Khi Kỳ Cương quay lại vẫy tay lần cuối rồi khuất hẳn, gia đình Ái Vân mới ra về. Bà Uyển Phấn đi cạnh bà Ngọc Chi, cứ không ngừng xụt sịt, khiến Tùng Nam và Ái Vân đưa mắt nhìn nhau rồi mỉm cười. - Thôi mà Uyển Phấn. - Bà Ngọc Chi lên tiếng - Đi mấy năm rồi nó lại về. Chả lẽ dì không muốn nó thành tài sao? - Tất nhiên là muốn, nhưng em rất nhớ nó. - Bà Uyển Phấn lấy khăn hỉ mũi. - Còn con thì sao? Mẹ làm con buồn quá đi. - Tùng Nam vờ giận dữ. - Con là con, Kỳ Cương là Kỳ Cương. - Bà Uyển Phấn vội giải thích - Chẳng lẽ con không biết câu "Năm con năm nhớ" sao? - Con biết, nhưng mẹ nhớ nó nhiều hơn con đấy. - Tùng Nam làu bàu. Bà Uyển Phấn phì cười. - Thôi thì không nhớ nữa. Vậy đã đều chưa? Tùng Nam ôm mẹ và nháy mắt với Ái Vân. - Nhờ vậy mới ngăn được dòng suối nước mắt này đấy. Rõ là khổ! Sao phụ nữ lại lắm nước mắc thế không biết? Bà Uyển Phấn với tay cốc lên đầu anh. - Thật đúng là đồ khỉ con! Ái Vân mỉm cười khi thấy Tùng Nam xuýt xoa ôm đầu. Hạnh phúc sao mà đơn giản đến thế. Chợt một bóng dáng quen thuộc lầm lũi lướt qua họ. Ái Vân chờ mẹ, Tùng Nam, dì Uyển Phấn rẽ vào bãi đậu xe, cô mới chạy theo. - Nhã Ân! Nhã Ân bối rối cúi đầu. - Chào chị. - Cô biết Kỳ Cương đi à? - Dạ. - Sao cô không ra mặt vậy? Nhã Ân quay nhìn chỗ khác. Ái Vân thấy mắt cô sưng mọng. Khóc nhiều quá đây mà. - Cô vẫn còn yêu Kỳ Cương? Nhã Ân gật nhẹ. - Vậy sao cô còn ở bên Nguyên Tân? Thật ra là cô muốn gì? - Ái Vân hỏi lớn tiếng. - Em đã nói là giữa em và anh ấy chỉ là hợp tác làm ăn. Bây giờ, em coi anh Tân như anh trai của em, và anh ấy cũng thế. Sao chị lại không tin? Nhã Ân trách móc. Đến lượt Ái Vân bối rối. - Tôi... không biết... . Xin lỗi. - Anh ấy rất yêu chị. Chẳng qua anh ấy hiểu lầm. Em đã nói rất cặn kẽ cho anh ấy nghe rồi. Bây giờ, chị phải làm gì để anh ấy có thể trở về là chuyện của chị. Em chỉ xin hai người đừng đặt tự ái lên cao nữa. Ái Vân vẫn cố chấp. - Đó chỉ là suy nghĩ của cộ Tôi vẫn còn nhớ, anh ấy đã nói đứa bé này ra đời chẳng đúng lúc chút nào. Cô bảo tôi phải làm sao đây? Với giọng điệu chán ngán đó thì anh ấy làm gì còn tình yêu dành cho tôi nữa chứ? - Chị và anh ấy đều hay suy nghĩ rắc rối. Lúc giận, người ta có thể nói những điều thật ghê gớm. Chẳng lẽ cứ nhớ những lời đó đến suốt đời? Như em và Kỳ Cương, nếu cứ như chị và anh ấy thì có lẽ suốt đời ân hận. Chị nhìn đây - Nhã Ân đưa tay lên - Đây là chiếc nhẫn đính hôn mà Kỳ Cương vừa trao cho em. Chị hãy suy nghĩ lại mà mở ra ình một lối thoát. Thôi, chào chị. Ái Vân đứng ngớ ra. Nhã Ân đã đi khuất mà cô vẫn cứ ngây người ra suy nghĩ. Nghe Nhã Ân nói thì mọi chuyện rất đơn giả. Nhưng để thực hiện nó, cô thấy rất khó. Bởi cái cảm giác bẽ bàng mà Nguyên Tân tặng cô hôm xuất viện thật khó lòng quên. ° ° ° Ái Vân tần ngần mãi trước cửa phòng mẹ. Cô vừa sợ làm bà phiền lòng, lại vừ không biết bày tỏ cùng ai những băn khoăn trắc trở mà cô đang ôm trong lòng đến nặng trĩu. Sau cùng, Ái Vân quyết định gõ cửa. Cô nghe có tiếng dép cùng câu hỏi vọng ra. - Ai vậy? - Dạ, con. Và mở cửa ra trước mặt cô. - Con còn chưa ngủ à? Bà Ngọc Chi quay lưng đi về phía giường, vừa đi vừa hỏi. - Dạ, con không ngủ được mẹ ạ. Ái Vân đáp nhỏ. Cô đóng cửa phòng lại. - Sao thế? Bà Ngọc Chi ngạc nhiên nhìn con gái. Dạo này, Ái Vân trông có vẻ đẫy đà hẳn ra. Cái bụng đã nhô cao sau lớp ái ngủ màu hồng quyến rũ. Nhưng thật khổ! Nó và Nguyên Tân cứ giận dỗi nhau hoài. Bà chẳng biết bảo chúng làm sao nữa. Ái Vân nằm xuống bên mẹ. Cô vòng tay ôm bà. - Hôm nay, con ngủ với mẹ nhé. Bà Ngọc Chi xoay Ái Vân lại và đưa tay vuốt ve cái bụng của cô. - Bụng con nhỏ gọn lắm. Cái thai đạp khỏe chứ? - Dạ, đạp rất nhiều mẹ ạ. Mẹ này! Mẹ thật không giận dì Uyển Phấn à? Bà Ngọc Chi xoay người thẳng lại, mắt nhìn lên trần nhà. - Sao con lại hỏ thế? Ái Vân có vẻ suy tư: - Là vì con muốn biết sau những chuyện va chạm không hay như vậy, thì thật sự trong lòng mỗi người như thế nào? Bà Ngọc Chi ngồi dậy, dựa lưng vào tường. - Biết nói thế nào nhỉ? Đầu tiên là cảm giác giận run, tưởng có thể băm vằm cả hai người đó ra mới hả giận. Sau thì nó lắng dần, nhất là ở tuổi này, mẹ còn trẻ trung gì nữa đâu. Rồi thì ba con đột ngột mất đi. Mẹ thấy hận thù, giận dỗi chẳng còn ý nghĩa gì nữa hết. Ai không có những giây phút lỡ lầm. Nếu như mẹ là một người vợ hoàn hảo thì ba con đã chẳng ngã vào tay người khác. Vì thế, thôi thì bỏ qua tất cả. Dù gì cũng còn thế hệ chúng con. Mẹ và Uyển Phấn nếu cứ mãi đối mặt với nhau thì con và Kỳ Cương, Tùng Nam sẽ rất khó xử. Ái Vân đột ngột chuyển đề tài. - Mẹ Ơi! Hồi xưa, lúc mẹ có bầu con, chắc là ba hạnh phúc lắm? Bà Ngọc Chi mỉm cười, mơ màng nhớ về những ngày tháng cũ. - Mẹ cũng thuộc dạng chậm có con. Lấy chồng năm năm mới có thai. Ba con sau những tháng ngày mòn mỏi vì chờ đợi đã muốn phát điên lên vì sung sướng. Ngày nào cũng chở mẹ đi ăn cả. Lúc nào cũng chỉ sợ mẹ đói rồi con đói. Cho đến khi con ra đời, ba suốt ngày cứ luẩn quẩn bên con. Tiếc là mẹ đã không sinh thêm cho ông ấy thêm một đứa con trai nữa. Chậc! Bao giờ cũng vậy, đứa con luôn là chiếc cầu nối cho hai vợ chồng. Dầu giận nhau trăm ngàn lần không muốn hòa giải thì đứa con sẽ luôn khiến người ta nghỉ lại. Ái Vân buồn hiu. - Vậy mà chúng con lại không được như vậy. Ngày mai, con và Nguyên Tân phải ra tòa để giải quyết chuyện hôn nhân giữa tụi con đấy. - Vậy à? - Bà Ngọc Chi sửng sốt - Nó có vẻ gì muốn hòa giải không? Ái Vân lắc đầu. - Ảnh là người viết đơn mà mẹ. - Mẹ vì chuyện của bao con rồi lại quên mất chuyện của con - Bà Ngọc Chi âu sầu - Con đối với nó thế nào hả Ái Vân? Ái Vân giấu mặt xuống gối: - Con cũng muốn con mình có cha lắm. Nhưng những tháng ngày lủi thủi một mình với sự hành hạ của thai nghén, con thấy tủi quá. Lắm lúc nửa đêm thức giấc, con thèm nghe một câu hỏi han, an ủi. Vậy mà... Có lẽ Nguyên Tân giận con đến nỗi cạn tình luôn rồi. - Mẹ không tin như vậy đâu. Nó đeo đuổi con bao nhiêu năm, đâu dể gì quên như vậy. Chỉ vì nó chưa đứng trước cái cảm giác mất nhau vĩnh viễn nên còn tự cao thôi. Như mẹ đã nói, khi ba con thật sự mất đi thì cảm giác nuối tiếc, hối hận ồ ạt kéo đến với mẹ không sao cưỡng lại được. Nhưng tất cả đã muộn. - Con cũng muốn tránh cảm giác đó. Nhưng một mình con thì làm gì được hả mẹ? Chắc là con phải đồng ý thôi. Bà Ngọc Chi khẽ gật. - Chắc cũng phải như vậy, chứ làm sao được bây giờ. Ái Vân thở hắt ra mệt mỏi. Cô tìm mẹ đâu mong được nghe giải pháp đó. Làm thế nào đây?