Ám vệ Cửu tức khắc lặng im. Hắn phát giác, hai chữ ‘đoạn tụ’ do tiểu chủ nhân của hắn nói và Tam công tử nói khác nhau hoàn toàn. Đêm đó tại Đan Sơn trấn, đám người áo đỏ đánh lén Tư Đồ Nhã giải độc cho Quý Tiện Vân, Tư Đồ Nhã cho hắn biết, từ nhỏ y đã bị mẫu thân đưa về Điểm Giáng Phái bế quan năm năm, tự sinh tự diệt, trên đời này chỉ có hắn nguyện cùng y ‘Hoạn Nan Dữ Cộng’ (cùng chung hoạn nạn), Tư Đồ Nhã cho rằng hắn có ý đồ, nên phải cho hắn chút gì đó, nhưng y là nam nhi, làm chủ nhân của hắn lại phải trả giá quá lớn, bởi vậy hai người thành lập một loại quan hệ, loại quan hệ này chính là đoạn tụ. Chẳng biết tại sao, Tư Đồ Phong luôn miệng nói đoạn tụ, lọt vào tai hắn lại rất nhạt nhẽo tầm thường. “Không được.” Ám vệ Cửu cầm kiếm, từ từ rút ra. Tư Đồ Phong quyết không buông tha, một tay chống kiếm đấu sức cùng hắn, một tay tách mở năm ngón tay nắm chặt lưỡi kiếm của hắn, nổi giận áp sát lại hôn. Ám vệ Cửu quả quyết buông kiếm, lưu loát tóm lấy cằm Tư Đồ Phong, trịnh trọng nói, “Đắc tội.” Tư Đồ Phong không giận, ngược lại còn bật cười, “Trước mặt Tư Đồ Nhã, ngươi ngoan như con chó. Còn trước mặt ta thì ít nhất ngươi vẫn là người, ngươi còn dám phản kháng.” “Chó,” Ám vệ Cửu nghiêm túc nói, “Người đầu tiên nó nhìn thấy chính là chủ nhân của nó. Chó nổi giận cũng biết cắn người.” Tư Đồ Phong vui vẻ, nhét tay trái vào miệng hắn, khiêu khích, “Cắn đi!” “…” Ám vệ Cửu im lặng quay đi. Tư Đồ Phong đút kiếm vào vỏ, điểm huyệt cầm máu trên vai hắn, giọng điệu tràn trề khí phách, “Ta biết ngươi chê ta nhỏ! Cho rằng ta càn quấy? Một ngày nào đó ta sẽ cao hơn ngươi, trở thành nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất! Ta sẽ cho người trong thiên hạ biết, Tư Đồ Phong ta mới đúng!” Ám vệ Cửu không hiểu sự cuồng nhiệt này, “Người trong thiên hạ không quan tâm Tam công tử đúng hay sai. Người quan tâm đến Tam công tử, mãi mãi chỉ là người thân ruột thịt.” Tư Đồ Phong cười khẩy một tiếng, “Ta chỉ có một người cha bạc tình bạc nghĩa và hai tên khác đến giành với ta. Thậm chí vì cướp ám vệ mà Nhị ca còn dám xúi giục Đại ca bạt tai ta, đó gọi là người thân ruột thịt? Bọn chúng còn chẳng bằng đám sơn phỉ này, không quen biết thì cắt đứt cũng gọn gàng!” Y chợt hít sâu một hơi, cố gắng đè nén nỗi lòng, “Không nhắc tới nữa! Cả cái trại này toàn là mê hồn hương, uổng cho Đường Thiết Dung là Thiếu gia chủ Đường Môn mà cũng…” Chưa dứt lời đã lắc la lắc lư, choáng váng ngã quỵ. Ám vệ Cửu nhanh nhẹn đỡ lấy Tư Đồ Phong, vừa nãy hắn thổi khói mê vào phòng, ban đầu Tam công tử còn biết nín thở, chẳng biết sao bây giờ lại sơ ý trúng chiêu. Hắn mở cửa sổ giấy để gió đêm lùa vào, bản thân cũng lấy hơi, gió đêm trong khe núi này cực kỳ buốt giá, mang theo hương hoa lan thấm vào tim phổi, càng ngửi lâu càng choáng váng, lại cúi xuống nhìn Tư Đồ Phong, không nhìn thì thôi, vừa nhìn đã kinh hoảng, chẳng biết từ lúc nào mà người mềm nhũn trong lòng hắn lại mặc y phục trắng như tuyết, khuôn mặt thanh tú vùi trên ngực hắn, chính tiểu chủ nhân của hắn! Tảng sáng hôm sau, Tư Đồ Phong tỉnh lại, phát hiện ám vệ Cửu trợn mắt há mồm ngồi bên cửa, ngơ ngác nhìn con chó trong sân. Tư Đồ Phong không biết con chó màu vàng đất kia có gì hay mà nhìn, vì nó chỉ ngồi xổm trên sân dùng chân sau gãi ngứa. Nào ngờ trong mắt ám vệ Cửu lại là Tư Đồ Nhã ngồi đó, dùng tư thế cực kỳ quái dị lấy chân gãi tai. “Tiểu chủ nhân…” Ám vệ Cửu lo lắng gọi. ‘Tư Đồ Nhã’ chẳng thèm nhìn hắn, ngược lại thì chuyển sang liếm tay, vui sướng lộn mèo ngay tại chỗ, lắc lắc cái mông cọ cọ tuyết. Tư Đồ Phong chỉ nghĩ hắn đang ảo tưởng về Tư Đồ Nhã, bỏ đi tìm dây thừng, cởi vạt áo, buộc hai cái bát lớn trước ngực, soi mặt vào vại nước trang điểm một phen, chỉnh đốn xong thì ra lệnh cho ám vệ Cửu, “Âm Bình trại này rất kỳ quái, lát nữa nữ phỉ Bích Vân kia tới đây, ngươi quật ngã cô ta rồi cải trang thành cô ta đi tìm bình Cửu Long.” Ám vệ Cửu nghe vậy thì quay lại, nhìn ‘Tư Đồ Nhã’ ra lệnh trong phòng, lại nhìn ‘Tư Đồ Nhã’ gãi ngứa trong sân, chẳng hiểu gì cả. Sau đó Bích Vân đến gõ cửa, hắn nghe lệnh, chờ Tư Đồ Phong mời nàng vào, đang định điểm huyệt ngủ nên đầu nàng thì — Đập vào mắt không phải Bích Vân, mà lại là ‘Tư Đồ Nhã’ duyên dáng thướt tha. “…” Ám vệ Cửu thu tay về, ngỡ ngàng cực độ. Tư Đồ Phong ra tay như chớp, điểm bảy tám huyệt đạo trước khi Bích Vân kịp thét lên, sau đó chẳng hề kiêng kỵ lột xiêm y của nàng ném cho ám vệ Cửu. Ám vệ Cửu bó tay hết cách nhìn ‘Tư Đồ Nhã’ đánh ngất ‘Tư Đồ Nhã’, trói ‘Tư Đồ Nhã’ giấu vào tủ áo, mà ‘Tư Đồ Nhã’ gãi ngứa trong sân thì bắt đầu lăn lộn, ‘Tư Đồ Nhã’ đầu tiên dứt khoát túm lấy ‘Tư Đồ Nhã’ trong sân, thô bạo trói gô lại, ném luôn vào tủ, sau đó phủi tay xong chuyện. Ám vệ Cửu nhìn mà hoa cả mắt. Cuối cùng Tư Đồ Phong mới phát hiện vẻ mặt ám vệ Cửu không ổn, hỏi, “Ngươi thấy gì?” Ám vệ Cửu hoàn hồn, dụi dụi mắt, mơ màng đáp, “Tiểu chủ nhân, thuộc hạ thấy ba tiểu chủ nhân…” Tư Đồ Phong nói, “Vô tích sự, ngươi trúng mê hồn hương rồi!” Ban đầu y cũng vậy, nhưng cố gắng dồn khí về các huyệt Khâu Khư, Thần Môn là có thể chọc thủng ma chướng này. Ngẫm lại, cảm thấy ám vệ Cửu nghe lời thế này cũng rất hay nên chưa vội nói cho hắn cách phá giải, chỉ am hiểu mà rằng, “Phàm đã trúng mê hồn hương thì nhìn ai cũng thành Tư Đồ Nhã. Chắc chắn Âm Bình trại này có quan hệ mờ ám gì đó với Tư Đồ Nhã! Ta biết ngay là y chẳng tốt đẹp gì mà, ngươi cứ đi theo ta là rõ!” Ám vệ Cửu đành phải mặc áo, dịch dung, buộc hai cái bát lớn trước ngực theo Tư Đồ Phong. Hai người buộc lại vạt áo, nhón chân rời khỏi phòng. Ám vệ Cửu lại ngẩn ngơ, chỉ thấy phía trước có một ‘Tư Đồ Nhã’ quang gánh quát họ tránh ra, mà dưới mái hiên bên trái lại có một ‘Tư Đồ Nhã’ ngồi rao củ cải, tất cả những ai lọt vào mắt hắn đều biến thành tiểu chủ nhân của hắn, vẫn tao nhã, nhưng hành động lạ lùng.  Ám vệ Cửu hòa mình giữa đám đông ‘Tư Đồ Nhã’, tuy các tiểu chủ nhân này đều không để ý tới hắn, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào mà hắn vẫn thấy rất… Sung sướng. Cùng lúc đó, trong địa lao phía Đông Âm Bình trại, Đường Thiết Dung cũng rất sung sướng, hắn mặc đồ tang, ngồi dựa vào tường, mặt đỏ tới mang tai đếm, “Một ám vệ Cửu, hai ám vệ Cửu…” Mà công tử mũi cao mắt sâu bên cạnh hắn thì nắm lấy tay hắn, chân thành thủ thỉ, “Tần Vãn Trang, từ ngày ly biệt trên thuyền hoa Tây Hồ, không ngờ còn có thể gặp lại, Diệp mỗ thật sự là chết không hối tiếc…” Tư Đồ Nhã bình tĩnh như thường, tương phản hoàn toàn với các công tử xúc động đê mê trong phòng, hâm mộ nhìn Đường Thiết Dung, nếu trúng ‘Hồ Nhãn Mê Hồn Hương’ mà có thể trông thấy vô số ám vệ Cửu thì cũng là một niềm vui lớn của đời người. Nghĩ vậy, y tiến lên, dùng sáo trúc đẩy công tử họ Diệp ra, chắn trước tầm mắt Đường Thiết Dung, trêu ghẹo, “Đường huynh, đếm vợ ta thì hay ho gì, đếm người khác đi.” Đường Thiết Dung kéo lấy Tư Đồ Nhã, vui vẻ nói, “Ám vệ Cửu!” Tuy nói vậy, nhưng hai mắt rất tỉnh táo. Tư Đồ Nhã ngã ngồi xuống bên cạnh Đường Thiết Dung, khó hiểu. Đường Thiết Dung thấp giọng nói, “Sao Tư Đồ công tử cũng đến đây?” Tư Đồ Nhã đáp, “Nghe nói Đường huynh và xá đệ có chút bất hòa, phụ thân phái tại hạ đến hòa giải.” Vạch áo cho người xem lưng, Đường Thiết Dung nổi giận, “Nó… Thằng chó đẻ!” Chợt thấy không đúng, cuống quýt sửa lời, “Ý tại hạ là, nó và Tư Đồ công tử không phải cùng một mẹ…” Thấy vẫn chưa đúng thì quẫn bách nói, “Nó, nó không phải là người.” Tự giác lại thấy nói câu này chẳng khác gì cô nương, thế là nổi giận, “Ta giống cô nương bao giờ!” Tư Đồ Nhã bình tĩnh nghe hắn kể lại, thế mới biết Tư Đồ Phong dò la được vị trí của Âm Bình trại thì cũng không tùy tiện xâm nhập, trái lại, Đường Thiết Dung bám theo, vì vội vã tìm kiếm Tư Đồ Phong mà không chút do dự đứng dưới tường chắn, khiêu chiến với lũ sơn phỉ xếp hàng bắn tên. Cung tên của sơn phỉ chẳng là gì với Đường Thiết Dung, nhưng mũi tên bắn tới lại thơm ngào ngạt mùi hoa lan, hắn chỉ lơ đãng một thoáng mà cả đám sơn phỉ biến thành ám vệ Cửu. Hắn đâu ngờ lũ cục súc này biết dùng cả mê hồn hương, tức khắc vận công chống cự, nhưng lại nghe lũ ám vệ Cửu giả kia nói, vừa bắt thêm một tên trai lơ cho trại chủ! Cho rằng Tư Đồ Phong cũng bị bắt đi làm trai lơ, hắn tương kế tựu kế bó tay chịu trói, ai ngờ vô tình quay sang lại trông thấy Tư Đồ Phong ung dung ôm kiếm tựa vào một thân cây bên ngoài trại cách đó không xa, vẻ mặt châm chọc thấy rõ — Đúng là dùng hắn làm hòn đá ném trước dò đường. Tư Đồ Nhã đang định an ủi, bên ngoài địa lao chợt vang lên âm thanh nũng nịu gọi, “Tư Đồ Nhã.” Đường Thiết Dung tức khắc quay về vẻ mặt ngốc nghếch, Tư Đồ Nhã đứng dậy đón chào, “Trại chủ có gì chỉ giáo?” Long Tích Dung mở cửa nhà lao, rút một cây thích Nga Mi* từ bao da đeo bên hông, “Ngươi thè lưỡi ra để ta cắt nào.” *Thích Nga Mi: <img alt="" src="https://fangsuifan0506.files.wordpress.com/2017/04/5848_p_1338321328300.jpg" data-pagespeed-url-hash=1730401087 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> Tư Đồ Nhã từ chối, “Da thịt trên thân thể nhận được từ cha mẹ, không dám tùy tiện phá hoại.” Long Tích Dung quyết tâm, “Ngươi biết quá nhiều!” Tư Đồ Nhã mắt nhắm lại, “Chẳng bằng giết tại hạ đi.” “Không được, ngộ nhỡ,” Long Tích Dung suy ngẫm, ngộ nhỡ Giáo chủ thích công tử dẻo miệng này thì sao, “Ta muốn để ngươi lại làm trai lơ!” Tư Đồ Nhã nói, “Lưỡi này không cắt được, sở trường bẩm sinh của tại hạ là thổi sáo, làm trai lơ sẽ có tài thổi sáo mua vui.” Long Tích Dung hỏi, “Cắt lưỡi ngươi thì liên quan gì đến thổi sáo?” Tư Đồ Nhã nghiêm túc đáp, “Thổi sáo phải dùng lưỡi đẩy hơi, tại hạ thổi cho trại chủ nghe thử nhé.” Long Tích Dung tập trung đề phòng. Tư Đồ Nhã nâng sáo trúc lên, tiếng sáo ríu rít cao vút, dồn dập khiến người nghe hạc như tiếng gió (Dựa trên một điển tích vào thời tiền Tần, quân Phù Kiên ở phương Bắc bị quân Tấn đánh bại, trên đường tháo chạy nghe tiếng hạc kêu, lại ngỡ là quân Tấn truy đuổi – ý là thần hồn nát thần tính), cây cỏ thành binh (Phù Kiên dẫn binh tấn công Đông Tấn, tiến đến lưu vực sông Phì Hà, leo lên thành Thọ Xuân nhìn ra xa, thấy quân Tấn đội hình chỉnh tề, lại nhìn cỏ cây trên núi Bát Công phía xa, tưởng là quân Tấn, cảm thấy rất sợ hãi. Sau này dùng thành ngữ này chỉ lúc hoang mang, trông gà hoá cuốc), cảm giác màng nhĩ như bị kim sắt đâm thủng, ngũ tạng lục phủ quặn lên đau đớn. Tổng quản Cửu Như Thần Giáo Cứ Dưỡng Hoa đang ngủ trong trại tức khắc bật dậy, cuống cuồng mặc áo đi mưa, quát ra ngoài phòng, “Người đâu!” Giáo chúng mở cửa vào. Cứ Dưỡng Hoa mắng, “Giáo chủ đến, sao không báo cho ta một tiếng?” Giáo chúng chắp tay sợ hãi đáp, “Cái này… Chúng thuộc hạ mải lùng bắt lũ đột nhập đêm qua, thật sự không biết Giáo chủ giá lâm từ bao giờ.” Cứ Dưỡng Hoa chán nản, lắng tai nghe tiếng sáo, chợt bình tĩnh lại, truyền lời, “Giáo chủ có lệnh, Tư Đồ Phong đã lẻn vào Âm Bình trại, tay sai của triều đình cũng đã trà trộn vào đám trai lơ trại chủ tóm được. Bảo vệ ‘Bình Cửu Long’, tất cả cứ làm theo kế hoạch.”