“Bịch” một tiếng, điện thoại của Phó Thời Khâm rơi xuống đất, nhìn cô như nhìn thấy quỷ, “Mộ… Mộ Vy Vy?” Cái người như yêu quái làm cay mắt con người ta sao lại có thể xinh đẹp đáng yêu như thế này chứ? Cố Vy Vy lại gần, nhặt điện thoại di động đưa cho anh ta, “Lần trước đi vội, còn chưa kịp đợi anh gọi một tiếng cha. Hôm nay nên bù cho tôi, nhỉ? Phó Thời Khâm khẩn trương chỉ phòng làm việc, “Anh… Anh tôi gọi tôi rồi…” Nói xong, cầm lấy điện thoại đi về phía phòng làm việc. Cố Vy Vy quay đầu đi về phòng bếp xem nồi cháo mình đang nấu. Lúc trước Phó Hàn Tranh đuổi cô ra khỏi biệt thự Thiên thuỷ, bây giờ anh lại đến đây, xem ra không có cách nào ở lại đây được nữa. Phó Thời Khâm vào phòng làm việc, ngạc nhiên không thôi mà kể lại phát hiện quan trọng của bản thân, “Anh, anh nhận ra không?” “Đó là Mộ Vy Vy, chính là Mộ Vy Vy trang điểm giống như như yêu quái trong nhà chúng ta ấy, Mộ Vy Vy ngày ngày làm phiền anh đó.” “Thì ra mặt mộc lại xinh đẹp như vậy, lúc trước cô ta tự tàn phá bản thân mình là nghĩ gì thế?” … Phó Hàn Tranh không chịu được sự ồn ào của anh ta, “Thuốc đâu?” Phó Thời Khâm đang tò mò vô cùng về suy nghĩ của anh mình, không quan tâm tiếp tục hỏi, “Anh, nhìn thấy cô gái chính mình đuổi ra khỏi nhà xinh đẹp như vậy, anh không thấy kinh ngạc chút nào sao? Không thấy hối hận?” Khuôn mặt Phó Hàn Tranh vẫn lạnh lùng như thường, hỏi ngược lại, “Anh hỏi em, thuốc đâu?” Phó Thời Khâm nghe giọng điệu của anh không đúng, lập tức nghẹn lại một bụng những gì muốn nói, ra ngoài tìm Cố Vy Vy đang xào rau ở trong bếp. “Ừm… Ở đây có thuốc cảm cúm hay thuốc dạ dày không? Loại mà người vừa uống rượu xong uống được ấy. Anh trai tôi bị bệnh.” “Không có, đều hết hạn nên vứt hết rồi.” Cố Vy Vy thờ ơ. Phó Thời Khâm gãi đầu, “Vậy cô rót cho anh tôi một cốc nước nhé, tôi ra ngoài mua thuốc.” Nói xong, cũng không quan tâm cô có đồng ý hay không mà đi ra ngoài luôn. Cố Vy Vy liếc nhìn phòng làm việc, không tình nguyện mở tủ lạnh lấy hành, gừng và củ cải trắng ra. Cắt hành, gừng, củ cải trắng cho vào trong nồi rồi đổ nước vào nấu, nấu hơn hai mươi phút được một bát canh, bưng đến phòng làm việc rồi gõ cửa. Phó Hàn Tranh đang nhắm mắt tựa vào ghế, nghe thấy tiếng gõ cửa liền nói, “Vào đi.” Cố Vy Vy đặt bát canh vừa nấu xong lên trên bàn, “Anh uống cái này đi, sẽ cảm thấy dễ chịu hơn một chút.” Phó Hàn Tranh nghe tiếng mở mắt, sửng sốt nhìn cặp mắt trong suốt sáng ngời của cô gái hai giây rồi nhìn lướt qua bát canh vẫn còn nóng trên bàn. “Tôi còn nấu cháo, nếu anh muốn ăn thì cứ nói.” Cô Vy Vy nghĩ, dù sao cũng ở nhà của anh nên khách sáo nói vậy. Sau đó, cô ra ngoài, xào hai món ăn chay rồi chuẩn bị ăn cơm. Vừa đặt cơm lên bàn, cửa phòng làm việc mở ra, Phó Hàn Tranh đi ra, ngồi xuống bàn ăn. Cố Vy Vy, “…” Cô thực sự chỉ khách sáo thôi, cứ nghĩ là anh chắc chắn sẽ không ăn cơm cô nấu, ai ngờ anh lại ăn thật. Cố Vy Vy đứng dậy, quay lại phòng bếp, múc một bát cháo cho Phó Hàn Tranh, sau khi ngồi xuống liền giải thích một chút, “Ở đây gần trường học, bà cụ Phó để tôi chuyển sang đây, tôi… ngày mai tôi sẽ đi tìm phòng trọ, tìm được sẽ nhanh chóng dọn ra ngoài.” Có lẽ uống xong bát canh nóng nên thân thể bớt khó chịu, tâm trạng của Phó Hàn Tranh cũng tốt lên vài phần. “Tôi không thường tới đây, cô có thể tiếp tục ở lại.” “Ồ.” Hai người im lặng ăn cơm, đều ăn ý mà không nhắc đến sự việc tối hôm đó. Phó Hàn Tranh ăn xong một bát cháo, hỏi, “Cô dùng cái gì để đổi lấy bức tranh của ông cụ Minh?” Ban đầu, anh đưa ra vô số điều kiện trao đổi, ông cụ Minh đều không đáp ứng, cuối cùng nói với bọn họ là cô mang đồ tới đổi với ông ta. “Ông ngoại tôi để lại một bản kỳ phổ, trong tay ông cụ Minh có nửa cuốn trước, luôn muốn tìm nửa cuốn còn lại.” Cố Vy Vy thành thực nói. Minh Tông Viễn là một người mê tranh, cũng là một người mê cờ. “Vậy bánh kem thì sao?” Cặp mắt đen thâm thúy của Phó Hàn Tranh có phần sắc bén. Chiếc bánh kém đó khiến vợ chồng Wilson phản ứng rất lớn. “Tôi điều tra được từ trên mạng biết được bà Wilson thích loại bánh kem này nên tự làm một ít đưa tới.” Cố Vy Vy cúi đầu khuấy cháo trong bát, bị ánh mắt sắc bén như dao nhìn chằm chằm khiến da đầu cô tê dại. Phó Hàn Tranh gật đầu, làm như tin tưởng lời thoái thác của cô, “Cô làm mấy việc này là muốn gì?”