Âm Thanh Của Em Là Thế Giới Của Anh
Chương 68
Trên nóc nhà không có ai.
Vì phán đoán sai với tay bắn tỉa của mình đa cho hung thủ thời gian chạy trốn.
Tòa nhà này chỉ có ba tầng, góc tây bắc dựa và cột điện, khiến hung thủ có thể dễ dàng trèo lên, cũng dễ dàng trốn khỏi hiện trường.
Kiều Trạch nhìn xuống dưới cột điện, không thấy người đi đường khả nghi nào.
Anh thở hắt ra, hai tay nặng nề chống lên hàng rào gạch.
Cuộc vây bắt lần này đem lại ch anh thất bại quá lớn.
Nếu thính giác anh bình thường, sẽ không thể nào để sai lầm này xuất hiện.
Hiện thật chỉ có thể dựa vào đôi mắt mới biết được một người đang nói gì, đã khiến toàn bộ giác quan của anh đều tập trung trên người Lê Viễn Tường, vì sự có mắt của tay súng bắn tỉa nên cũng khiến anh theo bản năng xem nhẹ nguy cơ tiềm ẩn ở tầng đối diện, anh không cảm nhận được tiếng đạn xé gió bay đến, cũng bởi thế mà bỏ lỡ thời gian tìm kiếm hung thủ tốt nhất.
Gần một năm nay anh hầu như đều ở trong trạng thái nghỉ ngơi, thế nên nhiều lúc, anh không thể dự đoán chính xác được, mất đi thính giác ảnh hưởng rất nhiều đến công việc của anh.
Lộ Miểu đứng ngay sau anh, có hơi bận lòng về anh.
Đây chỉ là điều bất trắc mà thôi. Cô khẽ nói, Không thể nào có lý do lvv bị người ta diệt khẩu được, ai mà nghĩ đến chuyện có người ra tay với ông ta chứ.
Kiều Trạch xoay người lại, dựa vào hàng rào mà đứng, nhìn cô: Tôi không sao.
Tay giơ ra kéo cô đến gần, ôm chầm lấy cô, nhẹ nhàng vuốt tóc cô vỗ về, lúc này mới buông cô ra, xem xét có manh mối tại hiện trường không.
Phó cục trưởng Lưu nhanh chóng dẫn người đến.
Sao rồi? Ông ấy hỏi.
Người chạy rồi. Kiều Trạch chặn ngang trước cửa, Ở hiện trường không để lại vật chứng manh mối nào, nhưng nếu bò lên từ cột điện thì sẽ để lại dấu vết, vân tay hay dấu chân đều có thể lấy được.
Phó cục trưởng Lưu thông báo cho cảnh sát kỹ thuật của phòng dấu vết đồn kỹ năng trinh thám đến hiện trường phụ giúp.
Kiều Trạch đứng dựa vào hàng rào gạch ngăn cách cột điện, cầm đèn pin xem đi xé lại, cuối cùng ở bên mép ngoài gạch đỏ đã phát hiện một nửa dấu chân không hoàn chỉnh, dấu rất cạn, nếu không có kinh nghiệm, không nhìn kỹ thì rất khó biết đến sự tồn tại của nó.
Cảnh sát kiểm tra dấu vết cẩn thận lấy dấu chân ra.
Ngoại trừ nửa dấu chân không cẩn thận để lại này, thì ở hiện trường không hề có bất kỳ dấu vân tay nào, hiển nhiên hung thủ là một tay bắn tỉa được huấn luyện nghiêm túc, kỹ thuật tinh tế.
Sau khi về lại cục, cảnh sát kiểm tra dấu vết lấy hình ảnh chụp dấu chân ra tiến hành dựng khung xử lý, hoa văn dưới đế giày dần dần rõ lên.
Bình thường xăng-đan hoặc giày lười được mặc với tần suất cao sẽ chỉ chuyên dùng với một địa hình nhất định, mà đa số mặt đường trong thành phố lại đều bằng phẳng, nên để nhấn mạnh vào tính chống trơn trượt thì thông thường đế giày phải gia tăng bề mặt tiếp xúc với mặt đất đến lớn nhất, cho nên đường vân dưới đế gần như bằng phẳng hoặc dày mà nhỏ. Kiều Trạch chỉ vào hoa văn đế giày sau khi đã dựng khung, Nhưng đường vân của đôi giày này rõ ràng khá sâu, có nhiều rãnh nhỏ gợn sóng nhưng không giống giày đi bộ bình thường, để duy trì tính bám đất của nó mà thiết kế bên ngoài những hoa văn lớn, hoa văn cũng được xử lý để không tự động ăn bùn. Vậy nên từ đường vân có thể thấy, đây là một đôi giày thể thao, hoa văn nhỏ đã làm độ bám nổi trội hơn so với giày lười bình thường, đồng thời giữ lại độ đàn hồi của cao su mềm.
Kiều Trạch nhìn về phía những người khác: Thử so sánh đường vân của đôi giày này với những đôi giày thể thao của các hãng khác nhau, xem xem nó thuộc hãng nào.
Có người nhanh chóng so sánh nó ở trên máy tính, hoa văn trên đế giày hoàn toàn ăn khớp với hãng giày nữ nào đó trên bảng xếp hạng top 5 trên thị trường.
Bình thường chỉ có thanh niên mới thích mặc giày du lịch, hơn nữa chủ nhân đôi giày này lại rất biết theo mốt. Kiều Trạch chỉ vào dấu giày, nói tiếp, Tỉ lệ dấu chân với cơ thể của người trưởng thành khoảng chừng 1:7, dấu chân này lại dài cỡ 23cm, thế nên có thể phỏng đoán hung thủ cao trên dưới một mét sáu mươi, không quá một mét sáu lăm. Dấu chân này đè lên vị trí rõ rệt, phần rìa dấu chân không hoàn chỉnh, tuy dấu vết giẫm rõ ràng, nhưng vết cà lại ít, có thể thấy rõ thân thể khá nhẹ.
Vị trí của hung thủ cách ba trăm mét so với người chết, một phát chết ngay.
Tóm lại, Kiều Trạch xoay người nhìn về phía mọi người, Hung thủ là một cô gái trẻ cao trên dưới một mét sáu, cân nặng dưới 50 kg, kỹ thuật bắn súng chuẩn, có thể là vận động viên bắn súng, cũng có thể là cảnh sát đã xuất ngũ, hoặc chỉ đơn giản là sát thủ.
Còn về phần súng của cô ta là gì, thì chỉ có thể dựa vào hình dáng vỏ đạn to nhỏ, cùn hay sắc, nông hay sâu trong cơ thể người chết mới có thể tiếp tục phán đoán được.
Phó cục trưởng Lưu gật đầu.
Lê Viễn Tường bị bắn chết sau khi muốn gặp Trần Kỳ, trong lúc nói chuyện lại nhắc đến Từ Gia Diên, thành ra Trần Kỳ trở thành tình nghi lớn nhất, Từ Gia Diên với Từ Gia Thiên cũng bị tình nghi được người đưa về cục phối hợp điều tra.
Phó cục trưởng Lưu cho người thẩm tra Trần Kỳ và Từ Gia Diên suốt đêm.
Có lẽ đây là lần đầu tiên Trần Kỳ trông thấy tình cảnh như thế, bị dọa đến hoảng sợ, không còn vẻ lạnh lùng cao ngạo bình thường nữa, hỏi cái gì nói cái đó, rất thành thật.
Bên này Lộ Miểu với Kiều Trạch vừa kết thúc việc, thì bên kia Từ Gia Diên với Từ Gia Thiên đã thẩm tra xong.
Rốt cuộc Lộ Miểu vẫn xem Từ Gia Diên là người nhà, thấy anh bị cuốn vào vụ án này thì luôn không yên tâm, vất vả lắm mới xong việc, chần chừ một lúc, rồi không nhịn được hỏi thăm tình hình của Từ Gia Diên ở chỗ phó cục trưởng Lưu.
Lúc cô hỏi thì Kiều Trạch ở ngay bên cạnh, phó cục trưởng Lưu còn đặc biệt đưa mắt nhìn Kiều Trạch.
Sắc mặt Kiều Trạch không khác bình thường là bao.
Nhà họ Từ có vấn đề ư? Anh hỏi, thái độ giải quyết việc chung.
Phó cục trưởng Lưu: Theo kết quả thẩm tra mà nói thì, không có vấn đề.
Tuy người nhìn có động cơ lớn nhất, nhưng từ biểu hiện trong lúc thẩm tra, có thể nói cô ta không thể nào ở trong khoảng thời gian ngắn mà sắp xếp người bắn chết một cách nghiêm mật như thế được. Phó cục trưởng Lưu vừa nói, vừa cùng hai người quay về văn phòng.
Kiều Trạch nhìn ông: Nói thế là thế nào?
Bà ta nói mình có ít ân oán với Lê Viễn Tường. Phó cục trưởng Lưu do dự nhìn Lộ Miểu, Cô có muốn tránh đi không?
Lại nói: Tôi còn nhớ, bà ta là mẹ nuôi của cô, chỉ sợ cô nghe rồi lại không thoải mái.
Lộ Miểu ngập ngừng rồi lắc đầu: Cháu không sao.
Phó cục trưởng Lưu rút từ trên bàn ra tập tài liệu thẩm tra Trần Kỳ: Trần Kỳ, vốn tên Trần Mạc Lan, từng là vợ chồng với Lê Viễn Tường, có làm mấy mâm cỗ, nhưng vì vấn đề tuổi tác nên không nhận giấy đăng ký kết hôn, sau khi kết hôn thì sinh một đứa con với Lê Viễn Tường, là Lê Quân Hạo. Lê Viễn Tường là thầy giáo dạy tiểu học ở nông thôn, tính tình hiền như gỗ, tiền lương thấp, thu nhập không thể nào thỏa mãn được chi tiêu bình thường trong nhà. Năm Lê Quân Hạo một tuổi thì Trần Kỳ mười tám tuổi, vì kết sinh nhai nên ra ngoài làm công, quen biết Từ Dương bây giờ, rồi yêu đương với ông ta. Trần Kỳ muốn ly hôn với Lê Viễn Tường, nhưng đàm phán không được kết quả, bà ta bèn gây tai nạn giao thông, rồi giả chết trong vụ tai nạn mới thoát khỏi cuộc hôn nhân này được, sau đó đổi tên thành Trần Kỳ, cùng Từ Dương nhận giấy đăng ký kết hôn, cũng sinh một trai một gái. Lê Viễn Tường ở nông thôn một mình nuôi lớn Lê Quân Hạo, mười năm trước bất ngờ phát hiện Trần Kỳ còn sống, cộng thêm mục đích năm đó bà ta gây ra tai nạn, từ yêu thành hận.
Phó cục trưởng Lưu nhìn Lộ Miểu: Có thể vì điều này mà tính tình Lê Viễn Tường thay đổi hoàn toàn. Theo người ở quê ông ta nói, Lê Viễn Tường yêu Trần Mạc Lan, luôn không chấp nhận được chuyện bà ta đã qua đời, nhiều năm trôi qua mãi không chịu lập gia đình, một mình nuôi lớn con trai, bởi thế nên sau khi phát hiện Trần Mạc Lan không chết, chịu đả kích rất lớn. Nhiều năm qua, ông ta uy hiếp sẽ tố giác với chồng con bà ta, cứ nhiều lần như thế đã dẫn đến việc nảy sinh quan hệ tình dục. Loại quan hệ nam nữ bất chính này bị Từ Gia Thiên phát hiện, nên mới có chuyện Từ Gia Thiên báo án Lê Quân Hạo.
Phó cục trưởng Lưu lại cầm lấy một tập tài liệu khác: Đây là lời khai của Từ Gia Thiên. Con bé này vì trả đũa Lê Viễn Tường mới xuống tay với con trai anh ta, không ngờ lại lộ ra chuyện Lê Quân Hạo hít ma túy, tiện đà lôi ra luôn chuyện Lê Viễn Tường nắm giữ nửa thị trường ma túy trong giới giải trí.
Từ lời khai của hai người này, nếu Trần Kỳ muốn giết Lê Viễn Tường, thì mười năm qua bà ta có rất nhiều cơ hội, chứ không phải đợi đến lúc có mặt nhiều người mới tìm người bắt chết ông ta. Từ Gia Thiên thì càng không thể nào, nếu cô bé thật sự muốn giết Lê Viễn Tường, thì không cần phải đi đường vòng như thế.
Vậy của Từ Gia Diên đâu? Lộ Miểu nhíu mày nhìn ông, có chút lo âu.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
11 chương
10 chương
59 chương
62 chương
17 chương
74 chương
30 chương