Ẩn Sát

Chương 453

Ngày mồng 8 tháng 9 năm 1999, âm lịch. Sáng sớm mùa thu, gió mát phây phây, mang tới cho con người cảm giác mát mẻ, sáng khoái. Khi đèn đỏ, một chiếc xe dừng lại ở lề đường, tài xế đặt tay lên cửa sổ, hút một điếu thuốc lá, sau đó thò ra ngoài xem tình hình. "Lão đại, đã thấy học viện Thánh Tâm... Đúng, đầu đường Tử Lan, còn một con đường khác đi tới được, bọn họ nói là đã tới từ sớm, A Kiệt là đi đường khác... Yên tâm, không thành vấn đề, máy ảnh đều đã chuẩn bị tốt, chỉ cần xuất hiện là chụp,… được, Lão đại, khi em làm việc thì anh cứ yên tâm đi..." Nói xong, hắn buông điện thoại, mắt thấy đèn đỏ sắp hết, hắn cố hít một hơi thuốc sau đó ném tàn thuốc ra xe ngoài, đang định nhấn ga thì có một bàn tay chắn phía trước, một cảnh sát giao thông cầm bộ đàm, giơ tay chào. "Oa, đúng là giờ lành..." "Giang Hải từ khi nào có cảnh sát nữ xinh đẹp thế này..." "Người mẫu mới đúng chứ, không chỉ xinh đẹp mà chân lại còn dài như vậy, hơn nữa... quan trọng nhất là... Ách, nhìn ngực nàng mà xem?" Bên trong xe vang lên những tiếng bàn luận kinh ngạc, cô cảnh giác kia chỉ tay: "Đưa bằng lái đây." Giọng nói là giọng miền nam chính gốc. "Không phải chứ, đồng chí cảnh sát, chuyện này... Ha hả, chúng tôi không vi phạm luật giao thông." Lái xe cười nói, đôi bên nhìn nhau trong chốc lát, cảnh sát giao thông ở ngoài cửa lạnh lùng nói: "Lấy ra... Tôi ghét nhất khi có người gọi mình là nữ nhân..." Lý do này khiến cho 4 người trong xe cười rộ lên, tài xế lắc đầu lấy bằng lái: "Trời... Nhưng mà chúng tôi đâu có vi phạm luật giao thông, cô có thể xem nhanh một chút được hay không?" "Không nhanh được." Liếc mắt nhìn cái bằng lái, cô cảnh sát giao thông cầm lấy chiếc camera ở ngực quay xung quanh, lùi lại vài bước, cầm lấy bằng lái xe dập cho một lỗ, mấy người trong xe khẩn trương: "Này, đồng chí cảnh sát, cô làm như vậy là sao?" "Tại sao?" Cảnh sát giao thông liếc nhìn hắn một cái: "Gần đây thành phố đang muốn xây dựng một thành phố văn minh có biết không? Đây là con đường kiểu mẫu, ném tàn thuốc thì nhận giấy phạt đi." Tài xế kia kinh ngạc mở to hai mắt, lại nhìn tàn thuốc cạnh xe, bất đắc dĩ mở cửa xuống xe, nhặt tàn thuốc lên nói: "OK, OK. Tôi sai rồi, đồng chí cảnh sát, tôi nhận thấy mình sai rồi, tôi đã nhặt lên, cô thấy được chưa..." Cầm điếu thuốc trong tay, nhưng lại thấy đối phương cầm cameras nhấn một cái: "Đây chính là tang chứng..." Thấy đối phương hành động cứng nhắc, hắn bắt đầu khó chịu: "Cảnh sát không nên ép người như vậy chứ..." Mấy người trong xe bắt đầu nhao nhao lên. "Đúng vậy, rõ ràng là ép người mà..." "Nói cho cô biết, tôi quen đội trưởng Cao của cô..." "Không phải chỉ khen cô một câu xinh đẹp mà đã..." Câu nói này chưa dứt, sắc mặt cô cảnh sát giao thông đã biến đổi, xoát một cái móc súng lục ở bên hông ra quát: "Anh nói cái gì? Lập lại lần nữa xem, cám ơn, phiền anh lập lại lần nữa!" Bầu không khí trong và ngoài xe lập tức thay đổi, giống như là khí hậu bắc nam khác nhau, sắc mặt mấy người trong xe cứng ngắc, nghiêm mặt nói: "Đừng... Đừng kích động, tôi sai rồi..." "Xuống xe cho tôi!" Cái câu chuyện quỷ dị xuất hiện làm cho mấy người này chẳng ai hiểu nổi, thấy cô cảnh sát giao thông quát câu vừa rồi, người cầm điếu thuốc định xông lên, nhưng vừa mới bước được một bước, hai chân đột nhiên đập vào nhau, người đã lăn ra đất, sau đó ngực lại ăn một cú đạp nữa. "Tôi đã nói xuống xe, vậy mà mấy người còn dám phản kháng, ba người bên trong buông đao trong tay xuống, đừng tưởng tôi không nhìn thấy! Xuống xe! Xuống xe! Đừng làm tôi nổi giận thì các người sẽ thảm đấy..." Bên trong xe, một đám người trợn mắt nhìn nhau... Cảnh tượng này không chỉ phát sinh một lần, ở mấy con đường dẫn tới học viện Thánh Tâm đều có những chuyện như vậy, tuy rằng phương thức khác nhau, nhưng kết quả cuối cùng là, 3, 4 người trong xe đã bị cảnh sát bắt. …… Trong lúc này, ở phòng khách, 3 người Gia Minh đã có sự chia rẽ đầu tiên. "Tớ không đồng ý, tớ đã nghĩ một đêm rồi, tớ kiên quyết không đồng ý chuyện này..." Ngồi ở trên cái ghế salon, Linh Tĩnh vẫn còn mặc áo ngủ, mái tóc dài toán loạn, thanh âm hơi lớn, biểu tình có chút lo lắng, cũng có chút ủy khuất. "Thế nhưng... tớ cũng đã quyết định..." Ngồi ở một bên, Sa Sa cúi đầu, thanh âm tuy rằng không lớn, nhưng sắc mặt lại bướng bỉnh, biểu hiện giống như là đã quyết định thì không rút được, Gia Minh ngồi ở đối diện, quay đầu nhìn sang Linh Tĩnh, lại nhìn sang Sa Sa, hắn chẳng biết nói gì cho phải. "Chuyện này... thời gian không còn sớm nữa, tớ đi mua bữa sáng..." Gia Minh thử thăm dò nói, nhưng mà còn chưa nói hết, Linh Tĩnh và Sa Sa đồng thời hét lên: "Đừng đi!" "Tớ không đói..." "Ách... A..." Có chút bất đắc dĩ ngồi xuống, Linh Tĩnh có chút tức giận liếc nhìn hắn một cái, sau đó ngồi xuống bên cạnh Sa Sa, nói: "Sa Sa, tớ không có ý muốn quản chuyện của cậu, nhưng mà loại chuyện như thế này... Ai cũng biết..." "Tớ biết cậu lo lắng cho tớ, thế nhưng... tớ cũng đã suy nghĩ rất kỹ rồi mới quyết định... Gia Minh cũng đã đáp ứng giúp tớ..." Nghe Sa Sa nói như vậy, Linh Tĩnh liếc mắt nhìn Gia Minh, Sa Sa nói tiếp: "Cậu đừng nhìn Gia Minh như vậy, cậu cũng biết một khi Gia Minh quyết định sẽ không bao giờ đổi ý." "Nhưng đây là xã hội đen, Sa Sa còn chưa tới 18 tuổi đã nhập xã hội đen? Cho dù có Gia Minh hỗ trợ cũng rất nguy hiểm, Sa Sa, tớ biết tâm tình của cậu, thế nhưng..." "Cũng bởi vì là xã hội đen tớ mới làm." Sa Sa ngẩng đầu nhìn Linh Tĩnh, hai mắt lại đỏ lên như muốn khóc, Linh Tĩnh thở dài, Sa Sa ôm lấy vai của Linh Tĩnh nói: "Cha của Hứa Nghị Đình chết vì hít thuốc phiện, thiếu chút nữa thì cô ấy cũng hỏng theo, Hoàng Hạo Binh cũng vì thuốc phiện mới chết, hiện giờ tới lượt cha tớ, cũng vì buôn lậu thuốc phiện... Linh Tĩnh, tớ muốn làm một chuyện, chỉ muốn làm một chuyện..." Sa Sa gục trên vai Linh Tĩnh nghẹn ngào, Linh Tĩnh ngẩng đầu nhìn trần nhàn, hai mắt cũng ướt, hít một thơi thật sâu, nói một cách cứng ngắc: "Dù sao tớ cũng không đồng ý, tớ không muốn cậu làm những chuyện này..." Sa Sa trầm mặc một lúc lâu: "Xin lỗi, tớ phải đi thay quần áo..." Nói xong, nàng đứng dậy lau nước mắt, đi vào trong phòng. Sau khi cánh cửa kia đóng lại, Linh Tĩnh mang theo oán khí nhìn chằm chằm vào Gia Minh, Gia Minh thở dài đi sang ngồi cạnh nàng: "Xin lỗi, tớ không nghĩ cậu lại phản đối như vậy..." "Cậu rõ ràng là biết!" Gia Minh ôm nàng, nàng ngoảnh mặt sang một bên. "Cái môi vểnh cao như vậy, không khác gì một cái miệng bình cả..." Gia Minh cười lấy tay xoa xoa môi của nàng, Linh Tĩnh tức giận đẩy sang một bên, khi hắn dí sát mặt mình vào mặt nàng, nàng từ chối vài lần, sau đó mới chịu để im, da thịt ma sát mang lại cảm giác hơi mát. "Sa Sa rất không vui... tớ không nghĩ nhiều, chỉ muốn giúp cậu ấy một chút... Một khi cậu ấy đã quyết định làm chuyện gì, thì không ai có thể cản được, nhưng quan trọng nhất là hiện giờ cậu ấy tâm tình không được tốt, chuyện xã hội đen tớ sẽ thông báo cho đám người Phương Chi Thiên, bảo bọn họ phối hợp, tớ cũng đích thân chú ý, khi nào có việc thì bảo Huân đi theo Sa Sa, chỉ mong nàng điên cuồng trong một khoảng thời gian thôi, không có chuyện gì đâu, ngoan nào." "Tớ sợ... Gia Minh, tớ biết sớm muộn gì cũng có một ngày chúng ta sẽ có những chuyện của riêng mình, không còn là ba người đơn thuần chỉ ăn và học, sống chung với nhau một chỗ, chuyện các cậu nhập vào xã hội đen, tớ không muốn sớm như vậy,... Gia Minh. Tớ sợ..." Không biết trả lời như thế nào cho đúng, Gia Minh nhẹ nhàng hôn lên gò má của nàng, hai người không hề cử động, sau một lúc lâu, Linh Tĩnh mới nói: "Tớ không đi đâu, buổi trưa các cậu có trở về dùng cơm không?" "Buổi trưa chắc không về được, hôm nay còn có việc." "Ừ." Linh Tĩnh gật đầu. Đúng vào lúc này, Sa Sa từ trong phòng đi ra, nàng mặc một bộ quần áo thể thao có hai màu đen trắng, một tay chống nạnh, nhìn về phía hai người cười, dáng người thướt tha, tinh thần có vẻ tốt, Linh Tĩnh cười đi tới, vuốt những sợi tóc vương trên má nàng: "Phải ăn điểm tâm sáng đã, nếu không tớ trở mặt với cậu đấy." Sa Sa ngẩn người: "... Cảm ơn." "Ơn cái đầu của cậu." Linh Tĩnh trừng mắt: "Tớ phát hiện mình bắt đầu ghét cậu, cậu thực là phiền phức." "Ha hả." Sa Sa cười khúc khích ôm lấy eo của Linh Tĩnh, bĩu môi hôn nàng một cái, Linh Tĩnh nói: "Má bên này Gia Minh vừa hôn, hôn bên kia..." Ai cũng hiểu nội bộ Sa Trúc bang đang chia rẽ, do hôm nay là ngày tuyên bố di chúc của Liễu Chính, cho nên phòng đại tang từ sáng đã chật ních người, trong số này đương nhiên có quan hệ họ hàng của Sa Sa. Thế lực của Sa Trúc bang không lồ như vậy, tổng tài sản của nó không ai nắm rõ, nhưng dựa theo lẽ thường, số tài sản này kiểu gì cũng phải lấy trăm triệu để tính. Nói tóm lại, cho dù Sa Sa hưởng phần lớn, thì chỉ cần một chén canh nhỏ, bọn họ cũng đã hưởng thụ không hết rồi. Có một số người cũng ôm ý nghĩ may mắn, đương nhiên số người đứng chờ ở đây phần lớn là bang chúng của Sa Trúc bang. Sa Trúc bang tổng cộng có 7 đường chủ, thế lực có lớn có nhỏ, 6 vị đường chủ khi Liễu Chính chết có tới bái tế, tuy rằng có người ngả theo phe Tân Trữ Bang nhưng hôm nay, toàn bộ 6 đường chủ đều đã tập trung ở chỗ này. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - https:// Những kiểu mâu thuẫn như lợi ích cá nhân tạm thời không bàn đến, người ta lăn lộn ở đời cũng chỉ là cầu tài, nếu muốn ngày hôm nay yên bình đương nhiên phải đàm phán, địa bàn và thế lực của Sa Trúc bang rất lớn, đường chủ có thế lực lớn nhất là Dương Chấn Hưng, nhưng mà người này chưa từng xuất hiện, điều này làm cho cục diện có chút thay đổi. Việc Liễu Chính chết có liên quan tới mấy người Dương Chấn Hưng và Liễu Sĩ Kiệt buôn bán thuốc phiện. Hiện giờ Liễu Chính chết đi, Dương Chấn Hưng có khả năng sẽ tự lập môn hộ chiếm đoạt địa bàn của người khác, mấy đường chủ khác đương nhiên phải thảo luận vấn đề này. Nhưng mà, không biết là dự đoán ứng nghiệm hay do tâm tình của mấy người kia nhạy cảm, đúng 7h30, Dương Chấn Hưng mang theo một đám đông lần đầu tiên xuất hiện trong khoảng thời gian gần chục ngày nay...