Rời khỏi Vọng Thai, Dực San nhớ tới những lời hôm qua Thiên Không Chiến Thần nói, liền hỏi Hành Tư “giờ chúng ta đi tìm Phù Tuyên sao? có cần chậm lại không?” Tuy tính nàng nóng nảy nhưng Phù Tuyên vừa mất đứa nhỏ, bọn họ lại tìm tới cửa, kết hợp với sự lên án của Thiên Không Chiến Thần đối với nàng vào ngày hôm qua, có vẻ không dễ nói chuyện Hành Tư đương nhiên cũng nghĩ tới chuyện này nhưng lại sợ Phù Tuyên và Thiên Không Chiến Thần nhân cơ hội này tiên hạ thủ vi cường, làm ra chút chuyện khác thường, tỷ như khăng khăng khẳng định Dực San hại Phù Tuyên sinh non… “Đi xem tình huống trước rồi tính” Phủ đệ Nhạc Thác hôm nay vô cùng im ắng. Thủ vệ nhìn thấy Hành Tư và Dực San lập tức biến sắc, chạy vào thông báo, không lâu sau Nhạc Thác xuất hiện Dực San thấy hắn khí sắc không tốt, nhất thời không biết nên mở miệng như thế nào, tuy nhiên Nhạc Thác cũng hiểu rõ, im lặng đưa bọn họ vào trong Phủ đệ cực kỳ yên tĩnh, mà Nhạc Thác không biết vì sau lần nói chuyện với Dực San quyết định duy trì khoảng cách hay là bị đả kích bởi chuyện đứa nhỏ mà lãnh đạm xa cách, không có nhiều lời, đưa bọn họ đến trước cửa phòng Phù Tuyên, ý bảo bọn họ tự đi vào Cửa sổ trong phòng đóng kín, còn che rèm, không khí có chút nặng nề âm u Phù Tuyên vì chuyện mất con mà bị đả kích không nhẹ, tóc tai bù xù tựa vào giường, hai mắt sưng đỏ, sắc mắt tiều tụy, tay nắm chặt xiêm y trẻ con tinh xảo, có lẽ là chuẩn bị cho đứa nhỏ kia. Nghe có động tĩnh, nàng cũng không có phản ứng gì nhưng khi Hành Tư và Dực San đến gần, nàng nhìn thấy Dực San liền kích động hẳn, bộ dáng suy yếu cũng trở nên hung hãn ‘các ngươi tới làm gì? Cút. Đều do ngươi, đều do ngươi làm hại. Ta thật vất vả mới mang thai đứa nhỏ của Nhạc Thác, hắn lại đột nhiên không quan tâm tới ta, cả ngày ra ngoài, chăc chắn là đến lục đạo tìm ngươi. Ta chịu đựng sự vắng vẻ của hắn, khổ sở chống đỡ tới bây giờ lại bị ngươi phá vỡ, nay cả đứa nhỏ cũng không còn. Nay ngươi đã có Hành Tư, tâm của Nhạc Thác cũng dành cho ngươi, ngươi cái gì cũng chiếm được, giờ còn đến đây nhìn ta chê cười. Ngươi cút, cút ngay cho ta” Phù Tuyên vừa khóc vừa mắng, muốn nhào tới bắt Dực San, Hành Tư liền tiến lên ngăn nàng. Phù  Tuyên ngã ngồi xuống giường, khóc không thành tiếng, oán hận trừng mắt nhìn Hành Tư và Dực San Mời đầu Dực San thấy nàng thất hồn lạc phách còn có chút mềm lòng đồng tình nhưng nghe nàng rống lên như thế, máu nóng bốc đầu, không khách khí đáp trả ‘đúng vậy, ta chính là đến nhìn ngươi chê cười ah.Năm đó ngươi nhìn ta bị chê cười, nay không cho ta xem lại sao?” Phù  Tuyên ngẩn người, Dực San nhìn thẳng vào mắt nàng, lạnh lùng nói ‘ngươi nói ta làm hại ngươi? nếu năm đó ngươi không dùng khổ nhục kế, lấy mình chịu một kiếm kia của ta thì thân thể ngươi sẽ suy yếu vậy sao? nếu không vì ngươi không biết trời cao đất rộng, Thủy Mặc luôn ở trong phủ sẽ tới cửa tìm ngươi gây sự sao? Nhạc Thác đột nhiên vắng vẽ ngươi là vì nghe được ngươi cùng Ô Đại nói chuyện vu hãm ta, hắn liên tiếp đến lục đạo tìm ta là vì biết được chân tướng mà áy náy. Hai trăm năm trước, ngươi hại ta thân bại danh liệt, hai trăm năm sau ngươi còn muốn dốn ta vào chỗ chết, ngươi là loại người gì nên có kết quả đó. Ngươi chẳng những không biết hối cả còn đổ lên đầu ta?”  Phù Tuyên liên tục lắc đầu, nhìn nhìn Hành Tư và tiên tỳ trong phòng, phản bác “chân tướng gì? ta không có vu hãm ngươi, năm đó chính ngươi đâm ta một kiếm, ngươi bị trừng phạt là đúng tội. Ngươi đừng có bêu xấu ta, có bản lĩnh ngươi đưa chứng cớ ra đi” Thấy Dực San sắp nổi bão, Hành Tư kéo nàng ra sau, tiến lên nói với Phù Tuyên “phu nhân không cần chuyện hai trăm năm trước ra nói, hôm nay chúng ta không nhắc tới chuyện đó, chỉ là ngươi sai sử Mạnh Dung đẩy San San xuống Nại Hà lại tự tiệ giam giữ trong thủy lao, một tội là cố ý mưu sát, một tội là dĩ hạ phạm thượng, cả hai đều là trọng tội. Mạnh Dung đã nhận tội, Thiên Không Chiến Thần có lẽ chưa nói chuyện này với ngươi; còn chuyện của Thủy Mặc, hôm đó tất cả tiên tỳ ở đây đều chứng kiến, cho nên vấn đề chứng cớ, phu nhân không cần lo lắng thay chúng ta. Phu nhân nếu có thành ý thì tự đến trước mặt Thiên Quân nhận tội thỉnh phạt, nếu không thì cứ chuyên tâm dưỡng sức, sau này chúng ta sẽ hảo hảo thanh toán mọi chuyện” Dực San và Hành Tư ra khỏi phòng Phù Tuyên, thấy Nhạc Thác đang đứng trong sân, như là chờ bọn họ. Sắc trời sáng ngời nhưng bộ dáng của hắn lại suy sụp ảm đạm, nhìn thấy bọn họ liền đi tới Ba người trầm mặc một lát, Nhạc Thác nhìn Dực San và Hành Tư nắm tay nhau, chậm rãi nói ‘Thiên Không Chiến Thần vừa rồi đã tới, ta cũng đã xem qua bản nhận tội của Mạnh Dung nhưng Phù Tuyên cảm xúc không ổn định nên còn chưa nói với nàng. Phù Tuyên quả thật nên chịu trách nhiệm với những gì mình làm, cần gì ta cũng đã phối hợp nhưng Phù Tuyên vừa mới sinh non, đứa nhỏ cũng đã chết, hơn nữa vì thân mình suy yếu, sau này…cũng không thể có đứa nhỏ được nữa. Việc này nàng chưa biết, hi vọng các ngươi đừng nói với nàng, cho nàng chút thời gian khôi phục, sau đó lại chấm dứt chuyện trước kia, được không?” Nhạc Thác tuy đã sớm không còn tình cảm với Phù Tuyên nhưng vẫn làm hết trách nhiệm của một phu quân, thay nàng cầu tình Dực San yên lặng nghe xong, quay đầu nhìn cửa sổ phòng Phù Tuyên đóng chặt.Không có đứa nhỏ, đối với nữ nhân có ý nghĩa thế nào, nàng hiểu rõ. Nhiều chuyện liên tiếp xảy ra, nếu Phù Tuyên biết sự thật e là không thể chống đỡ nổi. Tuy nàng hận nàng ta đến nghiến rang nghiến lợi nhưng hôm nay chứng kiến, Phù Tuyên cũng do vì tình mà ra, hơn nữa cũng đã chịu hết những đau khổ của nữ nhân. Nên đòi lại công đạo nàng sẽ đòi nhưng cũng không cần làm chuyện bỏ đá xuống giếng, kích thích nàng ta. “Nhạc Thác quân yên tâm, việc này ta sẽ không nói với Phù Tuyên” Nhạc Thác khẽ gật đầu “Đa tạ.” Ba người đi đến đại môn, Hành Tư nhìn sắc mặt Nhạc Thác, thản nhiên nói ‘người đáng giận tuy có chỗ đáng thương nhưng vẫn nên giận nhiều hơn” Nhạc Thác nhìn về nơi xa xa, không nói gì “Chúng ta đi.” Hai ngày qua, từng bước kinh tâm, nên trên đường trở lại địa phủ, Dực San vẫn rầu rĩ không vui Hành Tư quan tâm hỏi ‘sao lại rầu rĩ không vui? thấy Phù Tuyên đáng thương?’ Dực San liếc mắt nhìn hắn “nàng ta tự làm tự chịu, ta tội nghiệp nàng ta làm gì?ta cũng không phải là Bồ  Tát đại từ đại bi. Ta chỉ buồn bực vì nàng ta vừa mất đứa nhỏ, không thể trực tiếp kéo nàng đến chỗ Thiên Quân để chấm dứt mọi chuyện, nếu không người khác lại nói Thần Tiêu phủ chúng ta lãnh huyết vô tình, có trời mới biết ta muốn kéo nàng ta đi biết chừng nào, nghĩ tới liền thấy phiền lòng” Hình như đã đánh giá cao trí tuệ của nàng? Hành Tư nhìn chung quanh “lúc trước nói muốn tỷ thí kiếm thuật với ngươi nhưng vẫn chưa có cơ hội, nếu cảm thấy phiền lòng, vậy chúng ta lấy kiếm thuật trút giận đi” Bực mình thì kiếm người để đánh, quả là ý kiến hay. Dù sao cũng không sợ nàng đả thương Hành Tư nên Dực San sảng khoái đáp ứng Có điều so kiếm thì phải có kiếm mới có thể so, Dực San lúc nào cũng mang theo kiếm bên người nhưng Hành Tư cho tới giờ đều hai tay trống trơn. Hành Tư nhìn nhìn chung quanh, bẻ một nhánh cây bên đường, tuốt hết lá, vậy là đã có binh khí Dực San nhìn nhánh cây trong tay hắn, lại nhìn kiếm trong tay mình, sau đó ngẩng đầu hỏi ‘ta cảm thấy ngươi đây là đang cố ý khinh bỉ ta” Hành Tư không để ý ‘cũng không phải lần đầu tiên” Dực San lập tức phóng kiếm đánh tới Sau một lát. Dực San bi phẫn quyết định từ nay về sau, không bao giờ so kiếm với Hành Tư nữa. Thực lực chênh lệch đáng sợ, hơn nữa còn nhân lúc so kiếm xảy ra các loại chuyện…mà đây là đang ở bên ngoài, lúc nào cũng có người đi qua nhìn thấy ah  Dực San phát điên mà phân tâm, Hành Tư né tránh kiếm phong của nàng, vọt đến sau lưng nàng, nhánh cây đặt lên cổ nàng, một tay kia chế trụ kiếm trong tay nàng, thuận thế ôm nàng vào lòng, cúi đầu hôn lên tai nàng, thấp giọng nói ‘được rồi, hôm nay tới đây thôi. Tối hôm qua ngươi cũng mệt mỏi rồi, hôm nay không cần mệt nhọc quá mức” Dực San bị tư thế thân mật của hắn làm cho tay chân luống cuống, nhắc tới chuyện tối qua lại đỏ mặt, giãy dụa “cái gì? ai mệt nhọc, ta mới không có…ngươi buông ra” “Thì ra không có mệt nha’ Hành Tư đương nhiên không để nàng rời khỏi, ôm chặt hơn, cười ái muội ‘thì ra San San ngươi thể lực tốt như vậy, ta đây an tâm” Yên tâm cái đầu ngươi Dực San lệ rơi đầy mặt, ngửa cổ thở dài. Con mẹ nó, ai có thể nói cho nàng biết đây có phải là Hành Tư nàng quen biết trước kia không? Lúc này có mấy quỷ hồn được áp giải đi tới, Hành Tư liền buông Dực San ra Dực San tròng mắt xoay chuyển, nói với Hành Tư “ngươi dạy ta luyện kiếm đi” Hành Tư ngẩn người Dực San ở trong lòng vui vẻ tính toán. Hành Tư với nàng chênh lệch thực lực quá lớn, mấy chuyện trò giỏi hơn thầy tuy rằng khả năng rất nhỏ nhưng không phải hoàn toàn không có khả năng, nếu đã có khả năng này, nàng không chút phản kháng đã lập tức chấp nhận, nàng nhất định sẽ nghẹn chết. “Hiện tại chúng ta tỷ thí rất không công bằng, ngươi dạy kiếm thuật cho ta rồi lại so lần nữa’ Dực San âm thầm tính toán, lần nữa bày ra dáng vẻ da mặt dày vô đối Hành Tư nhìn nàng, nhướng mày nói ‘dạy ngươi luyện kiếm không thành vấn đề nhưng mà ta thu học phí đắt lắm đó” Dực San không thể tin trừng mắt “ngươi còn muốn thu học phí?” Hắn theo Thái Thượng Lão Quân nhiều năm như vậy, rốt cuộc là học từ đâu mà keo kiệt như vậy  Hành Tư cười cười, dõng dạc gật đầu ‘đương nhiên, không thể dạy đồ đệ mà đói chết sư phụ ah;” Ngươi có thể đói chết mới lạ “Vậy ngươi muốn thu học phí thế nào?” “Đợi tới tối sẽ nói với ngươi?” “Sao phải đợi tới tối?” “Ban ngày không ngày không tiện” “Nói học phí thôi có gì không tiện” “Đừng nóng, tối ngươi sẽ biết” “Úp úp mở mở cái gì chứ” Dực San thần kinh thô đến bốn chiếc xe ngựa cũng có thể chạy qua nên không thể chấp nhận việc này, truy vấn mãi cho đến khi về tới Chuyển Sinh điện. Thẳng cho đến khi tới đại môn, Dực San mới nhận thấy trước cửa Chuyển Sinh điện lôi quang thiểm điện lóe sáng. Nàng dừng bước, ngẩng đầu nhìn sắc trời trong xanh “địa phủ cũng có lôi điện?” Hành Tư nhìn về phía xa xa ‘qua đó xem thử” Đi qua, thấy Vô Thân, Vô Khâu và Tất Trì đang khoanh tay dựa cột xem náo nhiệt, còn lôi điện xảy ra không phải do hiện tượng tự nhiên mà là vì đánh nhau nhưng khung cảnh hỗn loạn, không nhìn ra được ai đang đánh nhau Dực San đi đến cạnh Vô Thân, Vô Khâu, nhìn nhìn, không thấy bóng dáng sư phụ liền hỏi ‘sư phụ ta đâu?” Chẳng lẽ Nghi Địch đang đánh nhau? từ lúc nàng biết hắn đến giờ, trừ đấu nhau với Dực Lam thì chưa từng thấy hắn động thủ Vô Thân nhìn thần sắc hưng phấn của nàng, tạt cho một gáo nước lạnh “Nghi Địch Tư Thần vừa lôi kéo Ấn Trì đi dạo địa phủ, không có ở đây” Dực San muốn xem náo nhiệt mà không thể ‘vậy ai đang đánh nhau, sao các ngươi không ngăn lại?”  “Thái Thượng Lão Quân! lão tử nhân ngơi cố ý dẫn lão tử tới đây, còn để cho hai xú tiểu tử kia lấy nhiều địch ý. Ngươi là lão hỗn đản âm hiểm giả dối” Ngữ khí này, thanh âm này… Theo hướng tay người nọ chỉ, Dực San lúc này mới thấy Thái Thượng Lão Quân ngồi nhàn nhã trên đỉnh đình lưu ly, phất trần trong tay tả vung hữu phất giống như đuổi muỗi Thái  Thượng Lão Quân lại bày ra vẻ mặt vô tội, thuận tay bẻ một miếng ngói lưu ly quăng lên đầu người nọ “ngươi nói vậy là rất không có lý, lão phu mang ngươi đến đây chờ Hành Tư, là chính ngươi muốn đánh nhau với Dực Lam, đánh thì đánh lại không khống chế tốt âm thanh, đánh thức Tây Tề, hắn tìm ngươi tính sổ, liên quan gì tới lão phu?” Thì ra là Chưởng độc dược tư Tắc Thủ? Dực San nhìn Tắc Thủ bộ dáng chật vật, hoàn toàn không thể liên hệ hắn với hình ảnh hào hoa phong nhã trước kia là một người. Tây Tề mặt không chút thay đổi đi tới, trừ vạt áo hơi nhăn thì gần như không nhìn ra là vừa mới đánh nhau xong Tương phản như thế khiến Dực San có chút không thông, rốt cuộc là Tắc Thủ thân là một tư thần lại không thể đánh hay là Tây Tề là một vô thường võ công cao? Lúc đi ngang qua Dực San, Tây Tề hơi dừng lại, ngoái đầu nhìn nàng, ánh mắt lạnh lùng Dực San bị khí thế lạnh như băng của hắn làm cho rùng mình, nhớ tới kết quả bi thảm lần đó nàng chọc thủng tường phòng hắn, không tự chủ được liền lui ra sau, cẩn thận nói ‘sớm ah, Tây Tề, hahah” Tây Tề thu hồi ánh mắt, đi vào Chuyển Sinh điện Băng sơn đi, tuyết lập tức tan Tắc Thủ đang hùng hổ cãi nhau với Dực Lam. Hắn dù có chút không hình tượng nhưng cũng không tới mức bị đánh đến tứ chi không đầy đủ, ít nhất là các bộ phận trên người đều chưa rơi rụng cái nào, mắng người cũng vẫn khí thế như cũ, không hề bị ảnh hưởng bởi việc bị đánh bại. Dực San phục hồi tinh thần cũng nghe hắn mắng xong một đoạn, đại khái là Dực Lam thật ra đánh không lại hắn, nhờ có Tây Tề tham chiến mới khiến hắn không thể chốn đỡ được. Hắn thật khinh bỉ Dực Lam… Tiếc là những lời của Tắc Thủ hoàn toàn không có tác dụng đối với Dực Lam da mặt còn dày hơn Dực San, hắn nghe xong, vẻ mặt khinh thường nói ‘người khinh bỉ ta nhiều lắm, ngươi xếp hàng thứ mấy?” Quả thật muốn so da mặt dày với Dực Lam là một việc rất khó. Tắc Thủ cũng bị những lời này của hắn làm cho tức chết. Nhiều lần sự thật chứng minh Tắc Thủ tuy vô liêm sĩ nhưng cãi nhau không giỏi, Dực Sam thích thấy lão ca của mình ỷ mạnh hiếp yếu, vì thế khoanh tay xem náo nhiệt. Đột nhiên nàng cảm thấy mu bàn tay hơi ngứa, cúi đầu nhìn thì thấy một con muỗi cực đại đang bu bên trên, hút máu vô cùng vui vẻ, bụng đã tròn vo. Mãi lo xem náo nhiệt nên không lưu ý, để cho tiểu tinh quái này thừa cơ trục lợi Muỗi ở địa phủ khác muỗi ở thế gian, đều là yêu tinh có chút tu luyệt, tiên giả bị nó hút máu giống như bị hút tu vi, tự bản thân nó chiếm được tiện nghi lớn. Dực San lại không phải người rộng lượng, đương nhiên sẽ không để một con muỗi tinh hút máu của mình, không chút do dự nâng tay lên, thưởng cho muỗi tinh kia một cái Như Lai thần chưởng. Ngay lập tức, trên mu bàn tay xuất hiện một dấu máu nho nhỏ Dực San làm cho muỗi tinh kia trọn đời không thể siêu sinh, vỗ vỗ tay, đang muốn lấy khăn tay lau đi vế máu rồi tiếp tục xem náo nhiệt thì Tắc Thủ đang đứng cách nàng một đoạn đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng, thần sắc vô cùng nghiêm túc ngửi ngửi không khí chung quanh nàng, sau đó ánh mắt rơi xuống tay Dực San, nắm chặt tay nàng Tình huống phát sinh bất ngờ như thế làm cho mọi người không kịp phản ứng, Dực San cũng bị hành động bất thình linh của hắn làm giật mình, không có phản ứng, quên cả việc rút tay lại Nhưng so với hành động tiếp theo của Tắc Thủ, cái này chưa tính là gì… Dực San trơ mắt nhìn hắn nhìn vết máu kia hồi lâu rồi cúi đầu liếm… Trong nháy mắt, cả thế giới đều yên lặng