Ẩn Sát

Chương 344

Khoảng hơn 1h chiều, khí trời bên ngoài hơi âm u, sau đó là mưa xuân nho nhỏ, mưa xuân như tơ, không khí có cảm giác mát lạnh. "Bạn trai? Đông Phương Uyển?" Mặc một bộ quần áo thanh nhã, Nhã Hàm vừa mới vào trong phòng ngồi cùng Linh Tĩnh, Sa Sa nói chuyện phiếm không lâu. Gia Minh cầm một kiện áo khoác xuất hiện khoác thêm nói: "Em đâu có đáp ứng, vậy mà hai tiểu gia hỏa này lại bán đứng em..." "Này, tết năm ngoái, người ta có thể mang tới một tấm chi phiếu 8 vạn. 8 vạn đồng còn chưa đủ mua cậu sao..." Tựa lưng vào sô pha, Sa Sa nhìn Gia Minh cười nói, Linh Tĩnh ở một bên nói giúp: "Đúng vậy, năm ngoái là thời điểm khởi nghiệp của cậu, người ta đã chia hoa hồng cho, cậu mà không gặp nàng ta thì có làm nên chuyện gì không làm, nếu lúc đó không mượn tiền, ngay cả chúng tớ cũng không biết làm sao, chỉ có cách là ngồi giết mấy con ruồi đọc sách như cậu mà thôi..." "Đúng vậy, con ruồi, thế nhưng mấy con ruồi này có thế lực lớn hơn cả Đông Phương gia. Tớ a, cuộc thi nào tớ cũng đạt tiêu chuẩn, vì sao lúc nào cũng bị mang đi làm pháo hôi..." "Thế nhưng... Thế nhưng Đông Phương Uyển khẳng định là đang gặp phiền phức, nếu cậu đã là bạn làm ăn với nàng thì cũng nên vì nàng giải quyết một chút." Đối với người có quan hệ với Thôi Quốc Hoa, đối phương nếu đã biểu hiện sự hảo ý của mình, thì Linh Tĩnh cũng sẽ duy trì thái độ lui binh. Nhưng mà đối với Đông Phương Uyển, sự cảnh giác của nàng và Sa Sa tương đối cao, vướng một cái là mình thực sự mượn tiền của Đông Phương Uyển, cho nên không thể không làm giúp đối phương một số chuyện được. Linh Tĩnh bất đắc dĩ nhìn về phía Nhã Hàm, Nhã Hàm cười nói: "Vậy Sa Sa làm sao bây giờ? Chú Liễu tuy rằng không đến, nhưng vợ chồng bác Diệp vẫn sẽ tới mà." Quan hệ thực sự của Nhã Hàm và Gia Minh, Linh Tĩnh cùng Sa Sa không biết. Nhưng mà quan hệ giữa Gia Minh và Linh Tĩnh, Sa Sa đã thì Nhã Hàm lại biết rất rõ ràng. Trước kia khi biết ba người ở chung, Nhã Hàm tương đối tủi thân. Bây giờ rắc rối nhất chính là đối với vợ chồng bác Diệp, vì họ đều cho rằng Gia Minh và Sa Sa đang có quan hệ bạn trai, bạn gái. Vợ chồng bác Diệp coi Gia Minh như là con trai ruột của mình, trên thực tế họ lại mong muốn Gia Minh và Linh Tĩnh trở thành một đôi, nhưng nếu Sa Sa đã đi trước một bước, thì họ cũng chẳng có cách gì, chỉ biết để ba người bọn họ ở chung với nhau mà thôi. Nhưng mà, nếu vợ chồng bác Diệp đã biết, giờ lại bắt Gia Minh đi sắm vai bạn trai của người khác, thì cần phải nói trước với Đông Phương Uyển cho rõ ràng, cho nên họ cũng không quá lo lắng, chuẩn bị ra ngoài. Từ Giáng sinh năm ngoái đến bây giờ, quan hệ của Gia Minh cùng Nhã Hàm giống như là tuần trăng mật, nhưng mà ở trước mặt Linh Tĩnh cùng Sa Sa, nàng thủy chung vẫn duy trì thái độ giữa cô giáo với học sinh, hoặc người chị với em trai. Bốn người lên xe con, Gia Minh ngồi ở ghế kế bên tài xế, Linh Tĩnh và Sa Sa ngồi sau, chiếc xe chầm chậm di chuyển ra ngoài đường. Nhã Hàm chợt nhớ tới một việc, nói: "Được rồi, ngày hôm qua chị nghe cha chị nói, Hoàng Bỉnh Tường đã chính thức bị dẫn độ. Hoàng gia các em..." "Vậy chuyện đã kết thúc?" Gia Minh nghiêng đầu liếc mắt nhìn nàng, nói: "Vậy thì tiếp theo chính là khởi tố, có gì đáng nói đâu..." "Vậy phía Hoàng gia... mà không phải vấn đề lớn sao?" "Mọi người đã biết rằng sẽ phá sản, chuyện này thật tốt..." Gia Minh lắc đầu: "Cũng chỉ vì hắn lòng tham quá lớn, dựa vào ảnh hưởng của bác hai, lập ra những công ty ảo, căn cơ bất ổn, bố trí trong công ty lại không hợp lý, nếu như không nhờ vào bác hai, thì sẽ bị bồi thường tới chết. Chuyến đi này của hắn, đối tác không cho hàng, nguồn hàng tiêu thì bị chặn đứng, không có mà bán, đương nhiên phá sản. Chỉ là bác hai không ở Hoàng gia, cho nên liên lụy cũng không nhiều, nhưng chắc chắn việc kinh doanh của Hoàng gia sẽ giảm sút, vì họ không có thiên tài trong thương nghiệp, không ai kéo họ dậy nổi." Sau khi khách quan nói câu này, Linh Tĩnh vung tay lên, gõ vào đầu hắn một cái, sau đó vươn mình cấu một cái vào cổ của hắn: "Đây là chuyện của gia đình mình, sao cậu lại nói vui vẻ như vậy!" "Á... Thế nhưng..." Bị Linh Tĩnh cấu đau tới mức phải la hoảng, Gia Minh không khỏi cười ra tiếng: "Thế nhưng... tớ cũng đâu có biện pháp nào..." Sa Sa chống má: "Cha tớ đang bàn chuyện làm ăn với Hoàng gia, hơn nữa người vẫn tiếp tục tính chuyện hợp tác." Nhã Hàm hai người đang đùa giỡn, cười nói: "Ách, nếu như Gia Minh muốn, chị có thể bảo cha chị hợp tác làm ăn với Hoàng gia một chút, gần đây quan hệ của chị với cha chị tương đối tốt, cùng lắm thì chị tới công ty làm ầm một chút là được rồi." Vô luận như thế nào, Trung Quốc vẫn là Trung Quốc, đối với gia đình, thân nhân thì coi trọng hơn người ngoại quốc rất nhiều, đám người Nhã Hàm đã sớm biết thái độ của Gia Minh đối với Hoàng gia, nhưng mà thấy Hoàng gia xảy ra vấn đề, hắn vẫn nhịn không được mà quan tâm, mà bởi Hoàng Bỉnh Tường rơi đài, những nhân vật hơi có chút mẫn cảm như Liễu Chính, thì lập tức muốn thoát thân. Nhưng Liễu Chính lại vẫn quyết định hợp tác với Hoàng gia, nguyên nhân chắc là bởi vì người con rể Gia Minh này, đương nhiên hợp tác bây giờ chỉ trong phạm trù hợp pháp. Đối với sự quan tâm của những người này, Gia Minh đương nhiên hiểu rõ, tuy rằng đây là dòng họ của hắn, trong mình hắn có chảy huyết thống của gia tộc, nhưng hắn chẳng cảm thấy có gì thân thiết quá mức, dù sao hắn vẫn đồng ý, nhưng mà bảo hắn xuất thủ thì chưa cần, cho nên chỉ cười từ chối cho ý kiến. Nếu như tới lúc nào đó, Hoàng gia chìm thuyền, thì cho dù Trương gia, Liễu gia dùng toàn bộ lực lượng cũng không cứu được, nhưng nếu như không hoàn toàn chìm, thì ý nghĩa của hắn cũng chẳng lớn. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn Yến hội sinh nhật tới tối mới cử hành, tới khách sạn sớm, chẳng qua cũng chỉ là chơi đùa mà thôi. Nhã Hàm tới đón mấy người, nguyên nhân đương nhiên là bởi vì Gia Minh, nàng muốn Gia Minh chào hỏi mẹ hai của mình. Lại nói tiếp, yến hội kiểu này thường đi kèm với rất nhiều lợi ích kinh tế, sinh nhật mẹ hai Nhã Hàm, đương nhiên chỉ là cái cớ, nhưng cho dù thế nào, thì đây cũng là chuyện vô cùng quan trọng, nhất là đối với bản thân mẹ hai. Trương gia cũng giống như Hoàng gia, lấy thực lực làm chuẩn. Lúc trước Trương Kính An lấy mẹ đẻ của Nhã Hàm, cũng vì địa vị hai nhà, cho nên bây giờ địa vị của Nhã Hàm cũng không tệ. Khi lấy mẹ hai, mọi người đều hiểu rõ, thực ra mẹ hai chỉ giống như bảo mẫu của Nhã Hàm mà thôi. Những năm gần đây, mẹ hai mặc dù ở địa vị chủ mẫu, nhưng đối với Trương gia mà nói, mẹ hai vẫn bị người khác coi như không tồn tại. Trương Kính An cùng nàng tương kính như tân, đối với việc này, không có cách nào thay đổi được. Cho tới lần này, khi Nhã Hàm tới New York, sau khi trải qua rất nhiều lần bị khủng bố, sau khi trở về, mẹ hai mới giống như mặt trăng đã xua được mây, được Trương Kính An tán thành. Tổ chức buổi sinh nhật lớn như thế này, chính là muốn công bố ra bên ngoài rằng, nàng đã chân chính là một chủ nhân của gia đình. Mang ý nghĩa đặc thù như vậy, nên trong thời gian gần đây, mẹ hai vô cùng hưng phấn, toàn bộ yến hội lần này đều do một tay nàng sắp xếp. Nhưng mà cũng phải nói tới một chuyện, trước khi mẹ hai gả vào Trương gia, người cũng là một nữ minh tinh, những năm gần đây lại tham gia rất nhiều yến hội, cho nên cũng tương đối hiểu rõ, chuyện này có quan hệ tới lợi ích của bản thân mình, trong lòng không khỏi thấp thỏm, nàng bảo "con gái" Nhã Hàm tới đây, là vì muốn nàng giúp đỡ trong việc kiểm tra và giám sát. "Nói không chừng mẹ hai lừa chị Nhã Hàm tới đây để gặp mặt ai đó." Trên đường cười cười nói nói, sắp tới khách sạn Linh Tĩnh mở miệng suy đoán, Nhã Hàm cười đến xán lạn: "Vậy cũng tốt, dù sao ở đây chẳng phải có Gia Minh hay sao? Bảo hắn ra giúp chị một chút được rồi, chị cũng không ngại nói, chị em chúng ta yêu nhau." "Đúng là người tình của mọi người." Sa Sa vỗ vai Gia Minh, Linh Tĩnh thì nhoài người tới gần Nhã Hàm, nói: "Chị Nhã Hàm, em làm bạn gái của chị nha." Trông nàng nhu thuận, bây giờ lại cười thật tươi, má lúm đồng tiền hiện lên, nghiêm nhiên phát huy công lực của mình tới cực hạn. Nhã Hàm hào hiệp nhún vai: "Vậy cũng tốt." Nghiêng mặt gõ nhẹ vào gò má của Linh Tĩnh một cái, mấy người trong xe cùng cười rộ lên. Đột nhiên, phía trước xuất hiện một cái bóng đen, Gia Minh đưa tay kéo mạnh tay lái. Nhã Hàm kêu lên một tiếng, còn chưa kịp phản ứng, thì xe đã phanh kít một tiếng, chiếc xe lao thẳng vào bên đường, đâm thẳng vào cột điện trước mặt. Cú đâm này nói mạnh cũng không mạnh, nói yếu cũng không yếu. Sa Sa đã có Gia Minh đỡ nên không có việc gì, còn Linh Tĩnh xung phong nhận làm bạn gái của Nhã Hàm thì thiếu chút nữa lao thẳng lên phía trước, nhưng cũng được Gia Minh đưa một tay kéo lại. Nhã Hàm có tay lái làm chỗ vịn nên không sao, nhưng mà sợ tới mức mặt mũi trắng bệch. "Không có sao chứ, Linh Tĩnh, Sa Sa?" "Tớ không sao..." "Tớ không sao." "Chị Nhã Hàm đâu..." Kinh hồn kêu lên một tiếng, ba cô gái trong xe đều sợ tới mức xanh mặt, sau khi xách định tất cả mọi người trong xe không ai có chuyện gì, thì tất cả cùng mở cửa xe ra ngoài. Gia Minh xoa xoa cái trán của Nhã Hàm một cái, sau đó quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một con chó vàng đang nằm giữa con đường, cả người run rẩy, thoạt nhìn thì hình như chiếc xe chưa đụng vào nó. Cách đó không xa, một nữ nhân trung niên mặc quần áo hoa lệ chạy tới: "Ngươi có biết lái xe hay không, đụng vào nó các ngươi bồi thường nổi hay sao..."