Minh Tông Viễn nghe được cô là người đầu tiên nhận ra bức tranh là giả thì không khỏi nhìn cô, “Cô bé này tinh mắt thật đấy. Bức tranh này mặc dù là giả nhưng được làm giống đến bảy tám phần. Nếu không phải là tôi đã nhìn qua tranh thật thì trong nhất thời sợ rằng cũng không thể nhìn ra được.”
Cố Vy Vy nhẹ nhàng cười, “Là trùng hợp thôi.”
Trùng hợp là cô cũng đã thấy bản thật của bức tranh này.
“Như Nhã, cháu làm việc sơ ý quá, việc lớn thế này mà lại xuất hiện sai lầm được. Nếu không phải Vy Vy kịp thời phát hiện bức tranh là giả mà đợi tới ngày mai tặng cho vợ chồng ông Wilson mới phát hiện thì cháu muốn tập đoàn Phó thị mất mặt tới đâu chứ?”
“Cháu… Cháu cũng không ngờ, người môi giới đã bảo đảm với cháu đây là thật…” Mạnh Như Nhã ra vẻ tự trách, ấp úng giải thích.
Phó Hàn Tranh nhìn thoáng qua trợ lý Từ Khiêm, “Liên hệ luật sư, tìm người môi giới và người tổ chức đấu giá lấy lại tổn thất, việc của cậu thì đứng mượn tay người khác.”
Lời này là nói với Từ Khiêm, cũng là nói với Mạnh Như Nhã.
“Vâng, ông chủ. Tôi đi ngay đây ạ.” Từ Khiêm gật đầu.
Vốn dĩ việc đấu giá bức tranh này nên là anh ta tự mình xử lý, nhưng Mạnh Như Nhã chủ động tìm anh ta nói để cô ta làm. Lúc ấy anh ta cũng đang bận nhiều việc, lại nghĩ tới cô ta và nhà họ Phó có giao tình, còn học mỹ thuật nên để cô ta đi làm chắc cũng không có vấn đề gì.
Nếu không phải Mộ Vy Vy phát hiện bức tranh này là giả thì đợi đến mai tặng cho người ta, hậu quả chắc chắn là không dám tưởng tượng.
“Anh, để em và Như Nhã đi đi, chẳng phải Từ Khiêm còn phải chủ trì hội nghị buổi chiều sao?” Phó Thời Khâm chủ động nói.
Bây giờ đã xác định bức tranh là giả, dựa theo vụ cá cược vừa rồi thì chẳng phải anh ta phải gọi Mộ Vy Vy là cha sao?
Vậy nên, trốn đi càng nhanh thì càng tốt.
Mạnh Như Nhã trừng mắt nhìn Cố Vy Vy đứng bên cạnh. Cô ta định trừng trị cô, khiến cô phải cút khỏi biệt thự Thiên Thủy, kết quả lại không khiến cô gặp phải xui xẻo mà là tự bê đá đập chân mình.
Phó Hàn Tranh tự mình rót cho Minh Tông Viễn một ly trà, “Ông Minh, sự việc cấp bách, chúng tôi cần một bức tranh của họa sĩ Julien, không biết… ông có thể từ bỏ thứ mình yêu thích không?”
Vợ chồng ông Wilson là người mê tranh của Julien, nhưng bây giờ trong một thời gian ngắn như vậy sợ rằng bọn họ không thể mua được một bức tranh thật của họa sĩ này.
Trong tay của ông cụ Minh cất giữ không ít, chỉ cần ông ta chịu bỏ ra một bức cũng đủ đáp ứng nhu cầu cấp thiết của bọn họ.
“Không được không được, đây đều là bảo bối tâm gan của tôi. Cậu trả bao nhiêu tiền tôi cũng không bán.” Minh Tông Viễn vừa nghe anh có ý đồ với báu vật của mình thì trà cũng chẳng buồn uống mà vội vàng rời khỏi ngay.
Phó Hàn Tranh biết trong lúc nhất thời cũng không thể thuyết phục được Minh Tông Viễn nhượng lại, vì thế cũng không hỏi lại.
“Từ Khiêm, tiễn ông Minh.”
Sau khi tiễn Minh Tông Viễn rời đi, Phó Hàn Tranh nhìn sang Cố Vy Vy, trong đôi mắt có mấy phần đánh giá, “Việc bức tranh cô không sai nhưng không có nghĩa là cô có thể tiếp tục ở lại đây.”
“Tôi biết, tôi rời khỏi đây ngay đây, tuyệt đối sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa.” Cố Vy Vy gật đầu, thề son sắt bảo đảm.
Phó Hàn Tranh nhìn đồng hồ, nói tạm biệt với bà cụ Phó rồi vội vàng đến công ty làm việc.
Dưới sự giúp đỡ của bà cụ Phó, Cố Vy Vy chuyển đến chung cư Cẩm Tú ở gần trường Mộ Vy Vy đang học.
“Nơi này vẫn luôn để trống. Cháu tạm thời ở đây đi. Hàn Tranh đang nổi nóng, cháu đừng lại tới quấy rầy nó.”
“Vâng ạ.” Cố Vy Vy đồng ý ngay.
Không chỉ hiện tại, về sau cô cũng sẽ không đi làm phiền Phó Hàn Tranh nữa.
“Mặc dù lần này cháu làm có phần hơi quá khích, nhưng mà… làm tốt lắm.” Bà cụ Phó nói xong, trước khi đi còn không quên tặng cho cô một ánh mắt cổ vũ.
Khóe miệng Cố Vy Vy giật giật, “…”
Làm tốt lắm?
Ý bà nói chuyện cô cưỡng ép Phó Hàn Tranh ngủ với mình là tốt lắm ư?
Bà đào hố chôn cháu mình như thế, cháu trai của bà có biết không?
Bà là nói việc cô cưỡng ép ngủ cùng Phó Hàn Tranh, làm rất tốt?
Bà như vậy hãm hại cháu trai mình, cháu trai của bà có biết không?
Truyện khác cùng thể loại
45 chương
43 chương
106 chương
34 chương
33 chương
33 chương
84 chương