Ẩn Đế

Chương 90 : Hồn phách

Thần Nam phái là một tiểu đảo nằm trên biển, tuy rằng có phong cảnh đẹp, nhưng nước ngọt tài nguyên lại không phong phú, tiểu viện Cung Trường Nguyệt ở như vậy xem như đã rất tốt, nhưng lại không có nước suối thiên nhiên, vì nguồn nước là suối nước nóng. Bất quá Cung Trường Nguyệt vẫn là cố nén cảm giác không thoải mái, dựa theo thói quen của mình, tắm gội ở bể nước nóng được chạm khắc từ gỗ kia. Nàng bước ra khỏi bể nước nóng, Lưu Thấm lập tức phủ thêm áo ngoài nguyệt sắc sắc. Cung Trường Nguyệt đi giày mềm, trở về phòng của mình, sau đó tựa vào nhuyễn tháp, cầm một quyển sách để xem. Lưu Thấm cũng theo quỳ gối một bên, vì Cung Trường Nguyệt mà bắt đầu tỉ mỉ chăm lo mái tóc của nàng/ bắt đầu tỉ mỉ chăm lo mái tóc cho Cung Trường Nguyệt. Mà trừ bỏ Cung Trường Nguyệt và Thần Diệu được ẩn trong chỗ tối, thì không ai nhìn được, có một bóng người hư vô mờ ảo ngồi xếp bằng trên nhuyễn tháp, mái tóc đen của hắn như thác nước thả ra ở phía sau, một thân thuần túy áo trắng, lóa ra ánh sáng. Lúc này, hắn cười hề hề ngồi ở đó, nụ cười trên mặt nhìn thế nào cũng đầy ngớ ngẩn, giống như có chuyện gì đó khiến hắn rất vui mừng “Chuyện gì mà ngươi cao hứng như vậy” Cung Trường Nguyệt cầm quyển sách, miễn cưỡng tựa vào nhuyễn tháp, mí mắt cũng không nâng một chút, thậm chí miệng cũng không động, thanh âm của nàng lại vang lên bên tai Mộ Thanh Thần. Đây là tác dụng của Lung Ngọc, Mộ Thanh Thần đã tiếp nhận linh khí tinh thuần của Lung Ngọc, nên có thể cùng Cung Trường Nguyệt trao đổi ở trong đầu. “Không có! Không có gì!” Mộ Thanh Thần bừng tỉnh, cuống quít xua tay nói. Cung Trường Nguyệt bất động thanh sắc, thay đổi tư thế, ánh mắt lại là lướt qua sách trên tay, rồi thẳng tắp nhìn về phía Mộ Thanh Thần ngồi chồm hỗm ở bên chân mình, ánh mắt thâm trầm giống như biển rộng mênh mông, tựa hồ có thể khám phá tất cả. Lưu Thấm vẫn như trước làm việc của mình, cũng không phát hiện Cung Trường Nguyệt có gì khác biệt. Mộ Thanh Thần cào tóc, một thân tuấn dật nhẹ nhàng đều không còn, cả người thêm vài phần ngớ ngẩn. Trong mắt Cung Trường Nguyệt, chỉ cảm thấy Mộ Thanh Thần cùng Thần Diệu hình như có mấy phần giống nhau! Mộ Thanh Thần cười hì hì nói: “Chính là...... Chính là thật cao hứng! Thật không ngờ cư nhiên còn có thể cùng tỷ tỷ gặp mặt! Bất quá tỷ tỷ, ngươi là như thế nào...... Như thế nào......” Hắn nói tới đây, lại không biết nói thế nào . “Ta là chết như thế nào?” Cung Trường Nguyệt nhíu mày không tiếng động hỏi. Theo lý mà nói, chuyện sống chết đối với bất luận kẻ nào đều là chuyện kiêng kị, nhưng Cung Trường Nguyệt lại không cảm thấy như vậy, nàng thực tự nhiên nói đến cái chết của chính mình ở kiếp trước. “Ân...... Ân.” Đây chính là vấn đề mà Mộ Thanh Thần muốn hỏi, hắn nâng mặt lên hướng Cung Trường Nguyệt ngốc ngốc cười. Cung Trường Nguyệt thản nhiên thu hồi ánh mắt: “Không có gì, chính là đến lúc chết thôi.” Cung Trường Nguyệt nói vậy là sự thật, nàng kiếp trước chết xác thực có chút mạc danh kỳ diệu, tuổi nàng lúc đó chưa đến ba mươi, kỳ quái là không biết bị bệnh gì, ngay cả bác sĩ đều chẩn đoán không được, theo thời gian trôi qua, chức năng cơ thể chậm rãi suy nhược, mỗi ngày đều vô cùng thích ngủ, thời gian tỉnh còn không bằng thời gian nằm trên giường. Dựa theo lẽ thường mà nói, người tu luyện võ cổ so với người bình thường thì sức khỏe rất tốt, không chỉ không dễ dàng sinh bệnh, hơn nữa cũng sống lâu hơn, sống đến một trăm tuổi cũng là một chuyện dễ dàng, công lực càng thâm hậu, tuổi thọ càng kéo dài, nhớ trong tộc sống lâu nhất là một vị trưởng lão, cũng gần hai trăm tuổi. Mà Cung Trường Nguyệt bị bệnh, thật sự là rất kỳ quái. Đương nhiên, sẽ không có chuyện nàng bị người hạ độc, nếu nàng ngay cả điểm này cũng không nhận ra, thì nàng tu luyện thuật đế vương hai mươi mấy năm đều là công cốc. Đại khái, đây hẳn là đáng chết đi. Cuối cùng, trong tiếng gào khóc thảm thiết của tộc nhân nàng chậm rãi nhắm hai mắt. Nàng biết, người trong tộc đối với nàng là tín ngưỡng tôn kính, mình chết, đối với bọn họ mà nói giống như trời sụp vậy. Nhưng nàng cũng không biết, mình đối với gia tộc là yêu hay không yêu. Mọi việc nàng làm đều vì lợi ích gia tộc, giống như thói quen mà thôi. Thói quen vì gia tộc mà suy xét, thói quen quản lý tốt gia tộc, thói quen đem gia tộc càng phát triển. Hết thảy đều là thói quen, nàng thế nhưng không biết chính mình muốn hay không muốn. Nhưng có một việc nàng biết. Một khắc trước khi nàng chết, có một cảm giác trước nay chưa có, giống nhau...... Thoát khỏi gông xiềng. Lại không nghĩ rằng, sinh mệnh của nàng lại đi đến đây, bắt đầu lại. Trước kia, nàng cảm thấy ở nơi nào cũng được, hiện tại nàng thấy mình thật may mắn – lần trọng sinh này, lại cho nàng có thể nhìn thấy Thanh Thần. “Tỷ...... Tỷ!” thanh âm Mộ Thanh Thần giống như đẩy ra sương mù ra, từ xa truyền đến gần. Cung Trường Nguyệt lúc này mới phục hồi lại tinh thần, lẳng lặng nhìn khoảng cách mình và Thanh Thần rất gần, hắn ngửamặt, ánh mắt trong veo như nước thân thiết nhìn mình. “Ân?” Cung Trường Nguyệt lên tiếng. Thanh Thần ngồi trở về, một bên than thở: “Suy nghĩ cái gì a, lại nhập thần như vậy.” “Không có gì.” Cung Trường Nguyệt trả lời. Trong chốc lát, nàng dường như đột nhiên nhớ tới cái gì, đối với Mộ Thanh Thần hỏi, “Ngươi cảm thấy, phong cảnh trên Thần Nam đảo thế nào? “Phong cảnh?” Mộ Thanh Thần nghiêng đầu, tóc mềm mại theo đầu chảy xuống vai, “Rất được, giống như đảo Maldives vậy nước thì thật xanh, rất trong a, Chậc chậc, cổ đại chính là không giống với ô nhiễm công nghiệp, hết thảy đều là thiên nhiên thuần khiết, sạch sẽ......” Mộ Thanh Thần mở miệng, là không dừng lại, quang quác nói một chuỗi dài, đối với Thần Nam đảo hết sức ca ngợi. Xác thực, Thần Nam đảo này tài nguyên nước ngọt tuy rằng không phong phú, nhưng phong cảnh tuyệt đối là cực đẹp, không ít người lần đầu tiên đến đây, đứng trên bãi biển mềm mại, đều nhìn ngây ngốc, không ngừng tấm tắc tuyên bố nơi này là tiên cảnh nhân gian! Mộ Thanh Thần líu ríu nói một phen, mới đột nhiên phản ứng mình thế nhưng nói lỡ miệng. “Ngô!” Mộ Thanh Thần cuống quít che miệng lại, mắt trừng lớn, vẻ mặt vô tội nhìn Cung Trường Nguyệt. Nguy rồi nguy rồi, mình thế nhưng nói ra hết ! Mộ Thanh Thần thất bại nghĩ -- vì cái gì vô luận là kiếp trước hay kiếp này, Trường Nguyệt tỷ tỷ đều có thể nhẹ nhàng khiến mình tự bại lộ như vậy? Chẳng lẽ thật sự chỉ số thông minh của mình quá thấp? Ân, không phải, tuyệt đối không phải! Chính là Trường Nguyệt tỷ tỷ quá thông minh mà thôi! Đúng, đúng vậy, chính là như vậy! Mộ Thanh Thần trong đầu suy nghĩ đến loạn thất bát nháo. “Ngươi quả nhiên đã đi ra ngoài.” Cung Trường Nguyệt chỉ biết, dựa theo tính tình Thanh Thần tuyệt đối không thể an phận một chỗ. Tuy nói nàng vừa rồi chỉ hỏi một câu, cũng không phải thật sự muốn hắn khai ra, bất quá thanh âm Cung Trường Nguyệt vẫn là trầm xuống, “Hồn phách của ngươi mới thức tỉnh không bao lâu chưa ổn định, ngươi không thể rời Lung Ngọc! Như thế nào lại lén lút chuồn ra!” Nàng quát lớn như vậy, đối với người khác khẳng định sẽ sợ hãi không thôi, chỉ hận chính mình không thể quỳ xuống cầu xin tha thứ, để vị này bớt giận! Nhưng đây là Mộ Thanh Thần nha? Tập mãi cũng thành thói quen, giơ tay chải chải tóc, sau đó lại nheo mắt ngây ngốc cười. Hắn không cảm thấy sợ gì hết, kiếp trước mỗi lần hắn lén lút chuồn ra ngoài đi chơi, Trường Nguyệt tỷ tỷ cũng quát hắn như vậy. Hồi đầu, hắn cũng bị giọng điệu của Trường Nguyệt tỷ tỷ mà sợ hãi nhưng sau lại quen dần, hắn có thể trong thanh âm Trường Nguyệt tỷ tỷ nghe được cảm xúc thân thiết, vì thế hắn cũng không cảm thấy sợ hãi, mỗi lần Trường Nguyệt tỷ tỷ nói như vậy, hắn đều ngây ngô cười. Hiện tại nghe Trường Nguyệt tỷ tỷ quát lớn với mình như vậy, hắn vẫn cảm thấy mấy phần thân thiết! Nhìn biểu tình Mộ Thanh Thần, Cung Trường Nguyệt cũng chỉ có thể bất đắc dĩ, giơ tay xoa bóp mi tâm, lại nghe Lưu Thấm bên người nhẹ giọng hỏi -- “Chủ tử, người không thoải mái sao?” “Không.” Cung Trường Nguyệt lắc đầu. Lưu Thấm gật gật đầu, thu hồi ánh mắt, tiếp tục vì Cung Trường Nguyệt chải tóc. Cung Trường Nguyệt nhìn Mộ Thanh Thần, nói: “Ta hỏi ngươi như vậy không phải vì lời nói khách sáo, chính là muốn nghe một chút suy nghĩ của ngươi.” Cung Trường Nguyệt dừng một chút, “Ngươi cảm thấy cuộc sống trên đảo thế nào?” Kỳ thật kiếp trước, trong gia tộc cũng có vài tiểu đảo như vậy, hàng năm mùa đông nàng đều đến đó ở một thời gian. Bất quá hiện tại hỏi Mộ Thanh Thần, là có muốn ở lại đây lâu dài không. Tốt a tốt a ! Trước ta vẫn luôn muốn một cuộc sống thế này ! Ha ha! Đến lúc đó chúng ta lại nghiên cứu một chút ca nô du thuyền, còn có thuyền buồm......” Mộ Thanh Thần mơ mộng vẽ bản kế hoạch tương lai tuy rằng không thực tế lắm. “Thích không?” Cung Trường Nguyệt ánh mắt thoáng nhu hòa vài phần, khóe miệng cũng hơi giương lên. Mộ Thanh Thần dùng sức gật đầu. “Tốt lắm, ta sẽ lập tức cho người tìm một hòn đảo, chúng ta về sau sẽ sống ở đó.” Cuộc sống phiền phức như hiện tại, nàng thấy cũng phiền, còn không bằng rời đi. Cuộc sống trên đảo thực yên tĩnh, thật sự tách biệt quả nhiên không tệ, hơn nữa Thanh Thần cũng thích. Một khi đã vậy, nàng có thể đợi sau khi Thanh Thần sống lại, sống ở trên đảo cả đời. Cứ như vậy bình thản đi qua cả đời, là chuyện nàng ngưỡng mộ nhất. “Nếu tìm không được đảo có phong cảnh như vậy thì sao?” Mộ Thanh Thần có chút lo lắng hỏi. “Vậy thì đem đảo này đoạt lấy, cũng chỉ là một cái Thần Nam phái.” Cung Trường Nguyệt thực tự nhiên nói, không hề cảm thấy hành vi " đoạt đảo " có chút không ổn nào Bất quá, Cung Trường Nguyệt xưa này đều là như vậy. “Ngạch!” Mộ Thanh Thần nghe vậy sửng sốt, mới nhớ tới Trường Nguyệt tỷ tỷ nhà mình tác phong bá đạo, không khỏi ngượng ngùng cười. Được rồi, hắn nói sai, Thần cái gì phái này? Thực xin lỗi ! Hắn tuy ở trong đầu nói xin lỗi, nhưng trên mặt lại cười tủm tỉm, trong lòng cũng là một mảnh sung sướng, đối với cuộc sống tương lai tràn ngập mong chờ, không có một chút cảm giác có lỗi. Đây chẳng lẽ chính là tỷ có đệ cũng có? Nhưng có thể khẳng định tác phong của Mộ Thanh Thần, trải qua nhiều năm được Cung Trường Nguyệt hun đúc, cũng tuyệt đối không kém Cung Trường Nguyệt là bao. Bất quá Cung Trường Nguyệt lần này nghĩ rất đơn giản, nàng luôn nghĩ mình là người ngoài cuộc, nghĩ đến liền đến, còn muốn đi liền đi, không có bất luận kẻ nào có thể ngăn trở nàng, nhưng theo sự sống lại của nàng, nhưng từ khi nàng sống lại, khoảnh khắc dần dần lộ ra tài năng của mình, vận mệnh của nàng nhất định cũng không đơn giản như thế. Nàng trời sinh vương giả, sao có thể bình yên cả đời? Cho nên, cuộc sống như vậy, nhất định chỉ có trong *thủy trung hoa kính trung nguyệt*, nghĩ thì có thể, mà thực tế nó chỉ là hư ảo. *Hoa trong nước, trăng trong kính. *Về phần quần đảo Maldives (tiếng Hán là Mã Nhĩ Đại Phu) có thể xem thêm ở đây https://vi.wikipedia.org/wiki/Maldives