Ẩn Giấu Tình Yêu

Chương 17 : Thiếu tướng

Uông Thanh Mạch mặc quân trang ngồi trước bàn làm việc, chăm chú nhìn tài liệu trên bàn. Nhưng cánh tay kia lại không an phận, ôm lấy cái eo nhỏ của An An, lúc nhẹ lúc nặng, lúc trên lúc dưới, nhào nặn một cách lưu manh. An An bị ép ngồi trên đùi của anh rất lâu, cô không biết rốt cuộc cái chân kia có bị sao không, nhưng cô rất là buồn ngủ. Bây giờ, cô hận không thể lấy cây diêm chống mí mắt của mình lên để cho tỉnh táo, bởi vì cô biết nội dụng của tập tài liệu kia nói về vấn đề chỉnh biên của sáu sư đoàn xe tăng và lữ đoàn phòng không của tập đoàn quân 38. Cô biết lúc này anh cần chuyên tâm, nhưng con bà nó, chuyên tâm thì cũng nên kiểm soát đàng hoàng cái tay kia một chút chứ! Một lúc sau, An An đẩy nhẹ cái tay không an phận của Uông Thanh Mạch đang đặt trên eo của cô ra: “Tôi không mệt nhưng cái chân của anh chắc là đã tê rần rồi.” Lúc này giống như Uông Thanh Mạch mới phản ánh hai người ngồi như thế này là đã bao lâu rồi. Nhưng sau đó vẫn ôm cô như cũ, không buông cô ra. Hơn mười phút sau, cuối cùng Uông Thanh Mạch cũng khép lại tập tài liệu, tay trái tay phải thay phiên nhau ôm cô đổi sang đùi bên kia. “Nếu em không nói, tôi cũng không phát hiện ra chân tôi đã tê cứng rồi nè.” An An bĩu môi, từ từ duỗi tay ra bấm lên đùi của anh một cái. Sau đó, cô rõ ràng cảm nhận được anh hít nhẹ một hơi không khí vào và đùi anh khẽ run rẩy. Uông Thanh Mạch bắt lấy bàn tay đang làm chuyện xấu của cô: “Lúc nào thì em mới có thể đàng hoàng một chút đây?” “Đàng hoàng để anh ăn hiếp tôi hả!” Tuy nói rằng An An bị ép phải quấn chặt mười ngón tay của cô với tay của Uông Thanh Mạch, nhưng cô cũng không giãy giụa. An An không thành thật lấy chân đá vài cái, mà vẻ mặt đang ngấm ngầm chịu đựng của người kia lại bỗng nhiên xuất hiện một nụ cười: “Không thành thật sẽ xử lý em ngay tại chỗ.” Dương Tử ở lại bệnh viện gần một tháng. Tổn thương gân cốt cần được điều trị trong vòng một trăm ngày, cho nên về nhà còn phải tịnh dưỡng. Lúc hai người đến bệnh viện thì Dương Tử đang thu dọn đồ đạc. Rốt cuộc bác sĩ đã cho phép ngày mai về, trong lòng anh hận không thể mọc thêm đôi cánh để bay mau về nhà. An An nhún vai, liếc Dương Tử một cái: “Trong nhà không có đàn bà, trở về làm cái rắm gì chứ!” “Ai nói tôi không có đàn bà.” Những lời này đương nhiên Dương Tử không thích nghe, nói đàn ông không có đàn bà quả thật là đả kích tự ái của người ta quá mà. “À, có đàn bà thì thế nào, chỉ dựa vào bộ dạng của cậu bây giờ, cho cậu người đẹp cũng chả làm được con khỉ gì.” “Cô...” Dương Tử đưa mắt nhìn Uông Thanh Mạch đang nhíu mày nhưng lại không có phản ứng gì, anh chỉ còn có thể tự nhận bị xui xẻo không thể phát tiết. An An làm gì có nữ tính, miệng mồm cay độc, chuyện gì cũng nói được, chuyên chọn chỗ đau để xuống tay, không chừa lại một câu đẹp đẽ nào để nói. Lắm mồm một hồi, An An cầm một quả táo trên bàn lên, cắn một cái. Uông Thanh Mạch và Dương Tử đang nói chuyện quân đội. Lúc nghe được tin tức quang trọng, An An đang nhai răn rắc quả táo thơm dòn cũng ngừng miệng lại. “Mấy ngày trước cấp trên để lộ tin ra, quốc khánh năm nay quân ủy muốn thăng chức một số người, mấy cấp tướng, mười mấy cấp giáo. Cậu không tệ lắm, có thể theo kịp nhóm người này.” Uông Thanh Mạch khoanh tay, dựa vào cửa sổ nhìn Dương Tử nói. Ah, đây là chuyện tốt mà, cô đương nhiên quan tâm. “Tớ đủ tư cách sao? Thôi đi, tớ cũng không trông ngóng. Hiện giờ chung đụng rất tốt, đừng đẩy tớ lên trên, làm không tốt bị chỉ trích không đáng.” Dương Tử nói tiếp. Uông Thanh Mạch gật đầu không lên tiếng. Tính tình Dương Tử mạnh mẽ, tính khí lại nóng như lửa, dễ dàng bị kích động mà đắc tội với người ta. "Ta tư cách đủ chưa? Thôi, ta cũng vậy không trông cậy vào, hiện tại hòa đồng tốt vô cùng, chớ đem ta đẩy lên trên, cả không xong bị phê không đáng." Dương Tử nói tiếp. Uông thanh mạch gật đầu một cái không lên tiếng, Dương Tử tính tình cương mãnh, tính khí gấp, kích động dễ có được tội nhân. Hiện giờ sự tình sau lưng còn chưa biết chắc, nếu lên tiếng nâng đỡ cũng không có lợi gì. Quả thật năm nay không phải là thời cơ tốt. Hơn nữa, hiện giờ Dương Tử đã là Trung tá, nếu được lên chức sẽ là Thượng tá, tạm thời cậu ấy chưa đủ khả năng. Tiết lộ chuyện này cho cậu ấy cũng là vì để cậu ấy có tính toán ở trong lòng, không thể không phải là chuyện tốt. Gia cơ của Dương Tử không tệ. Cha là Tư lệnh viên của quân đoàn pháo binh thứ hai, chuyện cậu ấy sẽ được trao quân hàm chỉ là sớm hay muộn. Nhưng lão Dương cũng biết tính tình con của mình, tạm thời quả thật là không thích hợp để nhận quân hàm. Một lát sau Uông Thanh Mạch nói: “Tôi cũng không đề nghị thăng chức cho cậu năm nay. Tôi đã bàn qua với cha tôi và chú Dương, cậu hiểu rõ là được.” “Ừ, cậu xem rồi lo liệu.” Dương Tử đuổi theo An An, giành lấy quả táo thứ ba cô đang cầm rồi cắn một miếng to, nhai răng rắc. Uông Thanh Mạch, con trai của ủy viên quân ủy Uông Kiến Châu. Ba mươi tuổi đã được trao quân hàm Thiếu tướng, quân trưởng của quân đoàn 38 ở quân khu Bắc Kinh. Ở quân đoàn ‘Ngự lâm quân’ 38 được khen ngợi là quân bài chủ trong những quân bài chủ, một vị trí mà người thường không thể nào leo lên được. Còn nữa, theo tuổi tác mà nói, thì anh là người trẻ tuổi nhất trong những người cùng đồng chung chức vị. Nói đến Uông Thanh Mạch, anh cũng là người tâm phúc của đám ông già Nhị Thế Tổ kia. So với bọn anh, anh ấy có quan hệ rất tốt với mấy lão già đó. Chủ yếu là anh chỉ tham gia về vấn đề chính trị và quân sự cùng bọn người đó, được ông chủ sự lão luyện nhất một mực thưởng thức. Những người đầu trâu mặt ngựa nào nhìn đến anh muốn gây sự, cũng đều phải nể mặt ba phần. Cho nên, Uông Thanh Mạch không cần phải nói, đó là ý của cha anh. Cha của Dương Tử đã không muốn anh thăng chức, anh làm vậy cũng đúng thôi. An An buồn chán, cầm trái táo lên, ném về hướng Uông Thanh Mạch ở cửa sổ. Người kia phản ứng khá nhanh, nếu không thì trên mặt nếu không sưng thì cũng bầm tím. Ánh mắt sắc bén của Uông Thanh Mạch trừng trừng An An đang cười ha hả: “Em muốn tặng táo cho tôi thì có thể lựa cách đưa tận tay, hay là thông báo trước một tiếng.” “Ha ha, tôi muốn thử xem gần đây anh có luyện tập hay không, bản lĩnh như thế nào.” An An biết mình có chút lỗ mãng, nhún nhún vai vội vàng giải thích. ". . . . . ." Dương Tử nhìn nét mặt xanh mét của Uông Thanh Mạch, bật cười ha hả: “Có thể trị được lão đại của tớ cũng chỉ có An An cô thôi. Đúng rồi An An, khi nào trở về đây.” “Để làm gì? Có phải da cậu căng, muốn tôi trở lại làm lỏng cho cậu hả?” “Phải, cậu có thời gian thì theo tôi trở về tán gẫu với mẹ tôi dùm cái. Tôi cam đoan là bà ấy sẽ không hối tôi cưới vợ nữa.” Dương Tử sợ nhất là hai người đàn bà, một là mẹ của anh, hai là An An. Người trước là dài dòng, người sau là cay cú. Hai người mà sáp lại với nhau thì nhất định sẽ rất náo nhiệt. Một ngày nào đó nếu Dương Tử có thể tìm ra cách để trị được cô, anh có đắc ý không nhĩ? Anh đã từng nghĩ qua, anh vẫn sẽ giống y như thế này, ngoan ngoãn mà thôi. Lúc hai người đi về thì trời đã tối. Uông Thanh Mạch đang lái xe trên đường lớn Tam Hoàn. Thời điểm này hơi bị kẹt xe, ngừng lại, quay đầu nhìn An An đang bĩu môi: “Mặt mày sao vậy, ai ăn hiếp em?” “Tôi đang suy nghĩ, khi nào nên tìm cho Dương Tử một cô bé hợp ý.” “Làm mai là chuyện không thích hợp với em… em đâu có kết hợp được cặp nào tốt đâu.” “Anh đi chết đi. Anh xem, Lâm Tiếu và Kiều Kiều không phải là rất tốt sao?” “Thôi đi, hai người bọn họ ngày nào cũng cãi nhau. Mấy ngày trước còn gây lộn, đem Lâm Tiếu đến sân huấn luyện phát tiết khoảng ba ngày.” “Thôi đi, đánh là tình, mắng là yêu, gay gắt quyết liệt mới có thể lâu dài. Đừng xem thường tranh cãi, có để ý đối phương mới ầm ĩ. Nếu không quan tâm thì nói cái gì cũng không có tác dụng, thì làm sao mà tức giận đây.” "Dừng lại, dừng lại." Mỗi lần nói đến chuyện mai mối là An An không thể nào dừng lại được. Hơn nữa, cô còn có thể nói răm rắp một hơi dài. Nếu như anh không bảo cô ngừng lại, cô còn có thể nói tiếp, anh sẽ nổi khùng mất thôi. "Ăn tối cái gì đây?” Uông Thanh Mạch nói. “Không đói bụng. Tôi ăn ba trái táo đã no.” Ngẫu hứng bị cắt ngang, giọng nói của cô cực kỳ khó chịu. Uông Thanh Mạch di chuyển xe, ra khỏi Tam Hoàn. Hỏi cô về vấn đề ăn cơm là một sai lầm lớn nhất của anh. Tìm được một quán ăn, gọi xong đồ ăn, An An đang uống nước trái cây đột nhiên nghĩ đến: “Anh nói, có khi nào anh được tăng chức nữa không?” “Em không sợ tôi ngã xuống chết mất sao.” “Ngã chết rồi khỏi phiền tới tôi.” “Quấn quít như vậy, phải theo tôi thôi.” “Đừng có hòng, anh còn phải đợi dài.” Uông Thanh Mạch nhíu mày, không nói tiếp. An An chu miệng nhỏ, khiêu khích lắc đầu, ra dáng ‘tôi không đồng ý, anh làm được cái gì’ Đồ ăn mang tới, Uông Thanh Mạch tỉ mỉ gắp hết xương trong cá ra rồi mới bỏ vào trong chén cho An An, tiếp đó là gắp thêm chút rau cải rồi mới bắt đầu ăn cơm của mình. Uông Thanh Mạch là loại người biết cách từ từ đi vào cuộc sống của người khác, là loại người vừa cường thế vừa dịu dàng bao bọc, bảo hộ người ta một cách chặt chẽ dưới cánh của mình. Từ hồi nhỏ cô đã thích ăn cá. Cô không thích ăn những loại thịt khác, chỉ riêng thịt cá là cô yêu thích nhất. Nhớ có lần cô không cẩn thận mắc xương ở cổ họng, bộ dạng sốt ruột của anh vĩnh viễn in sâu vào trong trí nhớ của cô. Mắc xương cổ họng là chuyện nhỏ, nhưng anh lại mang cả bác sĩ trưởng của bệnh viện quân đội, và cuối cùng là viện trưởng đều tới. Cô cũng không xảy ra chuyện gì, chỉ là không nói nên lời, nước mắt không ngừng chảy mà thôi. Mà chính anh, trên người còn đang bị thương, vết thương ứa máu mà cũng không thèm để ý. Kỳ thật, cô thật sự là không có việc gì mà, thật… Vẻ mặt An An mơ hồ, ánh mắt nhìn thẳng miếng thịt cá đã được lấy hết xương ra mà không hiểu sao trong lòng lại chua xót. Hạnh phúc! Đây là giữa mùa hè, còn chưa tới mùa sầu cảm mà không hiểu vì sao lại bắt đầu rối loạn. Một giọt lệ trong suốt ‘xoạch’ một tiếng, nhỏ xuống cái dĩa, lẫn lộn trong miếng thịt cá còn nóng hổi, có loại cảm giác thật buồn cười. Uông Thanh Mạch sợ run lên, vội vàng đưa tay qua lau mặt của An An: “Tại sao khóc?” Đôi mắt trong suốt của An An long lanh ngấn lệ. Không ngờ nụ cười tràn đầy nước mắt lại xinh đẹp mê người như thế: “Còn tại vì cái gì nữa? Bị anh làm phiền đó!” Uông Thanh Mạch mĩm cười, nhìn thẳng vào mắt của An An. Nụ cười pha lẫn hạnh phúc xoáy sâu vào đáy lòng của đối phương, khiến đối phương run rẩy động lòng. “Anh cười đi! Anh còn cười, anh cười con khỉ nào ở đây hả!” An An vốn là không giải thích được nước mắt của mình, lại bị anh cười như vậy, cho nên cảm thấy có chút chột dạ, nhất thời không kìm chế được mà đánh ra một cú lên bả vai của Uông Thanh Mạch, không đau không nhột. Tính tiền xong thì hai người ra xe. Uông Thanh Mạch không lên xe, mà lại bất ngờ lúc An An không kịp phản ứng, đè đầu cô xuống, hôn cô thật sâu. Cơ hồ hút mạnh, mút55, răng đụng môi, đau, lưỡi bị cuốn ép điên cuồng, dây dưa… Đầu lưỡi bị mút đã đau, không khí bị hút sạch, An An có chút không thở nổi. Đó là một nụ hôn rất dài, rất ướt… Mãi đến khi Uông Thanh Mạch c98ảm giác được hơi thở khó khăn của An An thì mới buông đôi môi sưng đỏ của cô ra, sau đó tiếp tục chạm khẽ lên môi cô vài cái. An An hổn hển rống lên: “Tôi muốn kiện anh mưu sát.” Uông Thanh Mạch khẽ27 cười: “Công cụ gay án là gì?” An An buột miệng cười: “Miệng.”