Ám Vệ Công Lược
Chương 81
Đường Môn nằm ở phía Bắc Du Châu, xây bảo dựa vào núi, từ xa đã thấy cầu treo và thành trì. Địa thế nguy hiểm được canh phòng nghiêm ngặt, vượt xa Bạch Long Tứ Thập Trại. Một con đường nhỏ uốn lượn hướng lên, chạy thẳng tới cổng bảo, cỏ dại hai bên mọc thành bụi xanh biêng biếc. Dạ Mã Di kéo cương quay ngựa, “Dắt ngựa theo vết bánh xe trên đất. Đừng giẫm vào đường mòn, bằng không kích động cơ quan chứa chất độc thì hậu quả không tưởng tượng được.”
Tư Đồ Phong nói, “Tiểu gia nghĩ mãi không hiểu, trước kia là Hàn Mị đánh hạ Đường gia bảo như thế nào?”
Dạ Mã Di thản nhiên đáp, “Hàn Mị là Hàn Mị. Học võ công của Trương Hạc Tâm, học dùng binh từ Đại Bắc hầu, tôn sùng cung mạnh nỏ cứng của Đột Quyết, am hiểu binh thư Tây Vực. Nhân vật như thế lại giả ngây giả dại giấu tài… Ta đã khuyên bảo ngụy đế kia từ sớm, tiếc rằng hắn không để tâm.”
Ám vệ Cửu nhớ lại cảnh Hàn Mị điều binh mai phục bên đường tấn công Bạch Long Trại, thật lòng nói, “Thục Vương rất lợi hại.”
Dạ Mã Di thành khẩn đáp, “Chủ thượng, thực ra Tư Đồ Nhã lợi hại hơn Thục Vương.” Hàn Mị làm to chuyện ở Bạch Long Trại chẳng qua vì bị Tư Đồ Nhã đổ tội. Mà Tư Đồ Nhã, tại Kim Lăng vờ vịt trợ giúp Hàn Mị, đẩy Hàn Mị ra đầu sóng ngọn gió, lại ép nàng nương nhờ ám vệ Cửu. Chẳng tổn thất gì, dắt mũi bọn họ tới tới lui lui, kìm hãm lẫn nhau. Đáng hận nhất là người này chẳng những giả dối mưu mẹo, bản lĩnh còn cao tới mức giết chết được sư phụ Trương Hạc Tâm của Hàn Mị, nàng muốn đụng vào y cũng không được.
Nghe thấy cái tên tên Tư Đồ Nhã, Tư Đồ Phong nhíu chặt mày, ám vệ Cửu tĩnh lặng như mặt nước. Đúng lúc đó, từ thành lâu có người quát hỏi ai tới. Tư Đồ Phong chắp tay hô lớn, “Tại hạ Tư Đồ Phong, có việc gấp cầu kiến thiếu chủ quý bảo!”
Trên thành lâu im lặng rất lâu, thình lình ném xuống vài mảnh chông sắt nhắm vào chân Tư Đồ Phong. Tư Đồ Phong rút kiếm gạt đi, vài mảnh chông chạm vào mũi kiếm, chưa kịp nổ tung thì đã bị kiếm khí nghiền thành bột mịn, “Lũ chó mù này! Ông đã tử tế thông báo mà rượu mời không thích lại thích rượu phạt!” Dứt lời, y phi thân nhảy lên, định chém đứt xích sắt cầu treo.
Trong chớp mắt, một bóng trắng lao ra khỏi thành lâu, bám vào xích sắt trượt xuống nửa trượng, lơ lửng giao chiến với Tư Đồ Phong. Hai người đánh một trận vô thưởng vô phạt, công tử mặc đồ tang nọ chợt xông lên ôm chặt lấy Tư Đồ Phong, “Là ngươi thật sao?!”
Tư Đồ Phong cất kiếm, mặc cho hắn ôm mình rơi xuống đất, vẫn chưa hết giận, “Không phải ông nội ngươi đây thì là ai được nữa.”
Đường Thiết Dung nắm lấy vai Tư Đồ Phong, bình tĩnh nhìn ngắm một lúc, xúc động nói, “Thằng lưu manh, vừa nãy ngươi thông báo tên tuổi… Cái câu đó… Thật sự rất giống giọng ngươi. Ta còn tưởng ai dịch dung gạt ta! Ngươi không chết thật sao?!” Hắn nhịn không nổi nhéo nhéo mặt Tư Đồ Phong, vui sướng kiểm tra tay chân Tư Đồ Phong, cuối cùng thở dài một hơi, thụi một đấm lên ngực Tư Đồ Phong.
“Không chết được.” Tư Đồ Phong lơ đãng nói, “Ta bảo này, ngươi đường đường là thiếu chủ Đường Môn mà sao hạ tiện thế, cứ muốn tiểu gia phải chửi ngươi vài câu thì mới vui à?” Y bất đắc dĩ đấm lại một cái lên ngực Đường Thiết Dung.
Đường Thiết Dung cười cười, liếc nhìn đoàn người Ô Y Vệ, ánh mắt rơi xuống khuôn mặt ám vệ Cửu thì không khỏi phức tạp hơn vài phần, quay lại hạ lệnh bảo trưởng lão canh gác mở cổng ra, “Bây giờ giang hồ bất ổn, đi vào nói chuyện.”
Tư Đồ Phong cứ tưởng Đường gia bảo chỉ là một dinh thự lớn, nào ngờ vừa vào đã thấy ngã tư đường giăng khắp lối, cực kỳ náo nhiệt. Con buôn qua lại, dùng đủ các loại tiếng lóng giang hồ cò kè mặc cả, trông thấy Đường Thiết Dung thì sôi nổi chắp tay hành lễ. Đường Thiết Dung nói, “Hôm nay là phiên chợ tuần của Đường Môn ta, thương nhân các nơi tụ tập mua bán dược liệu.” Chưa dứt lời đã có hai người bước tới, một người trung niên bẩm, “Gia chủ, đại hội võ lâm mới được một nửa mà ngài bỏ đi không nói, Phong chưởng môn phái Không Động nổi giận đập nát chiếc ghế bành bằng gỗ đàn hương lão gia chủ thích nhất rồi.”
Vị công tử Miêu tộc còn lại nói, “Còn Đàm Uyên đại sư đứng đầu Thiếu Lâm Đạt Ma Viện, chẳng biết sao tự nhiên buồn ngủ…”
Đường Thiết Dung đáp, “Nói lại với họ, mọi người vất vả vượt đường xa tới đây, thay vì cãi cọ đề bạt ai làm Minh chủ, chẳng bằng nghỉ ngơi chỉnh đốn một ngày rồi bàn bạc sau.” Vừa nói vừa nhìn về phía Tư Đồ Phong, “Chuyện Tam công tử làm khách tại Đường Môn ta, không được tiết lộ với ai khác.”
Đường Thiết Dung vô thức nhéo tay Tư Đồ Phong, đưa đoàn người băng qua rừng thông phía Tây bảo, đến trạch viện yên tĩnh bên bờ sông nghỉ ngơi, xong xuôi vẫn chưa chịu buông tay, kéo Tư Đồ Phong ra ngoài, “Lưu manh, ta và ngươi nói chuyện riêng.”
Tư Đồ Phong sinh nghi, theo hắn đi thong thả đến đình thuỷ tạ ngoài sân, chất vấn, “Đại hội võ lâm gì thế, chọn Minh chủ là sao?”
Đường Thiết Dung không đáp, hỏi lại, “…Đang dầu sôi lửa bỏng, ngươi tới Đường Môn làm chi?”
Tư Đồ Phong nén giận, khoanh tay dựa vào cột đình, thuật lại chuyện từ sau khi thất lạc ở Bạch Long Trại, “Nếu ám vệ Cửu không trúng độc lạ thì tiểu gia cũng chẳng thèm đến nhìn cái mặt đàn bà của ngươi đâu.”
Đường Thiết Dung không thích nghe câu này, nhưng Tư Đồ Phong cứu hắn một mạng, không tiện trở mặt. Hắn biết tính tình Tư Đồ Phong, khá thủ đoạn, tư chất thông minh, nhưng chung quy vẫn còn rất trẻ con, ở nhà được chiều quá nên sinh hư, nói năng không suy nghĩ, huênh hoang hợm hĩnh. Em gái Đường Thiết Kiều của hắn cũng vậy, tuy chuyện nhỏ rất tà đạo, nhưng chuyện lớn vẫn luôn hướng về chính đạo. Huống hồ hắn đã kế thừa chức vị gia chủ từ mấy tháng nay, cũng nên có phong thái của gia chủ. Hắn bất giác chống lên cột đình, mặt đối mặt giơ tay lướt qua đỉnh đầu Tư Đồ Phong — Tư Đồ Phong cao hơn rồi.
Tư Đồ Phong thờ ơ nhòm hắn, hai tay khoanh trước ngực khẽ buông xuống, vẻ mặt kỳ quặc, “Thói gì vậy?” Cuối cùng vẫn đẩy hắn ra.
Đường Thiết Dung sửa lại vạt áo, trầm ngâm một lát, bình tĩnh nói, “Phụ thân ta không phải do Ân Vô Hận giết…”
Tư Đồ Phong nhướn mày, nghênh ngang ngồi xuống bên hồ, “Tên mít ướt này, cha ngươi qua đời mấy tháng rồi mà vẫn chưa chấp nhận được sự thật à?”
Đường Thiết Dung đắn đo một lát, hỏi một đằng, trả lời một nẻo, “Là Tư Đồ Nhã làm.” Vẻ như lo sợ Tư Đồ Phong không tiếp thụ được.
Tư Đồ Phong sững sờ, cười khẩy, “Trò đùa của ngươi chả buồn cười tí nào. Dù tên nhát chết kia có ít công phu múa may thì cũng không đủ bản lĩnh sát hại Gia chủ Đường Môn…” Chưa dứt lời, Đường Thiết Dung đã ngồi xuống trước mặt y, vỗ vỗ đầu gối y, đôi mắt bình tĩnh đáng sợ ngước lên, hình như còn mang theo chút thương hại, giống một trưởng bối cúi xuống an ủi vãn bối. Y bất giác ngừng nói, trong lòng khó chịu cực kỳ.
Đường Thiết Dung nói tiếp, “Ngươi ở trong núi lâu quá, không biết Tư Đồ Nhã đã giết Trương Hạc Tâm. Thủ đoạn giống hệt cách thức ‘Ân Vô Hận’ sát hại Bộ chưởng môn phái Thanh Thành, vong phụ ta và hơn mười vị tiền bối võ lâm. Bang chủ Cái Bang Tác Liệt và các đệ tử Võ Đang tận mắt chứng kiến chuyện này.”
“Nhị công tử nhà Võ Lâm Minh chủ tàn sát Thái Sơn Bắc Đẩu của võ lâm chính phái. Hào kiệt giang hồ chấn động, các nhân vật có danh tiếng, bao gồm cả phái Thiếu Lâm xưa nay không màng thế sự, đã cùng tốc hành suốt đêm tới Thục Trung, giờ đang làm khách tại Đường Môn ta, bàn kế hoạch diệt trừ ma đầu này.”
Mí mắt Tư Đồ Phong giật giật, y không lên tiếng, cũng quên mất bản thân có thể lên tiếng. Y biết Tư Đồ Nhã thích gây chuyện, lá mặt lá trái, thậm chí còn lẳng lơ quyến rũ đàn ông. Nhưng y không tin Tư Đồ Nhã có bản lĩnh giết được Trương Hạc Tâm bất lão bất tử, võ công đệ nhất thiên hạ.
Đường Thiết Dung nói, “Lưu manh, ngươi nhìn ta, chuẩn bị tinh thần đã. Chuyện ta sắp nói với ngươi, có lẽ tạm thời ngươi sẽ khó tiếp nhận…”
Tư Đồ Phong từ trên cao lạnh lùng nhìn xuống Đường Thiết Dung.
“Đáng lẽ cha ngươi sẽ vì thế mà thân bại danh liệt, ngươi cũng không khỏi tai bay vạ gió.” Đường Thiết Dung nhắm mắt nói, “Nhưng Tư Đồ Nhã vừa làm một chuyện táng tận lương tâm… Tình cờ lại giúp cha ngươi bảo toàn danh dự cả đời người…”
Tư Đồ Phong đứng phắt dậy, hấp tấp chạy ra khỏi đình. Đường Thiết Dung đã dự đoán trước, ôm chặt lấy y, “Thù giết cha không thể không báo! Nhưng ta và ngươi vẫn chưa hiểu rõ về Ma Giáo, các đại phái lại đang mơ ước chức vị Võ Lâm Minh chủ, tình hình cẳng thẳng vô cùng. Ngươi biết điều chút đi!”
Tư Đồ Phong im lặng thật lâu, ma xui quỷ khiến nở nụ cười, nói, “Từ bao giờ mà chuyện của Tư Đồ gia lại tới lượt người ngoài chỉ tay năm ngón? Tiểu gia đã chết đâu mà mở đại hội diệt trừ ma đầu? Ai thèm báo thù Tư Đồ Nhã? Đường Thiết Dung, ngươi có nên báo thù cho cha ngươi không?”
Đường Thiết Dung giật mình chết lặng, không hiểu ý của Tư Đồ Phong. Hắn những tưởng Tư Đồ Phong hận Tư Đồ Nhã thấu xương, chắc chắn sẽ đứng về phía hắn, nhưng nghe giọng điệu y lại có vẻ như đang bao che cho Tư Đồ Nhã. Hắn vô thức lùi lại nửa bước, ngờ vực nhìn Tư Đồ Phong.
“Gia môn bất hạnh.” Tư Đồ Phong ném kiếm, chắp tay sau lưng, cười nhạt, “Ngươi muốn báo thù thì tiểu gia cho ngươi đánh ba mươi chiêu.”
Cuối cùng, Đường Thiết Dung hoàn hồn, căm giận hỏi, “Chuyện này chẳng liên quan gì tới ngươi, ngươi ôm đồm làm gì?”
Tư Đồ Phong đáp, “Muốn đánh cứ đánh, nói nhảm ít thôi! Tiểu gia xử ngươi xong còn phải đi xử nốt cái đại hội rác rưởi kia!”
Đường Thiết Dung chưa bao giờ muốn xung đột với Tư Đồ Phong, huống hồ Tư Đồ Phong có ơn cứu mạng hắn. Nhưng lúc này Tư Đồ Phong thật sự không biết phải trái, hắn vừa giận vừa cuống, cứng đờ tại chỗ, bất lực khuyên nhủ, “Lưu manh, giờ là lúc nào rồi, đừng làm càn…”
Tư Đồ Phong thấy Đường Thiết Dung đỏ hoe cả mắt, dè dặt đứng bất động như một cô nương to xác thì nhủ thầm, đần độn đúng là hết thuốc chữa. Nhưng ngoại trừ Đường Thiết Dung ẻo lả như cô nương này thì nhờ ơn Tư Đồ Nhã, bây giờ y chẳng còn người thân nào, cũng chẳng còn người bạn nào trên giang hồ nữa. Ngẫm lại cũng thấy đau đớn, “Nhà ngươi xảy ra chuyện, ngươi có thể để mặc người ngoài tùy tiện tìm lý do, tranh thủ cơ hội giậu đổ bìm leo hay sao? Thi hài cha ta chưa lạnh mà chúng đã muốn tuyển Võ Lâm Minh chủ, chỉ có ngươi ngu dốt nên mới không nhận ra mục đích diệt trừ Ma Giáo của chúng chỉ là giả, chớp thời cơ cắn xé Tư Đồ gia mới là thật!”
“Bây giờ chúng muốn làm Võ Lâm Minh chủ, bước tiếp theo sẽ đòi giải tán doanh trại ám vệ của Tư Đồ gia, sau đó lại nghĩ họ có liên quan tới Ma Giáo và Tư Đồ gia, chắc chắn sẽ kiếm cớ đuổi tận giết tuyệt.” Tư Đồ Phong thở ra một hơi, “Tâm huyết của phụ thân ta không thể bị hủy hoại bởi tay Tư Đồ Nhã, càng không thể bị hủy hoại bởi tay lũ người ngoài. Nếu ta chịu thua thì gia đình ta còn mặt mũi nào đứng trên giang hồ mai sau? Tên trộm trong nhà, ta sẽ tự xử lý, còn cái ghế Minh chủ, kẻ nào muốn ngồi, ta giết kẻ đó!”
Đường Thiết Dung sững sờ. Tư Đồ Phong vẫn đang tuổi cột tóc, bộ dạng càn quấy lỗ mãng, không ngờ suy nghĩ lại thấu đáo như vậy. Hắn càng nghĩ càng thấy Tư Đồ Phong có lý, nhìn lại mình thì tự ti vô cùng. Hắn nhịn không được hỏi, “Ngươi… Ngươi không khó chịu sao?”
Tư Đồ Phong gật đầu, “Không hẳn. Nhưng ta không thể lấy khó chịu làm cơm ăn như ngươi, đến nỗi bị Hàn Mị quay vòng vòng.” Lại điềm nhiên xoay người cất kiếm, vô tư nói tiếp, “Từ nhỏ ta đã chỉ có một mình, chưa bao giờ bận tâm tới cảm giác của người ngoài, ngược lại còn thấy vui vẻ. Cha mẹ anh em, có hay không cũng thế. Chẳng như Đường gia các ngươi, cả đống họ hàng hang hốc, dây dưa lằng nhằng hở chút là khóc lóc sụt sùi.”
Đường Thiết Dung vốn là nên giận, nhưng nghe xong lại nhoẻn miệng cười. Hắn vẫn cho rằng Tư Đồ Phong không tôn trọng hắn, chẳng hiểu gì về hắn, chỉ thích đối địch với hắn, xấu xa vô cùng. Nhưng hôm nay hắn nhận ra, Tư Đồ Phong nghiêm trang lên thì mặt mũi cũng khá giống Tư Đồ Minh chủ, chỉ khá giống thôi, vì dù sao y cũng vẫn còn nhỏ.
Tư Đồ Phong quay lại, trông thấy vẻ mặt Đường Thiết Dung thay đổi thì ngờ vực hỏi, “Nói ngươi giống cô nương là ngươi khóc như cô nương luôn à?”
Đường Thiết Dung lúng túng quay đi, “Ngươi không dám khóc thì ta khóc thay ngươi một lát.”
Tư Đồ Phong vốn đang bực bội suy tính làm sao giải quyết đám hổ sói ngoài kia, thấy Đường Thiết Dung nói chuyện buồn nôn quá thì càng bực thêm. Chẳng biết tại sao y không cảm thấy khó chịu lắm, có lẽ bởi không tận mắt nhìn thi thể của cha, hoặc cũng có thể vì y lòng dạ sắt đá.
Đột nhiên y cảm thấy mình thật cô độc, rất muốn gặp Tư Đồ Nhã, muốn gặp vô cùng, muốn tới sôi sục cả ruột gan… Không chỉ vì căm thù tận xương tuỷ, mà vừa nghĩ tới bộ dạng Tư Đồ Nhã ép dạ cầu toàn khi còn bé, lại nghĩ tới hiện giờ Tư Đồ Nhã đã biến thành Giáo chủ Ma Giáo, bàn tay cầm kiếm của y phấn khởi run bần bật. Chuyện cũ trước kia không quan trọng, Tư Đồ Nhã lần lượt cướp đi những thứ và những người vốn phải thuộc về y, giờ y đã hai bàn tay trắng, y không sợ hãi, chỉ biết một điều rằng y sẽ lên làm Võ Lâm Minh chủ, y sẽ tự tay giết chết Tư Đồ Nhã, sau đó sẽ liếm sạch máu của Tư Đồ Nhã!
Truyện khác cùng thể loại
22 chương
10 chương
12 chương
70 chương
38 chương
87 chương