Đàn bà thì phải cưng chiều, càng cưng chiều càng trở nên gan dạ. Trước mắt, chỉ có An An mới có thể biến loại tình thế như thế này thành trò đùa thôi. Uông Thanh Mạch thì ho khan không ngừng, mà An An thì vẫn còn có thể nói đùa, cười hì hì vỗ lưng của anh. Sau đó còn thẳng chân đạp mạnh một cái lên chân của Uông Thanh Mạch. “Á…” Đau, nhất định là rất đau, bởi vì An An xuống tay không nương tình, vận hết sức lực của mình. An An kéo Uông Thanh Mạch tới bên ghế sa lon, cầm hộp thuốc lên, đổ ra hai viên thuốc vào tay của anh, rồi đưa ly nước tới. Đàn ông uống thuốc không tốn bao nhiêu sức lực. Nhưng Uông Thanh Mạch rất ghét những chuyện uống thuốc như thế này. Đàn ông bị cảm mạo thì nên đánh vài quyền cước cho toát mồ hôi là sẽ xong chuyện. Anh nhớ lại tối hôm qua, lái xe từ sư đoàn 112 trở về, không đóng cửa sổ, gió thổi ào ào. Sang ngày hôm sau là bị như thế này. Nét mặt của Uông Thanh Mạch có vẻ cam chịu, khó khăn lắm mới không ho nữa, nhưng lại bị An An đối đãi như một phạm nhân. “Hồi chiều anh đi với cô nào đến đó, rồi để Mang Quả bắt gặp?” An An không biết mình hiểu lầm hay là chuyện có thật. “Làm gì có cô nào! Tôi đi đến đó tìm em, nhưng em không có ở đó nên tôi trở về một mình. Tôi tính đợi em gần tan sở sẽ gọi điện thoại báo cho em một tiếng.” “Khỉ gió! Tôi hiểu lầm thật rồi. Mang Quả chết tiệt kia, để xem chị đây làm sao lột da, ăn thịt cô để làm đẹp nè.” Xoài là một loại dinh dưỡng phong phú, có nhiều Vitamin A, khoáng chất, prô-tê-in, là một loại giải khát đứng đầu trong nhà cho việc kích thích tiêu hóa, tu bổ sắc đẹp. An An biết mình nhất định bị chuyện của Diệp Tử và Quân Tử làm cho náo loạn. Nếu không thì đã không hoài nghi Uông Thanh Mạch. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, ai bảo anh đã từng có tiền án. An An ngồi trên ghế sa lon một cách bất nhã. Uông Thanh Mạch nghiêng đầu nhìn qua thấy hình ảnh như thế của cô, sức lực lập tức tan thành bột nhão hết rồi. Anh đưa tay kéo váy của cô: “Em đang muốn quyến rũ tôi sao?” Khóe môi của Uông Thanh Mạch khẽ cong lên nói. An An đánh cái ‘chát’ lên bàn tay mượn cớ kéo váy mà không thành thật: “Anh đang nằm mở hả?” An An lườm anh một cái rồi nhếch mông lên, kéo bộ váy công sở xuống. “Nhà Phật có nói, dục vọng là chuyện không thể nói, không thể nói.” Uông Thanh Mạch nói xong cười cười thì một trận ho kéo tới. An An đưa tay vỗ vỗ lưng của Uông Thanh Mạch: “Tại sao không cẩn thận? Hiện giờ là cuối tháng chín rồi, nhiệt độ trong ngày sáng chiều chênh lệch rất lớn, anh ngồi xe không biết đóng cửa sổ lại sao?” “Lúc ấy cảm thấy rất mát mẻ khoan khoái. Ai ngờ lại bị như vậy.” Uông Thanh Mạch lên lầu vào phòng sách. An An trở về phòng ngủ thay bộ quần áo. Khi trở ra thì Uông Thanh Mạch lại đang nói chuyện trên điện thoại. An An tiến vào trong phòng sách, chọt chọt eo của Uông Thanh Mạch. Ngay sau đó, đang nói chuyện trên điện thoại, người kia kéo cô ngã vào lòng An An đói bụng, Uông Thanh Mạch nói điện thoại xong thì hai người ra khỏi nhà. Không lái xe, Uông Thanh Mạch ngang nhiên nắm bàn tay nhỏ bé của An An, thong dong đi ra khỏi nhà. Đi ngang qua phòng tiêu thụ, thấy Mang Quả và Mậu Ninh đang đứng trước cửa, An An kéo tay Uông Thanh Mạch đi tới. Thừa dịp Mang Quả không chú ý, An An nhảy ra. Mang Quả bị hù, sợ quá kêu thét lên, né tránh. Mậu Ninh mím môi lại, nhìn về hướng Uông Thanh Mạch, mà tầm mắt của người kia thì vẫn dính chặt trên người của An An, không thèm liếc mắt nhìn cô, dù chỉ một lần. ₰lê₰quý₰đôn₰ Mậu Ninh cắn cắn môi, có chút mất tự nhiên. Hai người sóng vai nhau tìm một nhà hàng đi vào. Có người đang ăn tối nhận ra Uông Thanh Mạch, nhưng Uông Thanh Mạch chỉ gật đầu coi như là chào hỏi. An An hơi nghiêng người về phía trước, nhỏ giọng hỏi: “Ai vậy?” “Phó chỉ huy trung đoàn pháo binh. Em không biết đâu.” Uông Thanh Mạch múc cho An An một chén cơm, vừa nói dứt lời lại bắt đầu ho khan. An An vội vàng đưa ly nước của mình cho anh: “Uống mau đi, đè áp xuống. Anh lại không mặc quần áo ấm vào! Lát nữa anh khoác áo quân trang vào, tôi nhớ trong xe anh có một cái đó.” “Ho không phải là chuyện lớn gì.” Hai người ăn cơm xong chuẩn bị tính tiền thì phục vụ cho biết khách ở bàn số 7 đã thanh toán hết rồi. Uông Thanh Mạch không nói gì hết, hai người đi bộ trở lại biệt thự. Buổi tối, Uông Thanh Mạch nhận được một cú điện thoại liền bỏ đi, có lẽ sẽ không trở lại. An An sợ anh bị cảm lạnh, đặc biệt dặn dò vài câu. Ngài hôm sau An An đi làm, tiếp đãi một vị khách hàng. Người khách này khoảng 27, 28 tuổi, giọng nói Bắc Kinh, tóc quăn màu hạt dẻ. An An nhíu mày, từ sau vụ tóc dài như sóng biển, tự nhiên trong đầu An An có dị ứng với loại tóc quăn này. Nhưng khách hàng thì hết cách thôi, người ta tới liền nhìn trúng cô, cô không biết tránh né làm sao. Ở bàn cát, thấy người khách nhìn nhìn hình của những căn hộ, An An hiểu thêm một chút về yêu cầu của đối phương. Cô giới thiều vài căn hộ, người phụ nữ vui vẻ gật gật đầu. An An cầm chìa khóa dẫn cô ta đi. Vừa đi vừa nói chuyện, An An cảm giác hình như đối phương đang ám chỉ cái gì đó, nhưng cô lại không biết cô ta muốn nói cái gì. An An cười cười một cách miễn cưỡng. Coi xong nhà, người phụ nữ liền mở miệng nói: “Cô và thủ trưởng Uông quen biết nhau bao lâu rồi?” “Hả…” An An sửng sốt, ở đâu ra vậy trời? “Lý Hạo là chồng của chị, ở quân đoàn 38.” Người phụ nữ cười cười, sau đó tiến lại gần An An hơn một chút nữa, giống như hai người rất thân với nhau. Người phụ nữ này rất biết cách giao tiếp, thật ra thì An An cũng là người như thế. Nhưng tiếc thay, những người tóc quăn xinh đẹp chính là kẻ thù không đội trời chung của An An. An An lui về sau nửa bước, thầm nghĩ đây là người thân của cái người chỉ huy phó gì đó ngày hôm qua. Tuy rằng An An thối lui nửa bước, nhưng lời nói vẫn giữ lại vẻ thân mật: “Nói như vậy thì cũng coi như là có chút quen biết. Em sẽ xin cấp trên giảm giá, dành cho anh chị ưu đãi lớn nhất.” Người phụ nữ nhận ra được cô đang thay đổi đề tài, cười nói: “Việc này làm phiền em gái rồi.” Con bà nó, mới vừa một hai ‘cô An’, bây giờ trở thành ‘em gái’ rồi. Dẹp đi, ai là em gái cô chứ? Ngày hôm sau, người đó lại tới nữa. An An nghĩ thầm, cô đúng là phiền phức mà. Tôi chưa cần phải nịnh bợ cô… cô lại đưa mình tới tận cửa. Người phụ nữ một hai ‘em gái’, người ở phòng tiêu thụ nghe được ngẩn người, rét lạnh, nổi da gà. An An cho cô ta một giá tương đối rẻ. Cô có thể tự quyết định vấn đề này, nếu không thì cũng còn có Chu Tiến. Cho nên về phương diện này, cô không có gì trở ngại. Hai người vào khu chung cư, căn số 16, tầng 8 không phải là vị trí quá tệ, ánh sáng cũng tốt, lại được ở chung một khu với thủ trưởng của mình. Tuy giá tiền hơi mắc một chút, nhưng trên mình người phụ nữ toàn là hàng hiệu, túi xách cầm tay không thôi cũng không dưới sáu con số, đoán chừng cũng là con gái nhà giàu có. Dựa vào ông xã Thượng úy mà muốn mua căn hộ này, nằm mơ đi! Tự nhiên An An nghĩ đến một chuyện, đó đó, Uông Thanh Mạch lấy đâu ra tiền mua được căn biệt thự này? An An dậm chân, trong lòng thầm mắng mình chậm tiêu, đợi đến bây giờ mới nghĩ tới vấn đề này. Buổi tối, người phụ nữ kia điện thoại cho cô. An An không muốn ra ngoài nên một mực từ chối. Nhưng thật sự từ chối không được đành phải gặp nhau ở chỗ hẹn. Người phụ nữ tên là Lý Tư Tiêm, cha cô ta buôn bán vật liệu sắt thép, ông xã là Lý Hạo, người mà cô đã gặp tối hôm đó. Chỗ hẹn là một tiệm cơm Tây, An An chỉ kêu một ly cà phê vì cô không đói bụng: “Cô Lý tìm tôi có chuyện gì không?” “Không có việc gì. Hôm đó chị và ông xã đi ăn cơm, gặp em đi cùng với thủ trưởng Uông, chị thích em liền tại chỗ. Em nhỏ nhắn dễ thương, khẳng định hai chị em mình có thể làm bạn được.” Trong bụng An An sôi trào, nhưng trên mặt lại không hiện ra biểu tình nào hết, chỉ có khóe môi giật giật, gật đầu một cái. “Nghe giọng nói của em, có phải cũng là người Bắc Kinh không?” Lý Tư Tiêm bắt đầu nói tới chuyện nhà, chân tướng đã lộ ra rồi. “Vâng, người Thẩm Dương.” “À, Thẩm Dương tốt lắm. Mấy năm trước chị có tới công viên Thế Bác. Tuy nói rằng Cố Cung không lớn bằng Bắc Kinh, nhưng cũng rất thú vị. Chị còn tới Đông Lăng nữa, long mạch chính là long mạch, quả thật không thể so sánh được.” Người ta còn chưa nói câu nào, cô đã tỏ vẻ gần gũi, nói cái gì thân mật. An An không biết làm sao, nhưng cũng không muốn lộ vẻ bất mãn trên mặt, phụ họa nói: “Không sai.” “Gần đây chị rảnh rỗi nhàm chán. Mấy người chị em của chị không ra nước ngoài thì cũng kết hôn rồi trốn luôn. Thật khó khăn lắm mới tìm được một người hợp ý, về sau chị em mình đừng khách sáo như vậy nữa. Chị lớn hơn em không bao nhiêu tuổi, rất hợp làm chị em với em.” An An kìm chế, kìm chế, nở một nụ cười thật tươi gật đầu một cái thầm nghĩ, ‘bán được nhà rồi mới tính’. Uống cà phê xong thì cũng đã bảy giờ, Lý Tư Tiêm rủ An An đi Vương Phủ Tỉnh. Đi thì đi thôi, vừa đúng lúc đem theo hợp đồng cho cô ta ký. “Giá cả căn hộ kia không thành vấn đề. Tìm thời gian thích hợp, chị em mình ngồi xuống ký hợp đồng nhé.” Lý Tư Tiêm khởi động chiếc BMW mini màu đỏ, nhân lúc kẹt xe ở phía trước, An An thuận miệng nhắc tới. “Được, ngày mai không có việc gì chị sẽ qua ngay.” Lý Tư Tiêm đồng ý một cách sảng khoái. Hai người phụ nữ đi dạo phố vì hai mục đích khác nhau. An An là vì chuyện buôn bán, còn lý do của Lý Tư Tiêm thì tự mình cô ta rõ nhất. Đối với phụ nữ, ngoài quần áo, ví da ra thì chính là châu báo. Lý Tư Tiêm nhìn trúng toàn là đồ thượng đẳng cao cấp, An An không phải mua không nổi, chỉ là người có tiền cũng không nên hoang phí. Đụng một cái là sáu con số, con bà nó, có tiền giỏi lắm sao? Lý Tư Tiêm rất tinh tế tỉ mỉ, rất biết nhìn mặt nói chuyện. An An vô ý nhìn trúng một chiếc nhẫn, giá tiền không thể nào đụng tới, nhưng trong lòng cô lại thầm nghĩ, khi nào mình mới có thể có được cái này đây? Tuy rằng cô không thích đeo những thứ này, nhưng chung quy vẫn là con gái, ai lại không thích kim cương đây? Không mua được đồ, hai ngươi trở về nha. Lý Tư Tiêm đưa An An về biệt thự. An An không muốn chị ta đưa cô về nhà, bất tiện. Về biệt thự thì ngày mai đi làm sẽ tiện hơn. Trong xe hai người tán gẫu: “Thủ trưởng Uông tuổi trẻ tài cao, hoàn cảnh gia đình lại rất tốt, em nhìn người thật sáng mắt.” “Ách…” An An giật mình. Thật ra thì cô không biết ý tứ của chị ta là gì, nhưng trong lời nói lại có hàm ý khác, nhất định là muốn mượn chuyện để hỏi thăm cái gì đây mà. “Không có việc gì cả! Xã hội bây giờ rất cởi mở, chỉ cần có tình cảm thì cái gì cũng không quan trọng.” “Thủ trưởng Uông đã kết hôn rồi, chị à, chị suy nghĩ quá nhiều.” Giúp tôi kiếm cớ hả? Thật biết thức thời! “Nếu như thủ trưởng thật thích em thì ngại gì chuyện kết hôn rồi. Thời buổi bây giờ đàn ông nào mà không có đàn bà ở bên ngoài.” Giống như chồng cô vậy, cũng có đàn bà khác ở bên ngoài mà. “Không thể nói như vậy được. Lỡ như vợ của anh ấy biết được thì đúng là chuyện lớn đó.” “Có thể làm vợ của Uông thủ trưởng, không lẽ nào không biết lý lẽ. Biết được thì sao, chẳng lẽ là cô ta vạch trần hay là đòi ly hôn? Cô ta bỏ được à?” An An thầm mắng trong bụng, nhưng ngoài miệng lại nói: “Chị có biết vợ của anh ấy là ai không?” Lý Tư Tiêm lắc đầu. Quả thật, chỉ có cấp trên và những người rất thân ở bên cạnh mới hiểu rõ đầu đuôi chuyện hôn nhân của Uông Thanh Mạch mà thôi. Những người như bọn họ thì không ai rõ ràng cả. “Là con gái của tư lệnh quân khu. Em nói xem, chuyện này để cô ta biết được, cô ta không chém chị thì may lắm rồi.” "Hả?" Quả thật rất kinh ngạc, nếu như bị vạch trần thì không yên thân rồi. Khóe môi An An khẽ cong lên, nghĩ thầm, Lý Tiêm Tư đang nịnh bợ cô đây mà. Bợ đỡ sai người thì chờ bị trừng phạt đi, ném ông xã không ra gì của chị trở lại liên đội tân binh bây giờ! Con bà nó…