là lại có người nói linh tinh gì đó với nàng không?” Mạc Lân âm trầm tiếp tục nói “Nàng đừng để tâm đến chuyện người khác nói thế nào, nàng phải tin ta? Ta với nàng đã cùng nhau trải qua bao nhiêu chuyện thế mà nàng vẫn không tin ta ư?”. “Ngươi bảo ta làm sao mà tin ngươi?” Nàng nhướng mi nhăn mày nói “ngươi mau đi nói với cha là chúng ta chưa có quan hệ gì hết đi, hãy nói là chúng ta chỉ mới hôn thôi …. Chúng ta căn bản không có”. Càng nói khuôn mặt của nàng càng đỏ. “Lời ta nói chính là sự thật”. Mạc Lân nói rất nhỏ, hắn để mặc thân thể trần trụi của hắn trước mặt nàng, đến tạn giây phút này rồi mà còn bỏ cuộc đi ra thì hỏi có mất mặt nam tử hán đại trượng phu của hắn không cơ chứ, nho còn xanh hắn cũng phải ăn cho được. “Nói bậy, ta vẫn còn chưa thành thân với ngươi….” Mạc Lân cười gian ta “nàng có biết thành thân nghĩa là sao không?”. “Nhị tỷ của ta nói, có thể cùng tướng công thân thiết một chút, nhưng chỉ sau khi thành thân rồi mới được cho tướng công xem thân thể, nếu để nam nhân nào đó xem thân thể của mình trước khi kết hôn, thì mình buộc phải gả cho hắn … Nhưng, ta đã từng nhìn thấy thân hình của A Lâu, ta đây chẳng lẽ phải chịu trách nhiệm sao, tóm lại thì, ta không gả cho ngươi đâu”. “Ta chính là tướng công tương lai của nàng”. Nàng lại nhìn thấy cả thân hình của nam nhân khác nữa sao? “Chúng ta vẫn chưa thành thân, nhị tỷ của ta nói chỉ cần chưa lập gia đình thì vẫn còn cơ hội chọn lựa”. Tuy xem ra sẽ rất khó, nhưng vẫn chưa bái đường, nàng cùng hắn tuy ở chung phòng nhưng cũng chỉ là cùng nói chuyện như nói chuyện với nhị tỷ và đại tỷ thôi. “Lựa chọn cái gì?” Nàng càng nói hắn lại càng thấy tức. “Về việc lựa tướng công, nhị tỷ ta bảo chúng ta tuy đính hôn nhưng cũng chỉ là ước định bằng miệng vẫn có thể xóa bỏ, còn chuyện giao du kết bằng hữu với người khác và cùng người khác ra ngoài để tìm hiểu lẫn nhau thì vô tư. Nhị tỷ ta còn nói, nếu bắt gặp đối tượng lăng nhăng, thì có thể giải trừ hôn ước, vạn nhất đã thành thân rồi mới phát hiện ra không hợp nhau, ta cũng có thể hưu phu ( = bỏ chồng) rồi đi tìm kiếm cơ hội khác. Mấy điều đó đều là nhị tỷ dạy ta hết”. Kinh Vô Song rốt cuộc đã dạy nàng những điều lung tung gì vậy, cũng may là hắn đã sớm nhận ra sự thật mà cách li không để các nàng lại gần nhau. Hắn nên cẩn thận một chút, miễn cho Vô Tuyết sẽ bị Vô Song làm cho ô nhiễm. “Về sau này không được nghe nhị tỷ của nàng nữa, chỉ được nghe lời ta thôi, lấy chồng theo chồng”. “Ngươi thực bá đạo, nhị tỉ rất tốt với ta, còn đại tỉ thực lòng yêu thương ta, ngươi sao có thể bảo ta không nghe lời các tỷ ấy được”. Vẻ mặt nàng thể hiện rõ sự không vừa ý, nhíu mày lại. “Ta là tướng công của nàng” “Còn chưa phải”. “Ta nói tướng công thì chính là tướng công”. “Ngươi xấu xa, ta không nghe lời ngươi. Nào thì cấm đoán không cho ta lại gần bằng hữu của ta, cách li ta với A Lâu, bây giờ lại không cho ta nghe lời các tỷ của ta, ngươi đáng ghét, ta không quan tâm tới ngươi nữa”. “Nàng dám?” không nghĩ tới nàng lại phản ứng gay gắt như thế, chỉ vì người khác mà gây hấn với hắn. Nàng đứng phắt dậy tuyên bố “ta phải về nhà”. “ Kinh Vô Tuyết!” “Oa! Ngươi quát ta, cha của ta, đại tỷ, nhị tỷ, Phi Cường, A Lâu đều chưa bao giờ to tiếng với ta, ngươi, ngươi …. Ta ghét ngươi”. “Thực lòng xin lỗi, ta nhất thời mất đi lý trí, bởi vì ta không muốn xa nàng”. Hắn hôn nhẹ nhàng lên những giọt nước mắt của nàng, ôn nhu dịu dàng ôm nàng vào lòng. “Ngươi hung dữ với ta”. “Không có lần sau đâu” cả đời này hắn kiên quyết phải có được nàng, thấy nàng không hề kháng cự, ngoan ngoãn trong vòng tay của hắn. “Ngươi không cho ta nghe lời các tỷ tỷ của ta có nghĩa là không cho ta gặp các tỷ ấy nữa đúng không?” Nàng nghẹn ngào hỏi. “Gặp mặt đương nhiên là có thể, nhưng khi đã lấy chồng ở tại Mạc gia không thể thường xuyên về nhà cha mẹ đẻ, nếu không sẽ bị người ta chê cười”. “Nhưng nhà chúng ta cách vách, đi bộ vài bước là sang, vì sao không thể về đó?” “Bởi vì nàng là thiếu phu nhân của Mạc gia, phải bắt đầu học cách quản lí gia đình, không thể tùy tiện chạy loạn”. “Thật phiền toái, ta không lấy chồng nữa là tốt nhất”. Nàng nói xong rút từ trong người ra một vật “Đây là vật đính ước ta trả lại cho ngươi”. Nữ nhân này! Mở miệng ra là không lập gia đình với không lấy chồng, tự nhiên thấy việc chờ đợi thật khổ quá đi. “Không được, nàng hiện tại đã là người của ta không thể trở về”. “Ai nói vậy, nhị tỷ của ta nói chưa động phòng có thể lùi bước, thậm chí lấy chồng rồi không muốn vẫn có thể hưu phu…. Uhm … Uhm” cái miệng nhỏ của nàng lập tức bị che lại”. “Chúng ta lập tức động phòng”. Hắn tuyệt đối không cho nàng cơ hội hưu phu. “Tuyết Nhi đâu?” Mạc Lân vừa về nhà đã không thấy người đâu, trực giác mách bảo cho hắn biết nàng lại về Kinh gia. “Tiểu thư đang chơi cùng Phi Cường” Đông Mai ra đón hắn lên tiếng trả lời. “Làm sao lại không cho ta vào?” Chắc chắn là có vấn đề. Chuyện này có gì đó ám muội, hay là nàng đang đi gặp cả A Lâu. “Ách, chỉ là nô tì sợ cô gia sẽ bị dọa chết mất” Cho nên nàng mới không tùy tiện mở cừa. “Có chuyện gì mà dọa ta được chứ, tránh ra”. Sắc mặt hắn sa xầm. “Cô gia, đừng có đi vào, trong đó nguy hiểm lắm”. Đông Mai giờ đây thật sự hối hận vì đã nghe theo lời tiểu thư ở đây canh cửa, trong có mãnh hổ, trước cửa thì phải đối diện với cơn giận đằng đằng sát khí của cô gia, một tiểu nha hoàn như nàng thật đáng thương. “Có nguy hiểm gì chứ? Chẳng lẽ ngươi nói nàng và Phi Cường ở cùng một chỗ là nói dối”. Nội tâm của Mạc lân đã hoàn toàn chấn động. “Không không không, tuyệt đối không phải vậy, bọn họ đang ngủ cùng nhau, bởi vì thể chất của tiểu thư trời sinh sợ lạnh, cho nên mới để Phi Cường bồi ngủ”. “Cái gì?” Mạc Lân hét toáng lên. “Chuyện đó xảy ra thường xuyên, trước kia tiểu thư luôn ngủ cùng Phi Cường, nhất là vào những ngày mùa đông lạnh giá. Cô gia, sắc mặt của người thật khó coi, có phải có chỗ nào không thoải mái không?”. “Tránh ra!” Mạc Lân thân hình như tia chớp, dễ dàng hất Đông Mai sang một bên, hai tay chém ra song chưởng, “Ầm” cửa lớn nhanh chóng bị đổ sầm xuống. “Làm cái gì vậy, Đông Mai?” Kinh Vô tuyết bị đánh thức nhướng mắt lên hỏi. “Gru…” Phi Cường dương đôi mắt hung ác lên ngó nghiêng đề phòng. “Hổ…. Hồ dữ, Tuyết nhi mau lại đây với ta” Mạc Lân khiếp sợ nhìn thấy Vô Tuyết đang tựa vào người một con hổ dữ vô cùng to lớn, mặt của Mạc Lân trắng bệch, “Mau,… người đâu mau tới đây”. “Phi Cường, im lặng, ngủ tiếp đi, ta mệt mỏi quá”. Ôm sát con hổ, Kinh Vô Tuyết tiếp tục ngủ vùi, hoàn toàn không quan tâm tới trong phòng có người. Phi Cường lập tức im lặng, hai mắt nó phát ra tia sáng chiếu thẳng vào Mạc Lân, thể hiện rõ sự cảnh cáo ‘ khôn hồn đừng lại gần ta nửa bước”. “Nó chính là Phi Cường?” Mạc Lân nhìn đông nhìn tây xác định phòng không có người, sao không một ai nói cho hắn biết Phi Cường là mãnh thú. Bởi vì hắn yêu thương nàng nên chấp nhận cho nàng để sủng vật trong nhà, ai ngờ dó lại là … Đáng chết thật! Đông Mai sợ hãi tới nổi gai ốc, từ ngoài cửa tiến vào gật gật đầu xác nhận. “Tuyết Nhi, mau tỉnh dậy, chúng ta về nhà thôi”. Mạc Lân thật cẩn thận, sợ chọc giận hổ dữ sẽ làm hắn gặp nguy hiểm. Đáng chết thật! Bao nhiêu con không nuôi dưỡng lại nuôi dưỡng mãnh thú ở trong nhà. “Không cần gấp, ta còn muốn ngủ … Mạc Lân thối, ngươi là đồ đại bại hoại” Vô Tuyết vẫn mải mê trong giấc mộng không hề biết Mạc Lân đứng ngoài cửa đã nghe hết. “Cô gia, ta thấy là người ngày mai quay lại đi, tiểu thư có Phi Cường bảo hộ rồi, không có nguy hiểm gì đâu”. Đông Mai trong lòng run sợ nói, đây cũng chính là nguyên nhân khiến Phi Cường không thể vào Mạc phủ, nó sẽ dọa người ta sợ chết mất, Kinh gia ngày trước cũng rất sợ hãi, lâu dần thành quen. “Nàng luôn ngủ cùng nó sao?” hắn thập phần ảo não, con thú lông vàng kia dám tranh chấp, chiếm vị trí của hắn, nằm ngủ với nàng. “Tiểu thư hôm nay trở về thì tâm tình thật không tốt, cô gia người lại làm chuyện gì khiến tiểu thư không vui hả?” “Không có gì hết” Mạc Lân phiết phiết bờ môi, “ngày mai ta lại đến, hãy chăm sóc nàng” quản lý người không xong giờ lại phải đối diện với thú dữ, tương lai rồi sẽ thế nào đây, thật không như hắn mong muốn gì hết. Đầu như phình to ra, ôi sao lại là cái đồ thú dữ đó chứ, Mạc Lân cảm giác tiền đồ tương lai thật mờ mịt ah….