Ăn Thịt Chi Lữ (Cuộc Hành Trình Ăn Thịt)

Chương 162 : [khoa học viễn tưởng] đẩy ngã thủ lĩnh phản quân 16

"đi vào! Nhanh lên!" Nam nhân mang võ trang đầy đủ thô bạo đẩy Diệp Huyên, dưới chân đứng không vững, cô lảo đảo ngã xuống đất. không đợi cô đứng lên, cánh cửa kim loại trước mặt ầm một tiếng đóng lại, trong phòng giam nho nhỏ này chỉ còn lại mình Diệp Huyên. "Vậy mà... Bị bắt cóc." Diệp Huyên cũng không có ý định đứng dậy, lúc bị người tập kích bắt đi, chân của cô không cẩn thận trật khớp, mắt cá chân trong lúc di chuyển đã sưng phồng lên, chỉ cần vừa động liền đau thấu tim gan. Gặp phải loại tai họa bất ngờ như trời giáng này, Diệp Huyên hoàn toàn không ngờ tới. Mặc dù cô biết bây giờ mình là cái đinh trong mắt của rất nhiều người, nhưng không nghĩ tới kẻ tập kích lại có gan lớn như vậy, dám ở ngay trong mặt trận giải phóng nam giới bắt cóc cô. Cũng không phải là do mặt trận giải phóng nam giới phòng bị sơ suất, mà là... người bắt cô có thể xem như là chiến hữu của người trong mặt trận. Ngay khi nhìn thấy kẻ bắt cóc mặc áo xám, Diệp Huyên không khỏi kinh sợ: "anh không phải là… cái kia Nghiêm... Nghiêm lão tam?!" Lần đầu tiên Diệp Huyên gặp Hạ Hoài Cẩn là lúc thiếu chút nữa mất mạng dưới họng súng của Nghiêm lão tam. Nghiêm lão tam thuộc Đảng tổ chức thống nhất nam giới, là một tổ chức riêng biệt với mặt trận. Tuy rằng cách thức hoạt động khác nhau, nhưng đều là những tổ chức phản động, mặt trận giải phóng nam giới và đảng thống nhất nam giới vẫn thường hợp tác với nhau. Mặc dù Hạ Hoài Cẩn vì cứu Diệp Huyên mà xảy ra tranh chấp với Nghiêm lão tam, nhưng sự hợp tác giữa hai bên vẫn không bị ảnh hưởng. Nhưng ngay lúc này, những hành động và việc làm của Diệp Huyên đã chọc giận bọn họ. "Đàm phán với chính phủ? Lấy điều kiện hòa bình để tranh thủ quyền lợi? Buồn cười!" Nghiêm lão tam cho thủ hạ đeo loeen người Diệp Huyên bộ máy hạn chế hoạt động, "Ngươi có biết bao nhiêu an hem của chúng ta đã chết dưới tay của đám chó săn chính phủ hay không?! Thù này không đội trời chung, người đừng hòng dùng tiền tài danh lợi ra để dụ dỗ bọn ta!" "Aizzz..." Diệp Huyên không khỏi thở dài, vì báo thù lại đi tăng thêm cừu hận, chuyện này đến bao giờ mới kết thúc đây. Nhưng cô biết mình không có lập trường để nói những lời này, huống hồ những phần tử giống Nghiêm lão tam đã hận chính phủ sâu tận xương tủy, muốn khuyên bảo hắn là chuyện không thể nào. Trước mắt, đảng thống nhất nam giới còn chưa có ý định giết cô mình. Hoài Cẩn nhất định sẽ tới cứu mình, Diệp Huyên rất tự tin nghĩ, hắn là nam nhân cho dù bị bảy tám họng sung chỉa vào cũng không sợ hãi, mà chuyện bây giờ cô có thể làm chính là tỉnh táo lại, không nên chọc giận bọn chúng, chờ cứu viện. Nhưng đã mười ngày trôi qua, từ lúc bắt đầu tràn đầy tự tin đến dần dần lo âu, Diệp Huyên đã có chút rối loạn. Sau khi bắt cô từ tiền tuyến, tàu chiến đấu của đảng thống nhất luôn bay về phía nam - - cách xa tiểu hành tinh phồn vinh, càng gần hệ Mặt Trời, thì càng khó tìm được cô. "Rốt cuộc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì..." Người cứu viện chậm chạp không có xuất hiện, chẳng lẽ Hạ Hoài Cẩn bị chuyện gì kéo chân? cô nghĩ đến rất nhiều loại khả năng, đảng thống nhất phòng thủ rất nghiêm mật, cứu viện liên tục thất bại, hoặc là có những địch nhân khác nhân cơ hội này ở giữa làm khó dễ, ngăn cản Hạ Hoài Cẩn hành động, thậm chí mặt trận giải phóng nam giới không đồng ý cho Hạ Hoài Cẩn tới cứu cô. Nhưng cho dù có nghĩ đến bao nhiêu tình huống đi chăng nữa thì Diệp Huyên cũng không hề nghi ngờ Hạ Hoài Cẩn sẽ bỏ rơi cô. Đây là tín nhiệm giữa hai người, thời khắc khi xác định tâm ý kia, Diệp Huyên không hề có chút lừa gạt hay giấu diếm gì với Hạ Hoài Cẩn, mà cô tin chắc hắn cũng giống như cô. Nhưng mà… mười ngày nữa lại trôi qua, Hạ Hoài Cẩn vẫn chưa đến. Quá mức rãnh rỗi thật sự sẽ khiến người ta suy nghĩ miên man. Bọn họ giam DIệp Huyên trong một căn phòng trống trơn, ngoại trừ thời gian cố định đưa cơm, cô không hề thấy bất kì người sống nào khác. Cứ như vậy một mình cô cô độc chờ đợi ở đây, ngóng trông đến ngày cánh cửa kim loại sẽđược mở ra, xuất hiện trước mặt cô không phải là binh lính xa lạ, mà là một người nam nhân trên mặt mang đầy ý cười nhìn cô. Vì sao hắn... Vẫn không xuất hiện? Chỉ mới hai mươi ngày mà thôi, Diệp Huyên một lần lại một lần tự nói với mình. Mới chia lìa 20 ngày, mà phòng tuyến trong lòng đã muốn tan vỡ rồi sao? cô không yếu đuối như vậy, sự tín nhiệm giữa cô và Hạ Hoài Cẩn chắc chắn sẽ vượt qua loại khảo nghiệm này. Nghĩ như vậy, trong lòng cô cũng dễ chịu rất nhiều. Nhưng đợi cho thời gian từng chút từng chút trôi qua, bên tai nghe được ngoại trừ tiếng tim đập, cũng chỉ có tiếng hô hấp - - Diệp Huyên bỗng nhiên sợ hãi cả người đều run lên, cô rất sợ. "Hoài Cẩn..." Nữ nhân co ro tựa vào trên tường, thì thào mang theo tiếng khóc nức nở, "Sao anh... Còn chưa tới..." Ngày thứ ba mươi rất nhanh đã đến, Diệp huyên mơ mơ màng màng mở to mắt, giống như nghe được ngoài cửa truyền đến hàng loạt tiếng súng. côvẫn cố gắng bắt buộc chính mình đi vào giấc ngủ, ngoại trừ bị đói khát mà tỉnh, thời gian còn lại, cô chỉ có thể để bản thân sa vào giấc ngủ, mới có thể không miên man suy nghĩ. Tiếng nổ mạnh đột nhiên vang lên khiến cô bừng tỉnh, cô lảo đảo đứng lên, dùng sức đập lên cánh cửa luôn đóng chặt: "Hoài Cẩn? Hoài Cẩn! Là anhsao, Hoài Cẩn! Em ở trong này! Em ở trong này!" Tiếng súng càng ngày càng gần, dồn dập giống như nhịp trống, oanh một tiếng, cửa sắt được mở ra. Hơi nóng tràn vào khiến Diệp Huyên ngã xuống, cô chống đỡ ngồi dậy, thứ đầu tiên đập vào mi mắt là mấy đôi giày da màu đen."... Hoài Cẩn?" cô ngẩng đầu, không…không phải Hoài Cẩn. "Con gái yêu quý của ta, dáng vẻ hiện tại của con thật chật vật." Nữ nhân đi một đôi giày cao gót tinh xảo hơi cúi người, mặc dù đang ở trong chốn huyết tinh như vầy, nhưng bà ấy thoạt nhìn vẫn tao nhã giỏi giang như cũ, "Con đang chờ nam nhân? hắn sẽ không tới cứu con." # "Tiểu thư, đây là báo hôm nay." Diệp Huyên nhân tờ báo, khẽ gật đầu, vị hầu gái được huấn luyện nghiêm chỉnh lập tức nhẹ nhàng lui ra ngoài. Trong thời đại dùng báo điện tử và người máy làm việc nhà như bây giờ, chỉ có những gia tộc lâu đời mới vẫn giữ thói quen đọc báo, và mướn con người giúp việc để thể hiện sự cao quý của mình. Lại một lần nữa về đến nhà, bị sự thoải mái vây quanh, nói mình không hề hưởng thụ, Diệp Huyên biết đây là đang nói dối. Lúc ở trên cảng, mỗi một ngày trôi qua đều rất vất vả. Ban ngày phải vội vàng thu thập tài liệu, quay phim phóng sự, buổi tối còn phải thức đêm soạn báo cáo. Có khi cô và Hạ Hoài Cẩn mười mấy ngày không gặp nhau là chuyện bình thường, những lúc thật vất vả mới gặp nhau, nhưng thường xuyên chưa kịp thân thiết, cô liền mệt đến mức ngủ quên trong lòng Hạ Hoài Cẩn. Cho dù là như vậy, cô cũng rất hạnh phúc. Cũng không phải chỉ vì có thể ở cạnh người trong lòng, mà là cô có thể làm việc mình yêu thích. Kỳ thật côvẫn không dám nói với Diệp Như, nghiên cứu khoa học, học thuật, thí nghiệm... Mấy thứ này cô rất am hiểu, nhưnglại không việc cô thích. Quan hệ mẹ con giữa hai người luôn là lạnh nhạt và xa cách, đến nay đã hai mươi mấy năm, điều này làm cho Diệp Huyên không biết phải mở miệng nói chuyện với mẹ như thế nào. không chỉ riêng cô, Diệp Như cũng không có ý muốn câu thông với cô. Cho dù là học tập, công việc, hôn nhân, sinh dục... Diệp Như đã an bài xong con đường cho Diệp Huyên, không cần trưng cầu ý kiến của cô, cũng không quan tâm đến mong muốn của Diệp Huyên, cô chỉ cần nghe theo sắp xếp là được. Lần cứu viện này cũng như vậy, Diệp Huyên rất cảm kích Diệp Như tự mình đến cứu cô. cô thừa nhận, khi nhìn thấy mẹ, cô thiếu chút nữa đã bật khóc. Nhưng sau đó lại là giam lỏng, Diệp Huyên bị mang về địa cầu, không có bất kỳ thông báo nào, đã bị nhốt ở trong nhà. "Ta không đồng ý cho con và Hạ Hoài Cẩn ở cùng nhau," Diệp Như lạnh nhạt nói, "Con ngoan ngoãn đợi ở nhà, chờ mọi chuyện lắng xuống, ta sẽ sắp xếp cho con và công tử nhà họ Lộ kết hôn." "Chờ một chút! Mẹ..." Diệp Huyên còn chưa nói xong, cửa lớn phịch một tiếng đóng lại. Chuyện tệ hơn còn ở phía sau, Diệp Huyên tìm khắp các tờ báo, tất cả tin tức đều xem qua, nhưng tất cả vẫn như mấy ngày trước, không có bất kỳ truyền thông nào nhắc tới Hạ Hoài Cẩn. Sau khi Diệp Huyên được cứu về, thông qua báo chí,cô mới biết được chuyện mình đảng thống nhất nam giới bắt cóc đã tạo nên một trận sóng to gió lớn trong đế quốc. Trong đế quốc có không ít ngườicó chút phê bình kín đáo đối với phải cấp tiến tổ chức phản loạn, tuy rằng thông qua những đoạn phim phóng sự Diệp Huyên chụp, cái nhìn của người dân đối với những tổ chức phản kháng đang thay đổi thay đổi, nhưng phái cấp tiến giết chóc người thường, lại mang oán hận cùng cực với nữ nhân, đây chính là một trở ngại lớn trong việc nam giới đòi quyền lợi. Sau khi Diệp Huyên bị bắt cóc, những phê phán đối với phái cấp tiến lập tức trở nên gay gắt. Mà vào lúc này, Phương Nguyên lại công khai tuyên bố cắt đứt quan hệ với đảng thống nhất nam giới, làm cho danh vọng của mặt trận nam giới trong khoảng thời gian ngắn đạt tới đỉnh cao. không thể không thừa nhận, Phương Nguyên thoạt nhìn thô lỗ, nhưng lại thật sự là một người thông minh. hắn am hiểu tâm lý của dân chúng, nếu trong mộtquần thể xuất hiện phần tử cực đoan, nếu hắn không đứng ở phía đối lập với phần tử đó thì rất có khả năng cũng sẽ bị dân chúng quơ đũa cả nắm. Lúc này hắn tách ra, tuy rằng mất đi minh hữu, nhưng trong nháy mắt đã đạt được sự đồng tình và ủng hộ của dân chúng. Theo truyền thông đưa tin, ngắn ngủn trong một tháng, người dân tự nguyện gia nhập mặt trận đã lên tới mấy nghìn người, trong đó 80% đều là nữ. Chuyện này làm cho Diệp Huyên dở khóc dở cười. cô vất vả dẫn dắt mặt trận đấu tranh, vậy mà sau khi cô bị bắt cóc, mặt trận liền oanh oanh liệt liệt xuất hiện mùa xuân. "Con cho rằng Phương Nguyên là người dễ bắt nạt sao?" Diệp Như cười lạnh, "hắn vẫn luôn lợi dụng con, lợi dụng thân phận của con, gia thế của con, còn có giá trị chính trị con đem lại. hắn sẽ không để cho con trở lãnh tụ tinh thần của mặt trận. Sau khi con bị bắt đi, vừa vặn có thể giúp hắn đoạt được vị trí lãnh đạo." "Vậy thì sao," Diệp Huyên rất bình tĩnh trả ời, "Con cũng không hiếm lạ gì cái vị trí lãnh tụ tinh thấn, nói tới nói lui, con đến đó chỉ vì..." "Vì Hạ Hoài Cẩn?" Nhắc tới cái tên này, Diệp Như không khỏi nhăn mày lại, "Vậy vì sao hắn không tới cứu con? một tháng này, mối ngày Phương Nguyên đều làm náo đọng truyền thông, còn có Cận An... Mặt trận giải phóng nam giới có ba người lãnh đạo, trong đó hai người đều đang hoạt động, vậy người còn lại đâu? Con đón xem hắn đi đâu?" Diệp Huyên nhất thời nghẹn lời: "hắn..." Đúng vậy, Hạ Hoài Cẩn đâu? Tất cả truyền thông đều không hề nhắc tới hắn, so với hai người kia, Hạ Hoài Cẩn là thủ lĩnh phản quân trẻ tuổi nhất nên là tâm điểm chú ý của giới truyền thông mói phải, nhưng bây giờ, hắn giống như là đã biến mất. Hành động đi cứu con gái của Diệp Như làm rất bí mật, sau khi tàu chiến của đảng thống nhất bị phá, người ngoài đều cho rằng Diệp Huyên được mặt trận giải phóng cứu thoát, không có ai biết Diệp Huyên đang bị giam lỏng ở nhà, mà lúc Phương Nguyên bị hỏi tới cuãng hàm hồ trả lời lấy lệ. hắngiống như là cố ý dẫn đường cho dân chúng quên đi Diệp huyên, cũng quên luôn Hạ Hoài Cẩn. "Ta rất cảm tạ sự phối hợp của hắn," Diệp Như cười mang theo mỉa mai, "hắn hy vọng dân chúng quên con, là vì ngươi này tiền nhiệm lãnh tụ tinh thần nên chào cảm ơn. Về phần Hạ Hoài Cẩn, mặt trận giải phóng nam giới không muốn nhắc đến, ta nghĩ tới nghĩ lui, hẳn là chỉ có một nguyên nhân - - " không, Diệp Huyên không muốn nghe, đừng nói , ta không muốn nghe. Ở trong tiềm thức, cô đã sớm nghĩ tới, Hạ Hoài Cẩn vẫn không tới cứu cô, không xuất hiện, những điều khác thường này đều thể hiện một sự thật, đó chính là - - "hắn đã chết."