Ăn Thịt Chi Lữ (Cuộc Hành Trình Ăn Thịt)

Chương 161 : [khoa học viễn tưởng] đẩy ngã thủ lĩnh phản quân 15

Khi phi thuyền đáp xuống sân bay, cửa khoang thuyền mở ra, Cận An nhìn thấy Hạ Hoài Cẩn đi ra, liền vội vàng đi tới đón. Đi phía sau anh là một cô gái trẻ, thân hình nhỏ nhắn, tóc dài được buộc cao lên, đeo cặp kính gọng đen, hoạt bát cùng bảo thủ vốn là hai khí chất hoàn toàn trái ngược nhau lại kết hợp với nhau khiến cô có một loại khí chất đặc biệt làm người ta phải chú ý. Không hiểu tại sao, cô trông có vẻ mệt mỏi, tay phải được Hạ Hoài Cẩn nắm lấy, nhưng lúc bước xuống cầu thang vẫn không vững, thiếu chút nữa là ngã quỵ xuống. ”Đều tại anh.” Diệp Huyên tức tối trừng mắt liếc nhìn Hạ Hoài Cẩn một cái, “Nếu anh không làm cái chuyện đó trên phi thuyền....” Thì hai chân của mình bây giờ sao có thể mềm nhũn như thế này, thiếu chút nữa là mất sạch mặt mũi trước mặt mọi người. ”Là lỗi của anh, là lỗi của anh.” Hạ Hoài Cẩn cười hì hì ôm lấy bả vai Diệp huyên, cắn một cái lên vành tai cô rồi thấp giọng thủ thỉ, “Đến buổi tối, em muốn trừng phạt anh như thế nào... cũng được.” Diệp Huyên đỏ mặt, nhẹ giọng xì một tiếng: “Tối hôm nay thì nghĩ cũng đừng nghĩ, em mệt chết đi được.” Hạ Hoài Cẩn còn muốn dây dưa với cô, nhưng nhìn thấy Cận An đi tới bèn ngẩng đầu lên, làm ra vẻ đàng hoàng, chào Cận An: “Tam ca, gần đây có khỏe không?”, rồi lại chỉ chỉ Diệp Huyên, “Đây là Tiểu Huyên.” Cận An hơi vuốt cằm, anh ta không phải là loại người nhiều lời, hàn huyên vài câu sơ sơ, liền dẫn Hạ Hoài Cẩn cùng Diệp Huyên đi về căn cứ. Dọc theo đường đi bắt gặp không người nhìn về phía Diệp Huyên với ánh mắt tò mò, tiếng bàn tán xôn xao. Hạ Hoài Cẩn nhìn Diệp Huyên cười nói:“Em bây giờ còn nổi tiếng hơn cả anh nha!” Bá cáo điều tra của Diệp Huyên tuy bây giờ vẫn chưa hoàn thành, nhưng phim phóng sự đi kèm đã sớm được phát ra. Phụ trách tuyên truyền là tập đoàn truyền thông lớn thứ 2 ở đế quốc Nebula - tập đoàn TTk, chỉ mới tung ra trên mạng internet một tập nhưng lượt xem đã dẫn đầu bảng xếp hạng hơn nữa còn vượt qua cả những kỉ lục trước đây. Chỉ trong vòng một khoảng thời gian ngắn, tô chức vì quyền lợi của nam giới, cùng Mặt trận giải phóng nam giới đã trở thành hot search đứng đầu, mà Diệp Huyên - tác giả của tập phim phóng sự cũng trở thành nhân vật nổi tiếng. Thân phận, gia thế của cô, cũng nhanh chóng bị giới truyền thông đào ra. Xuất thân là quý tộc, nhận được sự giáo dục tốt nhất, sau khi tốt nghiệp lại đến làm việc ở sở nghiên cứu SCI, có không ít luận văn về lĩnh vực sinh sản của con người gây ra tiếng vang lớn trong diễn đàn quốc tế, nhưng điều quan trọng nhất, mẹ của cô là chủ tịch quốc hội đương nhiệm của đế quốc Nebula. Là một người có gia thế quyền lực như vậy đáng lẽ ra phải không có bất kì mối quan hệ nào với tổ chức phản động này, nhưng vì lí do gì mà khiến cô tình nguyện vứt bỏ cuộc sống xa hoa của mình, trở thành người phát ngôn đại diện cho cái tổ chức này? Dư luận ào ào đổ xô vào bàn tán, đa số cho rằng, nguyên nhân là do cách giáo dục của gia đình cô, đặc biệt là do người mẹ của cô. ”Hôm nay là ngày tổng tuyển cử thứ ba”, trên màn hình người MC bình tĩnh đọc tin, “Theo như kết quả điều tra dân ý, trong 3 người được đề cử, ứng cử viên Diệp Như của Đảng Nhân dân vẫn tiếp tục dẫn đầu, với số phiếu bầu vượt xa 2 ứng cử viên còn lại...” Tắt đi bản tin, Diệp Huyên thở dài: “Quả nhiên là như thế.... Kết quả này, mẹ của em chắc đã sớm dự đoán được.” Do đã sớm tạo ra những xôn xao trên dư luận, kế hoạch ban đầu của Diệp Huyên là vừa quay phim, vừa lợi dụng giới truyền thông để truyền bá những đoạn phim phóng sự này, từ đó tranh thủ sự đồng tình của công chúng. Đợi đến khi hoàn tất việc truyền bá phim phóng sự, lại tung ra bản báo cáo điều tra này, thông qua nhưng số liệu chi tiết kết hợp với những logic chặt chẽ, khiến nhóm người trí thức cũng có những nhận thức giống cô. Kế hoạch của cô được mấy người Hạ Hoài Cẩn, Phương Nguyên đồng ý, nhưng về vấn đề thời gian công bố phim phóng sự lại khiến Diệp Huyên gặp khó khăn. Tin tức này sẽ đem đến một hồi sóng to gió lớn, nếu công bố quá sớm hoặc quá muộn, thì hiệu quả đạt được sẽ hoàn toàn khác nhau, điều này khiến cô khó mà quyết định được trong chốc lát, cuối cùng Hạ Hoài Cẩn nói với cô: “Đi hỏi mẹ của em đi.” ”Mẹ của em....” Lúc trước khi Diệp Huyên bỏ nhà đi, có để lại một lá thư nói rõ khát vọng cuat mình cho bà Diệp Như biết, sau đó liền vội vàng đi tới cảng biên giới. Không phải là Diệp Huyên ngại nói trực tiếp với bà Diệp Như, mà là do bên ngoài cô là người tự tin, kiêu ngạo nhưng trong lòng vẫn luôn có cảm giác kính sợ người mẹ của mình hơn là hơn thân. Nếu không phải là do Hạ Hoài Cẩn đề nghị, Diệp Huyên tuyệt đối không nghĩ tới việc hỏi bà Diệp Như, “Vì sao... Mẹ của em là người của chính phủ, bà sao có thể....” ”Năm nay là năm tổng tuyển cử”, Hạ Hoài Cẩn bật máy tính lên, ngón tay lướt đến một trang toàn là chữ thì dừng lại, “Anh đoán là em không biết đối thủ cạnh tranh lớn nhất của bà trong lần tranh cử lần này là Sâm Tuyển cũng là đại biểu của Đảng Nhân dân.” Hạ Hoài Cẩn đưa máy tính cho Diệp Huyên, “Đây là toàn bộ chính sách cùng luận điểm chính trị mà mẹ em chuẩn bị đưa ra trong lần tranh cử này, anh tổng kết sơ một chút, khuynh hướng chính trị của bà rất rõ ràng.” Diệp Huyên nhận lấy máy tính đọc lướt qua, ngay lập tức liền hiểu được ý tứ của Hạ Hoài Cẩn. Thật ra Diệp Huyên cũng biết mẹ của mình là người theo chủ nghĩa tự do. Tạm thời không bàn về tính cách của bà, nhưng là một thành viên của Đảnh Nhân dân với quan điểm chính trị là ủng hộ tư tưởng tiến bộ và cải cách, hơn nữa thời đại bây giờ sự phân biệt giới tính quá nghiêm trọng, những thứ bình đẳng, nhân quyền mà các quan chức thường xuyên bàn đến trên bàn hội nghị đều ít nhiều có liên quan đến tổ chức vì quyền lợi của nam giới. Tuy bà Diệp Như không quan tâm đến những cái gọi là quyền của nam giới nhưng nếu phim phóng sự của Diệp Huyên được tung ra vào lúc này, và được lợi dụng một cách hợp lý thì đối với cuộc tổng tuyển cử của bà sẽ là một trợ lực rất lớn. Quả nhiên, khi Diệp Huyên liên lạc với bà Diệp Như, bà không hề nói gì về việc bỏ nhà đi của Diệp Huyên mà chỉ yêu cầu Diệp Huyên, vào ngày đầu tiên khi bắt đầu tổng tuyển cử thì tung phim phóng sự này lên. ”Anh nghĩ em không nên oán trách bà” Hạ Hoài Cẩn nắm lấy tay của Diệp Huyên, cô đang cúi đầu trầm tư, nghe thấy thế thì ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông trước mặt đang mỉm cười một cách bình thản, “Hợp tác hai bên cùng có lợi, không phải là chuyện tốt sao?” ”Em hiểu mà!” Diệp Huyên miễn cưỡng cười, có lẽ do cô còn quá ngây thơ, cứ nghĩ là mẹ mình là người có thể bị những thứ gọi là chính nghĩa, công lý lay động, mà không phải là một người chỉ biết vì lợi ích của bản thân. Mà điều khiến Diệp Huyên lo lắng hơn là, bây giờ bà ấy có thể vì có thêm trợ lực mà ủng hộ Mặt trấn giải phóng nam giới, nhưng cô lấy cái gì ra để khiến bà ấy đồng ý cho cô qua lại với Hạ Hoài Cẩn? Diệp Huyên thật sự không nghĩ ra được. Cô không muốn nói đến chuyện phiền lòng này, bèn chuyển đề tài, đem chuyện này ném ra khỏi đầu. Cho dù thế nào, nhưng tình thế bây giờ đang dần tốt hơn rồi. Người dân ủng hộ tổ chức vì quyền lợi của nam giới đang dần nhiều lên, thậm chí có những thành phố người dân tự tổ chức biểu tình, yêu cầu chính phủ thủ tiêu chế độ quản lý theo cấp bậc đối với nam giới. Mà ngay cả Cận An lúc đầu vẫn coi thường cô, Diệp Huyên cũng cảm thấy, ngữ khí của anh ta có thêm mấy phần nhiệt tình. ”Cái giọng đều đều đó của Tam ca mà em cũng có thể nghe ra anh ấy nhiệt tình với em hơn á?” Hạ Hoài Cẩn khó tin nói. ”Đâu có khoa trương như vậy chứ!” Diệp Huyên nhịn không được tặng anh một cái liếc mắt đầy khinh bỉ, “Tam ca là người tốt, anh đừng có nói xấu sau lưng anh ấy.” Hạ Hoài Cẩn có chút ghen: “Chẳng lẽ anh không tốt?” Nhìn anh bày ra cái vẻ mặt bất mãn, Diệp Huyên nhịn không được mà bật cười. Nếu nói Hạ Hoài Cẩn sơ với Diệp Huyên thì thành thục hơn, nhưng bây giờ lại nói những câu ngây thơ đến như vậy, khiến cô nhịn không được mà muốn trêu chọc cái người hay ăn dấm chua bậy bạ này một chút: “Muốn nghe lời nói thật?” ”Đương....” Hạ Hoài Cẩn vừa mở miệng chuẩn bị nói "Đương nhiên là muốn nghe lời nói thật!” thì chợt nhớ ra, Tam ca cao lớn, anh tuấn hơn lại tính tình lại chính chắn, ổn trọng, nếu nói về độ hoan nghênh thì so với mình đúng là mạnh hơn không ít, khiến anh có chút chột dạ - trước đây, Tiểu Huyên chưa gặp qua nhiều đàn ông “bình thường” (*), lỡ như cô ấy tiếp xúc với Tam ca nhiều hơn, cảm thấy mình thích đàn ông lớn tuổi hơn mình.... “Khụ” Diệp Huyên nhìn người đàn ông vừa mới rồi còn bày ra vẻ mặt bất mãn bây giờ lại ra vẻ nghiêm túc hắng giọng một cái, “Thôi bỏ đi, loại chuyện này anh cũng không hiếm lạ, em không cần nói đâu.” Lần này Diệp Huyên thật sự là không nhịn được mà cười phá lên: “Đồ ngốc!” Cô vươn tay búng lên trán anh một cái, “Ngày mai em sẽ lên tiền tuyến với Tam ca, anh thật sự không muốn nghe sao?” ”Anh không đi với em được à?” Hạ Hoài Cẩn giả bộ đáng thương nhìn cô. ”Anh phải ở lại trong căn cứ, bởi vì chuyện phim phóng sự, quân đội bây giờ rất bất mãn với chúng ta.” Lúc Diệp Huyên còn làm việc trong sở nghiên cứu, đối với những thứ quan hệ liên lụy đến lợi ích của nhiều tầng lớp như thế này hiểu biết rất mơ hồ, cô đến bây giờ vẫn chưa từng chứng kiến tổ chức phản động giao chiến với quân đội lần nào. Có chiến tranh mới thấy được tầm quan trọng của quân đội. Nếu phong trào giành quyền lợi cho nam giới được thuận lợi, hai bên cùng đàm phán hòa bình, thì cuộc chiến này sẽ kết thúc. ”Vậy em nhớ phải cẩn thận.” Tuy rất muốn đi cùng với Diệp Huyên, nhưng Hạ Hoài Cẩn không phải là người không hiểu công tư phân minh. Nhưng anh vẫn không yên lòng, cho đến ngày hôm sau, khi Diệp Huyên chuẩn bị bước lên phi thuyền, anh vẫn lải nhải dặn dò, “Theo sát bên người Tam ca, không thể chạy loạn khắp nơi, biết không?” ”Biết rồi, biết rồi.” Diệp Huyên chẳng hề để tâm, đáp lại cho có lệ. Nhìn cái vẻ tùy tiện này của cô, Hạ Hoài Cẩn nhíu mày. Diệp Huyên không biết rằng, những người coi cô là cái gai trong mắt đã không còn đơn giản là mấy tên phản động đuổi giết hai người lần trước, mà là quân đội chính quy, là chính khách của phái bảo thủ, là những phần tử cực đoan thù hận nam giới, thậm chí còn có cả những tổ chức phản động phái cấp tiến. Hạ Hoài Cẩn gần như lúc nào cũng theo sát bên người Diệp Huyên không đơn giản chỉ là muốn ở bên cạnh người yêu mà chủ yếu là vì anh không yên lòng với cô. Nhìn phi thuyền chậm rãi bay lên không trung, Hạ Hoài Cẩn đứng tại chỗ phi thuyền cất cánh một lúc lâu mới lo lắng, thấp thỏm quay về phòng tác chiến. Cả ngày hôm đó, anh luôn cảm thấy bất an, rõ ràng lúc trước cũng từng xa cách với Diệp Huyên không ít lần, nhưng chưa lần nào cảm thấy lo lắng đến mức này. Vất vả chịu đựng tới buổi chiều, Hạ Hoài Cẩn thật sự nhịn không được nữa. Nhưng do Diệp Huyên đang ở tiền tuyến, không thể dùng máy liên lạc cá nhân, Hạ Hoài Cẩn đành dùng kênh liên lạc phát tín hiệu cho nhân viên công tác. ”Tôi là Hạ Hoài Cẩn, xin giúp tôi tìm tiểu thư Diệp Huyên, tôi có chuyện quan trọng cần nói với cô ấy.” Cho đến bây giờ chưa từng làm cái việc lợi dụng việc công làm việc riêng như thế này, Hạ Hoài Cẩn âm thầm phỉ nhổ chính mình, nhưng dù thế nào anh cũng muốn ngeh được giọng của Diệp huyên nếu không thì anh không có cách nào yên lòng được. ”Diệp Huyên tiểu thư?” Không hiểu vì sao, giọng điệu của nhân viên công tác có chút kì quái, “Là Diệp Huyên tiểu thư tới đây cách đây 5 tiếng sao?” ”Đúng vậy.” Hạ Hoài Cẩn nhạy cảm cảm thấy có chỗ không đúng, “Sao vậy? Diệp Huyên tiểu thư không ở đây?” ”Không, Diệp....” Nhân viên công tác còn chưa nói hết câu, Hạ Hoài Cẩn đột nhiên nghe thấy một loạt âm thanh hỗn tạp, sau đó vang lên giọng nói của Cận An: “Lão Cửu, Diệp tiểu thư bị bắt cóc.”