Phó Thời Khâm vừa nghe, tức giận đến mức lập tức bùng nổ, “Mộ Vy Vy, chúng tôi phải mất mấy chục triệu mới mua được bức tranh này đấy. Nó có liên quan tới việc hợp tác cực kỳ quan trọng sắp tới giữa Phó thị và tập đoàn Wilson, cô lại dám làm đổ cà phê lên đó?” Phó Hàn Tranh không thất thố như Phó Thời Khâm nhưng mặt mày cũng lạnh như băng, “Có cách nào khôi phục lại không?” Mạnh Như Nhã bất đắc dĩ mà lắc đầu, “Ngay lúc đó tôi đã đưa bức tranh tới chỗ các chuyên gia khôi phục văn vật nhưng họ vừa gọi điện báo… không phục hồi được. Ngày mai ông Wilson sẽ tới thủ đô, ông ấy và vợ rất thích bức tranh này, bây giờ phải làm sao đây?” Cố Vy Vy lẳng lặng nhìn Mạnh Như Nhã nói chuyện, khóe môi nhếch lên, lộ ra vài phần mỉa mai. Cô nhớ rõ, bức tranh này vốn là đặt ở ghế sau nhưng cô ta lại cố ý nhờ Mộ Vy Vy cầm giúp. Ly cà phê kia cũng là cô ta mua cho Mộ Vy Vy, mà cà phê bị đổ cũng là do cô ta đang lái xe thì dừng đột ngột, bây giờ… lại đổ hết lên đầu Mộ Vy Vy. Cô nàng này thật sự… mưu mô thật đấy. Từ ngày Mộ Vy Vy vào nhà họ Phó, cô ta luôn ra vẻ là một người chị tri kỷ mà tiếp cận Mộ Vy Vy. Mộ Vy Vy còn nhỏ tuổi nên bị Mạnh Như Nhã dắt mũi một cách dễ dàng. Nghe cô ta bảo Phó Hàn Tranh thích loại phụ nữ thành thục gợi cảm thì cố ý trang điểm ăn mặc theo phong cách này, rõ ràng là một thiếu nữ xinh đẹp, tràn đầy sức sống lại trông không khác gì mấy cô nàng tiếp rượu trong quán bar. Nghe cô ta nói thay đổi phong thủy nhà họ Phó sẽ có lợi cho mối nhân duyên với Phó Hàn Tranh thì lon ton chạy đi di chuyển thứ này thứ kia trong nhà mới làm vỡ bình hoa cổ của ông Phó… Từng bước từng bước biến Mộ Vy Vy thành người mà tất cả mọi người trong nhà họ Phó chán ghét. Mộ Vy Vy còn nhỏ nên không có đầu óc, không hiểu được mưu mô của người phụ nữ này nhưng Cố Vy Vy cô thì không ngốc. Từ đầu tới đuôi, Mạnh Như Nhã chưa từng giúp Mộ Vy Vy, cô ta chỉ muốn cho Phó Hàn Tranh và mọi người trong nhà họ Phó ghét Mộ Vy Vy rồi đuổi cô gái này đi. Phó Hàn Tranh nhìn thiếu nữ đang trầm mặc, đôi mắt mang theo tức giận, lạnh lẽo như sông băng, “Mộ Vy Vy, trước không nói tới chuyện khác, chuyện này, cô cần phải cho chúng tôi một cách giải quyết vừa lòng.” Bà cụ Phó thấy Cố Vy Vy vẫn luôn im lặng liền hỏi, “Vy Vy, bức tranh này… thực sự là do cháu làm hỏng sao?” Cố Vy Vy thành thật trả lời, “Vâng ạ, là do cháu đổ cà phê vào.” Tuy rằng không phải Mộ Vy Vy cố ý nhưng sự thực thì cà phê đúng là từ trong tay của Mộ Vy Vy đổ ra ngoài. Bà cụ Phó thất vọng thở dài. Chuyện đêm qua đã khiến Hàn Tranh giận điên rồi nhưng nể mặt người bà như bà mới không truy cứu, chỉ bảo Vy Vy dọn ra ngoài mà thôi. Bây giờ chuyện bức tranh này lại có liên quan tới công việc. Tập đoàn Phó thị và tập đoàn Wilson đã bàn bạc nhiều tháng nay về chuyện hợp tác lần này, vợ chồng ông Wilson mới hứa tới Trung Quốc để đàm phán. Bởi vì cả hai vợ chồng ông Wilson đều thích các tác phẩm của họa sĩ Julien nên mấy người họ đã mất bao tâm tư mới mua được một bức tranh của người họa sĩ này, chuẩn bị tặng cho vợ chồng nhà Wilson. Bây giờ, bức tranh lại bị một ly cà phê của Mộ Vy Vy làm hỏng. Phó Hàn Tranh nhìn Mạnh Như Nhã, “Bảo người đưa bức tranh kia tới đây.” Mạnh Như Nhã lập tức đi gọi điện thoại, không tới một giờ, bức tranh bị hỏng một góc được đặt trước mặt Cố Vy Vy. Phó Hàn Tranh lạnh lùng nói, “Giờ cô có hai lựa chọn, một là khôi phục bức tranh này về dáng vẻ vốn có của nó, hai là tìm được một bức tranh khác của Julien.” Cố Vy Vy chớp chớp mắt, ánh mắt lóe lên tia giảo hoạt, “Còn có lựa chọn thứ ba không?” Phó Hàn Tranh nhìn cô, ánh mắt lạnh tới thấu xương, “Hoặc là vì nó mà trả giá đắt.” “Cậu cả, Vy Vy không phải cố ý đâu ạ. Tranh của Julien vốn đã rất hiếm, những bức tranh còn trôi nổi trên thị trường không nhiều, chúng ta phải mất mấy tháng mới tìm được bức tranh này, bây giờ bắt cô ấy đi tìm thì đi đâu tìm chứ ạ?” Mạnh Như Nhã đứng ra tiếp tục nói giúp cho Mộ Vy Vy. “Như Nhã, cô đừng nói giúp cô ta, nếu cô ta không thể cho chúng ta một cách giải quyết vừa lòng thì chờ ăn cơm tù đi.” Phó Thời Khâm hừ lạnh. Mạnh Như Nhã khẽ liếc khuôn mặt lạnh băng của Phó Hàn Tranh, khóe môi hơi cong lên, lộ ra ý cưới nơi đáy mắt. Đã tới mức này rồi thì Mộ Vy Vy nên cút khỏi nhà họ Phó chứ nhỉ? Nơi mà cô ta còn chưa vào được, cô dựa vào cái gì mà được ở đây? Cố Vy Vy không hề bị thái độ hùng hổ của họ dọa, lạnh nhạt nhìn bức tranh sơn dầu ở trước mắt. “Thực ra mấy người nên cảm ơn tôi.”