Ẩn Sát

Chương 445

Ông ta thở một hơi thật dài: "Cô ấy rời đi nhiều năm như vậy rồi... chú thấy rất nhớ..." Nhẹ nhàng day trán vì đầu đang hơi đau, Gia Minh nhớ lại những lời cuối cùng của Liễu Chính, nhớ lại vẻ mặt của Sa Sa khi hắn đưa điện thoại đến bên tai nàng. Màn hình biến thành nhiễu chập chờn và tiếng xẹt xẹt. Tiếng một người người khác vang lên trong phòng. "Có vẻ Liễu Sĩ Kiệt rất có kinh nghiệm chạy trốn. Hắn dùng hộ chiếu giả, trong vòng một ngày đã lên ba chuyến bay, cuối cùng dừng lại ở sân bay Heathrow của London, Anh. Trước mắt chúng tôi đã giám sát khách sạn hắn đang tạm thời ở lại, lúc nào cũng có thể bắt hắn..." Người đang nói chuyện là một thành viên của Viêm Hoàng Giác Tỉnh, cấp dưới của Diệp Liên. Lần này Liễu Chính đột ngột chết đi, nhất định sẽ gây ra hiệu quả ác liệt với Giang Hải, nhưng Viêm Hoàng Giác Tỉnh không quan tâm đến sự rung chuyển mới mức độ nhất định của xã hội đen, mà là quan tâm đến chuyện trong thời điểm mấu chốt thế này, liệu rằng người nào đó có nổi điên rồi giận chó đánh mèo, triển khai tru diệt trên quy mô lớn hay không. Vì vậy hành động trên phương diện khác cũng phải tham kháo ý kiến của Gia Minh ở bên này. Liễu Sĩ Kiệt hành động lão luyện và nhanh chóng nhưng chuyện xảy ra không bao lâu thì mọi người đã bị kinh động, với mạng lưới khổng lồ của Viêm Hoàng Giác Tỉnh, làm gì có chuyện không bắt được hắn. Chỉ cần Gia Minh gật đầu thì có thể thuận nước đẩy thuyền, bắt hắn trở lại. Nhưng mà, nhìn qua người đó xong, Gia Minh cũng chỉ lạnh nhạt lắc đầu: "Phiền các anh tạm thời giám sát hắn, đừng để hắn phát hiện là tốt rồi... Cảm ơn nhiều!" "Ách... Không thành vấn đề, nhưng mà Liễu lão đại đã chết, không có người nối nghiệp thích hợp, có lẽ Sa Trúc bang sẽ chia năm xẻ bảy. Vấn đề này, không biết ý của Giản tiểu thư là..." "Không có chuyện gì." Đứng dậy, Gia Minh lắc đầu cười. "Chú Liễu đã mất, Sa Trúc bang đã không còn quan hệ gì nữa. Để mặc nó đi..." Hắn mở cửa ra, tiếng nhạc buồn của tang lễ vọng lại lớn hơn. Đây là một buổi chiều tháng chín, mặt trời treo cao trên bầu trời, lúc này trường học đã bắt đầu vào học, người đi lại lác đác ngoài đường càng làm bầu không khí trở nên tịch liêu, hiu quạnh. Cục diện rối loạn sắp xảy đến với Sa Trúc bang, những bang chúng này cũng biết điều đó. Có người hăm he muốn nhân cơ hội thượng vị, nhưng cuộc sống ổn định những năm qua lại càng làm người ta cảm thấy hoài niệm hơn, phần lớn mọi người đều cảm thấy thương cảm. Có điều, bất kể là ai cũng không để ý đến Gia Minh và người bề ngoài hơi xấu xí bên cạnh hắn, tất nhiên cũng không có ai biết, chỉ với vài câu nói của hai người vừa rồi thôi cũng đã quyết định cho tương lai của Sa Trúc bang rồi. Đi từ phía sau ra tiền thính, gian phòng lớn dùng làm linh đường để đầy vòng hoa, đứng xung quanh đều là bang chúng Sa Trúc bang. Thỉnh thoảng có người đến tế bái, người được sắp xếp tiếp đón hô to lai lịch của đối phương. Di ảnh và di thể của Liễu Chính đều đặt ở phía trước, là người thân duy nhất, Sa Sa mặc áo tang an tĩnh quỳ bên cạnh. Nàng cúi đầu, mắt đỏ bừng, không khóc cũng không nói, có người đến tế bái nàng mới dập đầu đáp lễ. Những người này sau khi tế bái thì đa số đều đến an ủi vài câu, nàng cũng không trả lời, chỉ biết lặng lẽ quỳ ở đó, ánh mắt trân trân nhìn mặt đất. Linh Tĩnh đeo lụa đen trên tay, lúc này đang cầm một ly nước, quỳ ở bên cạnh nàng. Nàng đưa nước lên miệng cho Sa Sa uống, thấy Gia Minh đến, vẻ mặt u sầu nói với hắn: "Cậu ấy quỳ ở đây từ sáng, bảy tám giờ vẫn chưa hoạt động chút nào, còn không chịu ăn cơm nữa. Cậu khuyên cậu ấy đi." Khẽ thở dài, Gia Minh gật đầu, cúi đầu xuống nói vài câu, định đỡ Sa Sa đứng lên. Thực ra thì những gì hắn có thể nói thì Linh Tĩnh cũng đã nói rồi. Sa Sa lắc đầu không chịu động đậy, chỉ khi ở trước mặt Linh Tĩnh và Gia Minh nàng mới có phản ứng như lắc đầu thế này, nếu là người ngoài thì ngay cả tâm tình đáp lại cũng không có. Khác với Linh Tĩnh là, sức lực của Gia Minh khá lớn, hắn nhẹ nhàng nâng vai đỡ Sa Sa đứng dậy. Sa Sa đã quỳ cả buổi sáng, đầu gối có lẽ đã chết lặng rồi. Gia Minh dùng sức mạnh, nàng cũng không hề phản kháng, bị nâng đến ngồi trên ghế ở cạnh đó. Linh Tĩnh vội vàng đi qua giúp nàng đấm bóp hai chân, sau đó nói với Gia Minh: "Mình nói nhà bếp nấu cháo rồi, Gia Minh cậu đi lấy đi." Gia Minh gật đầu, vỗ vỗ vai Sa Sa rồi xoay người rời đi. Lúc này, thấy Sa Sa rốt cuộc cũng thôi quỳ mà ngồi lên, mấy người nam nữ ở phía sau liền vây tới. Những người này có lớn có nhỏ, phần lớn đều là họ hàng xa của Sa Sa, ánh mắt khi nhìn Linh Tĩnh và Gia Minh đều ẩn chứa địch ý, đại khái là vì Sa Sa chỉ phản ứng với hai người bọn họ. Sinh nhật Sa Sa vào đầu tháng chín âm lịch, ngày 3 tháng 10 năm 1999 nàng sẽ đủ mười tám tuổi. Dù thế nào thì cũng còn hơn một tháng nữa, nếu có thể tạo quan hệ tốt với Sa Sa trong khoảng thời gian này thì rất có thể sẽ nhận được quyền giám hộ, số tiền rất lớn mà Liễu Chính lưu lại bọn họ cũng có thể hưởng một phần. Lúc này đám người kia thấy hai người vốn không có quan hệ thân thích với Sa Sa nhưng lại thân mật như vậy, liền nhìn bọn họ hệt như nhìn kẻ cướp đoạt tiền của mình vậy. Cả ngày hôm nay, chuyện nói mát sau lưng đã diễn ra không biết bao nhiêu lần, thậm chí có người còn không chút kiêng kỵ nói ra ngay trước mặt hai người trẻ tuổi. Nếu thấy trạng thái của Sa Sa hơi có chút thay đổi liền ùa lên tỏ ra quan tâm và an ủi. Tất nhiên, Sa Sa đã như vậy rồi, lúc này Gia Minh và Linh Tĩnh cũng lười cãi cọ với những người này. Vào lúc này, có lẽ người thân quan tâm sẽ làm Sa Sa cảm thấy an ủi phần nào cũng chưa biết chừng. Những người này vây kín lại, nhưng cuối cùng vẫn để lại một không gian thông thoáng, chỉ là có hai đứa trẻ khoảng sáu bảy tuổi dưới sự sắp đặt của cha mẹ, vừa nói những lời như"chị Sa Sa, chị đừng buồn", vừa chen đến giữa Sa Sa và Linh Tĩnh, dường như muốn gạt Linh Tĩnh đang đấm bóp cho Sa Sa ra ngoài. Linh Tĩnh nhìn sang Gia Minh, thấy ánh mắt hắn trở nên lạnh lùng liền lắc đầu nhè nhẹ, không cần để xảy ra tình huống không vui trên linh đường. Dù sao thì nàng cũng từng học võ, cho dù đó là người lớn thì cũng không dễ đẩy nàng ra được, huống chi đó chỉ là hai đưa trẻ, cũng lặng lẽ đẩy lại. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn Hắn lắc đầu định ra cửa thì Tiểu Mạnh có vẻ như vừa nói chuyện xong, đi tới đây: "Có cần đuổi bọn họ đi không?" Lúc này trong số mấy vị lão đại trung tâm của Sa Trúc bang, sợ rằng chỉ có người đàn ông âm ngoan, tuổi chưa quá ba mươi này còn giữ được lập trường kiên định, không vì Liễu Chính đã chết mà hục hặc với nhau, cố gắng nắm càng nhiều quyền lực trong tay. Tất nhiên, những thứ hắn nắm trong tay trước đây, người bên ngoài cũng không thể chiếm được của hắn. Gia Minh nhìn sang bên kia, khẽ lắc đầu: "Linh Tĩnh có thể ứng phó được... Thân nhân của Sa Sa vẫn lục tục đến, biết đâu sẽ có người thực sự quan tâm đến cô ấy. Nếu làm ồn ào lên, trong lòng cô ấy cũng sẽ không vui vẻ gì..."