- Cô ơi! Có người gởi cho cô cái này. Một thằng bé lạ mặt rụt rè gõ cửa, trao cho Nhã Ân mảnh giấy gấp tự Cô mở ra và đọc:" Rất mong được gặp Nhã Ân tại góc đường... ngay tức thì. Xin đừng từ chối." Một tờ giấy được đánh máy, nên cô không thể biết là ai gởi. - Bé ơi! Nhã Ân ngẩng lên. Thằng bé đã biến mất lại càng làm cô thêm khó hiểu. Đúng lúc ấy. Nguyên Tân đi giao hoa về tới. Nhã Ân vội vàng nói với anh: - Em về sớm một bữa nghe. Anh dọn hàng hộ. Được chứ? Nguyên Tân vờ chau mày: - Có chuyện gì vậy? - Có việc cần. - Không nói thì không được đi. - Phải anh không? - Nhã Ân la lên - Anh đi đâu cũng được. Sao lại làm khó em vậy? Nguyên Tân bịt tai: - Nhỏ tiếng một chút đi cô Hai. La một cái muốn rách màng nhĩ. Người ta đùa một chút mà đã quýnh lên. Chắc là đi chơi với người yêu phải không? Nhã Ân thở hắt ra rồi lườm anh: - Đang lúc người ta lo lại đùa. Thôi em đi đây. Nguyên Tân nhún vai. - Làm gì mà hấp tấp vậy không biết? Ê! Về nhớ mua quà đó. Nhã Ân vẫy một chiếc taxị Nhã Ân nói tên đường cô cần đến rồi ngồi thừ ra suy nghĩ. Có khi nào là Kỳ Cương không? Sao anh lại làm ra vẻ mờ ám như vậy? Hay là Ái Vân? Chị ấy muốn nói một điều gì đó cho buổi ra tòa ngày mai? Thiệt là rối quá! Tám giờ tối. Thành phố đã lên đèn từ lâu. Qua cửa kính xe. Nhã Ân thấy đường phố nhộn nhịp và náo nhiệt. Từ khi mở tiệp hoa, Nhã Ân ít đi đâu. Nhưng cảnh vật tối nay chỉ lướt qua mắt cô vậy thôi, cô chẳng còn tâm trí đâu mà ngắm cho kỹ nữa. Đến đúng góc đường đó, xe ngừng. Nhã Ân trả tiền xe rồi bước xuống. Cô dáo dác ngó quanh và thất vọng vì chẳng thấy ai có vẻ là muốn gặp cô cả. Nhã Ân bối rối. Ai có thể đùa với cô vậy? Cô lại mở tờ giấy ra đọc lại, "Xin đừng từ chối" lời lẽ rất thật tình cơ mà. Thôi thì đành chờ một chút nữa. Nhã Ân lóng ngóng trên lề đường hết vài phút. Đứng như thế này thật ngại. Nhất là ánh mắt của những gã đàn ông mất nết. Đúng lúc ấy, một chiếc xe hơi tấp sát vô lề. Kỳ Cương mở cửa xe bước xuống. - Xin lỗi đã để em đợi. Nhưng xe anh hết xăng bất ngờ. Nhã Ân liếc anh thật sắc rồi thở ra. - Sao anh không nói là anh đi/ Làm người ta lo muốn chết. Kỳ Cương cười cầu hòa. - Anh xin lỗi. Chỉ vì anh sợ em không tới. Nhã Ân hất mặt. - Sợ gì anh mà không tới? Bây giờ đứng đây nói chuyện hả? - Đâu có. - Kỳ Cương cuống quýt - Em lên xe, anh chở đi. Nhã Ân chui vào xe. Giọng cô cộc lốc. - Đi đâu đây? - Đi ăn tối. Chắc là em chưa ăn gì phải không? - Đúng thế. Quán nào bình dân thôi. Nhã Ân nhận lời không một chút khách sáo. Kỳ Cương dừng xe trước một nhà hàng nổi tiếng, cách chỗ cô đứng chờ khi nãy không xa lắm. Nhã Ân có vẻ phật lòng. - Em đã nói quán nào bình dân thôi mà. Bộ dạng em như vầy, làm sao vào đó được chứ. Kỳ Cương xuống trước, mở cửa xe. - Em làm gì mất tự tin dữ vậy? Mình ăn mặc đàng hoàng là được rồi. - Anh... lúc này ra vẻ công tử lắm rồi. Em chắc không dám nhận lời đi đâu với anh nữa đâu. Toàn là những nơi sang trọng, chẳng phù hợp với em chút nào. Nhã Ân nói rất thật, Kỳ Cương bây giờ đi xe hơi, ăn nhà hàng, đâu còn là Kỳ Cương bình dị, mộc mạc của ngày nào nữa. Tốt hơn hết là tránh xa anh cho được việc. Kỳ Cương đưa Nhã Ân vào thang máy. Nơi họ dùng cơm là sân thượng của nhà hàng này. Cả một khoảng sân rộng đã đầy nghẹt khách, chỉ còn bàn Kỳ Cương đặt trước là trống. - Ngồi đi em. Kỳ Cương kéo ghế. Chiếc bàn của họ sát với lan can của sân thượng. Nhã Ân nhìn xuống, cô thấy hoa cả mắt vì độ cao đáng ngại của nó. - Em thấy khó chịu phải không? - Kỳ Cương tỏ vẻ quan tâm - Chút nữa sẽ quen thôi. Em chọn thức ăn đi. Anh đẩy thực đơn về phía cộ Nhã Ân lắc đầu. - Em ăn gì cũng được. - Vậy anh chọn nhé. Kỳ Cương gọi những món mà cô thích khiến Nhã Ân không khỏi bối rối. Có lẽ anh vẫn còn nghĩ về cô nhiều lắm. Món ăn đầu tiên được dọn ra. Kỳ Cương lấy chén múc cho Nhã Ân và giục cô ăn ngay cho nóng. Nhã Ân cũng chẳng khách sáo, cô đón lấy chén và ăn rất ngon lành. Nhã Ân có vẻ lạnh vì sân thượng trống trải và lộng gió. Kỳ Cương thoáng thấy, cởi ngay chiếc áo vest khoác cho cô, Nhã Ân bối rối cúi đầu, nói nhỏ. - Cám ơn. Nhưng như vậy anh sẽ... - Không sao. Anh đâu có yếu như em vậy. Kỳ Cương cười trấn an. - Anh cứ nói thế. Em còn nhớ anh rất hay bị sổ mũi mỗi khi trời trở lạnh. Nhã Ân vội im bặt. Ánh mắt của Kỳ Cương rất lạ, khiến cô biết mình hớ hênh đã để lộ tâm tình. Cô ngượng ngùng ngó đi chỗ khác. - Nhã Ân! - Kỳ Cương gọi khẽ - Em có muốn biết lý do của bữa cơm tối nay không? - Tất nhiên là em muốn - Nhã Ân nói ngay - Anh nói đi. - Hơn một tiếng nữa là anh sẽ rời khỏi đây. Bữa cơm này là để chia tay đó - Kỳ Cương nhìn thẳng vào mắt cô. - Anh đi đâu vậy? - Nhã Ân thảng thốt. - Anh đi du học. Và có thể sẽ định cư luôn ở đó. - Vậy à! - Nhã Ân ráng nhoẻn miệng cười - Thế thì chúc mừng anh. Kỳ Cương cúi đầu. - Để được định cư, anh sẽ phải kết hôn với một cô gái, con của bạn ba anh. Anh xin lỗi. Cô ta không đẹp bằng em, nhưng... Nhã Ân chặn ngang. - Không cần đâu. Chúng ta đâu có gì để gọi là khó xử. - Anh biết. Nhưng những gì anh đối với em vừa qua, khiến anh không thể suy nghĩ. Anh thật lòng xin lỗi. - Còn gì nữa không? Nhã Ân đứng dậy. - Anh muốn đền bù cho em. Em cứ thành thật nói cho anh nghe em cần gì. Nhã Ân vơ lấy túi xách, giọng khô khốc. - Cái tôi cần, anh không mang đến cho tôi được đâu. Nhã Ân đùng đùng quay đi. Cô ra khỏi nhà hàng với những bước chân nặng trĩu và một tâm hồn như muốn nổi loạn. Sao Kỳ Cương lại nói với cô những chuyện như vậy chứ? Thà rằng anh cứ âm thầm biến mất khỏi nơi này, còn hơn nói ra những lời chia tay phũ phàng như vậy. Cái vẻ mặt vờ ăn năng sám hối của anh nữa. Sao mà giả tạo và đểu giả! Kỳ Cương! Nhã Ân nghiến răng. Rốt cuộc thì anh cũng chẳng thay đổi gì. Lúc nào cũng muốn thấy tôi đau khổ, uất hận. Nhưng anh sẽ không toại nguyện đâu. Đừng có mơ. Tuy nghĩ thế, nhưng nước mắt Nhã Ân vẫn rơi lả chả. Sao lại thế cơ chứ? Lẽ nào Kỳ Cương thật sự không cần tới cô, không nghĩ gì tới cô nữa? Và sao cô lại không thể hận anh, như đã từng hận anh? Sao cô lại tha thứ và mong mỏi ở một con người chẳng hề xứng đáng? Nhã Ân chùi nước mắt. Cô không muốn Nguyên Tân thấy cô âu sầu thảm não. Về thôi. Nhã Ân thầm nhủ. Mình đã nói lời chia tay với anh lâu rồi. Việc gì phải thảm não như vậy chứ. - Nhã Ân! Kỳ Cương đột ngột xuất hiện trước mặt cộ Anh khệ nệ Ôm theo một lẳng hoa. - Em sẽ nhận chứ? Nhã Ân sửng sốt khi trông thấy lẳng hoa đó. - Thì ra người khách hồi sáng là anh à? - Phải. Anh không còn nhiều thì giờ nữa. Anh đã đùa để thử lòng em. Bây giờ, em sẽ nhận nó và chờ anh trở về chứ? - Chỉ có một trăm đóa hoa mà đòi hỏi cao như thế sao? - Nhã Ân khàn giọng. - Còn chứ. - Kỳ Cương cầm tay Nhã Ân. Chiếc nhẫn nhỏ lấp lánh được lồng vào tay cô một cách trang trọng. Nhã Ân chớp mắt. Cô nhào vào lòng anh, khóc như một đứa trẻ. Kỳ Cương cũng vậy. Anh bồi hồi vuốt ve nhẹ mái tóc của người yêu. Những tưởng suốt cuộc đời này, anh sẽ không còn có cộ Rất may là anh đã không vô duyên như thế. - Em đi tiễnh anh nhé? - Kỳ Cương thì thầm. Nhã Ân nuối tiếc rời khỏi vòng tay anh. - Đã đến giờ anh đi rồi phải không? - Ừ. Cả nhà hẳn là đang sốt ruột - Kỳ Cương kéo Nhã Ân ra xe. - Vậy anh đi đi. - Nhã Ân gỡ tay anh - Em ngại gặp Tùng Nam và Ái Vân lắm. - Quên chuyện đó đi. Mọi người đều biết chuyện và rất thông cảm cho chúng ta. Nhã Ân cương quyết: - Ngày anh về, em sẽ đón. Tạm biệt. Kỳ Cương thở dài. - Thôi cũng được. Nếu em thấy mất tự nhiên, anh cũng không ép. Anh vẫy một chiếc taxị Chờ Nhã Ân đi khuất, anh mới cho xe chạy.