Ám sư thần thoại

Chương 146 : Dụ dỗ thánh thú

Cứ như vậy vẫn đi tới, thẳng đến khi có một con thỏ rừng màu trắng xuất hiện trong tầm mắt hai người, khi nó nhìn thấy hai người đi tới thì hai chân sau dựng đứng lên, đứng thẳng thân thể, vẫn không nhúc nhích nhìn hai người chằm chằm, không có chút ý tứ muốn tránh né, cũng không có chút nào vẻ sợ hãi. Điều này không khỏi làm cho Tử Long vô cùng hiếu kỳ, hắn dừng lại cách con thỏ rừng mười thước. Con thỏ nhìn thấy hai người dừng lại, cũng không có bất luận cử động gì, chỉ dùng đôi mắt màu hồng nhìn chằm chằm hai người lạ, hơn nữa tựa hồ nó rất có hứng thú với đôi mắt màu lam đậm của Tử Long, bởi vì ánh mắt nó thủy chung không rời khỏi hai mắt Tử Long, cứ như vậy đứng nơi đó nhìn tới. Bị con thỏ nhìn chằm chằm làm Tử Long thật khó chịu, bởi vì ánh mắt con thỏ làm cho hắn lại có cảm giác bị người rình rập. Tử Long muốn lảng tránh loại ánh mắt này, thế nhưng hắn lại phát hiện, hắn không thể nào nhắm hai mắt lại, có lẽ nói rằng ánh mắt hắn không còn cách nào nhìn sang nơi khác, toàn thân căng cứng, không hề có không gian nghỉ ngơi, nếu như với tâm tính người thường mà nói, nhất định sẽ bị nhìn đến tan vỡ tinh thần mới thôi. Tử Long biết, đây không phải là một con thỏ bình thường, theo lời thất thánh, bên trong thánh địa không có sinh vật nào bình thường, cho dù trước kia có bình thường, nhưng sau khi lọt vào thánh địa, cũng sẽ trở nên bất thường, đây là lý do vì sao Bạch Linh Sơn trở thành thánh địa trong lòng Vô Nhãn tộc nhân. Lúc này con thỏ dùng tinh thần lực ràng buộc ánh mắt Tử Long, muốn cho hắn sản sinh ảo giác, nhưng nó đã đánh giá thấp thực lực của Tử Long. Tử Long lập tức vận chuyển ám ảnh công pháp trong cơ thể, nguyên linh không ngừng tuôn ra từ trong bảy linh hạch, tinh thần lực tập trung vào đôi mắt màu lam, trong khoảnh khắc hắn liền cảm giác được toàn thân buông lỏng, thoát khỏi tinh thần ràng buộc của con thỏ kia. Con thỏ rõ ràng có chút kinh dị nhìn Tử Long, nhưng không dám chần chờ một khắc, bốn chân chấm đất, mấy lần nhảy đã biến mất trong tầm nhìn của hai người, nhưng con thỏ rời khỏi cũng không làm Tử Long nhẹ nhõm, chỉ là một con thỏ nho nhỏ lại có được dị năng như vậy, nếu gặp phải loại dã thú lớn hung mãnh, chỉ sợ không còn may mắn như thế. “ Cẩn thận một chút, phía trước khả năng sẽ có dã thú lợi hại hơn.” Tử Long quay đầu nhắc nhở Cổ Mặc. Cổ Mặc chỉ yên lặng gật đầu, cũng không nói gì. Bởi vì hắn cũng không biết vừa rồi Tử Long bị tinh thần lực của con thỏ ràng buộc, cũng không rõ con thỏ khả ái kia có chỗ nào lợi hại, nghe được Tử Long nhắc nhở, Cổ Mặc không khỏi thấy ngạc nhiên, một con thỏ cũng làm hắn khẩn trương đến như vậy. Thế nhưng hắn vẫn làm theo lời Tử Long cẩn thận đề phòng. Nhưng hai người đi mãi bên trong Bạch Linh Sơn trắng xóa, cho dù từ xa cũng có thể nhìn thấy hai người tồn tại, Tử Long có mái tóc màu đỏ, quần áo Cổ Mặc lại màu vàng, biến hai người trở thành con mồi thật chói mắt. Thế nhưng kỳ quái chính là, hai người đi tới giữa sườn núi lại không có con thú nào có chủ ý gì với bọn họ, làm Tử Long thật khó hiểu, “ Ngao nga…” “ Ngao nga…” Đột nhiên, hai tiếng hổ gầm lần lượt phóng lên cao, chấn đến Bạch Linh Sơn thoáng run rẩy. Trong núi không ngừng có chim chóc bay tán loạn, cho dù bên người hai người cũng hơn mười con, nhưng dù chúng có bay lên, nhưng ở bên trong thế giới màu trắng cũng không nhìn thấy rõ sự tồn tại của chúng. Theo tiếng hổ gầm biến mất, Bạch Linh Sơn không ngừng run lên, Tử Long hai người cả kinh, xem ra là hai mãnh hổ đang tranh đấu, nhưng hai con hổ tranh đấu cũng khiến cho đất rung núi chuyển, xem ra thực lực của chúng không thể coi thường. Tử Long quyết định tìm hiểu đến tột cùng, dù sao có thể biết nhiều hơn về thực lực của dã thú trong núi này, mới có càng nhiều cơ hội đi tới đỉnh núi, biết người biết ta, mới bách chiến bách thắng. Vì vậy hai người cẩn thận hướng nơi thanh âm phát ra tới gần, khi bọn họ đi vòng qua một sườn núi, nhìn thấy một hình ảnh kinh thiên động địa. Hai mãnh hổ màu trắng vằn đỏ đang phát ra bạch quang chói mắt, ở không trung không ngừng công kích lẫn nhau, mỗi một lần va chạm, năng lượng bạo ngược tứ tán sẽ làm nham thạch màu trắng bốn phía bay tứ tung, cho nên mới làm cho toàn bộ Bạch Linh Sơn run lên nhè nhẹ. Dưới sự chiến đấu của hai mãnh hổ, sớm đã biến thành một cái hố sâu thật lớn, nham thạch màu trắng bay tứ tung, hai đạo quang mang màu trắng không ngừng va chạm, hai bên nhất thời thật khó phân thắng bại. Chỉ trong chốc lát, hai mãnh hổ đã đấu mấy trăm hiệp, chúng không hẹn mà cùng hạ xuống dưới hố sâu, đối diện nhìn nhau, trong ánh mắt chúng đều bắn ra uy thế như cường giả, sau đó ngươi rống ta kêu, xem như đang nói gì đó với nhau. Cách đó không xa hai người đang khởi động Sa bình tế, nếu không có thần thức điều tra, cùng bạch sa hình thành bình tế cũng rất khó bị phát hiện, hai người đụt một lỗ nhỏ trên bình tế, nhìn tới hai mãnh hổ, thuận tiện quan sát. Thấy hai mãnh hổ dừng lại cuộc chiến đấu, cùng gầm rú lên, hai người liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đều toát ra thần sắc nghi hoặc, lẽ nào hai mãnh hổ đang thi đấu thanh âm nào lớn hơn sao? Nhưng sự giao lưu giữa động vật làm loài người như bọn họ thật không cách lý giải. Một lát sau, quang mang trên người hai mãnh hổ chợt trở nên cường liệt, sau đó chúng lăng không bay lên, điều này làm hai người thật khó thể tin tưởng, bởi vì trên Tường Vân đại lục, tương truyền chỉ khi đạt được thánh cấp, mới có thể mượn ngoại lực lăng không bay lượn, cho nên khi nhìn thấy hai con mãnh hổ lăng không bay lên, lại không hề có phong nguyên tố khởi động, đều thật sự khó thể tin, không nghĩ tới hai mãnh hổ đều đã đạt tới tiêu chuẩn thánh cấp. Xem ra thánh địa quả nhiên không phụ thực danh, mặc dù là hai mãnh hổ cũng đã tu luyện tới loại trình độ này, thực tại đã làm bọn họ mở rộng tầm mắt, dù sao thánh cấp đại chiến, đây không phải ai cũng có cơ hội được xem. Huống hồ không phải địa phương nào cũng có thánh cấp cao thủ tồn tại, tuy rằng hai mãnh hổ kém khá xa lão nhân lục đồng Đạm Thai Nghĩa, nhưng bọn họ vẫn không buông tha cơ hội quan sát cuộc chiến trước mắt này. Chỉ bất quá, khi hai mãnh hổ bắt đầu khởi lên công kích thì Tử Long lại nghĩ, ở thánh địa dư thừa thiên địa linh khí này, cũng không phải không có cấm chế, mà cấm chế chính vì áp chế những năng lượng cường đại bạo động, bằng không hai thánh cấp mãnh hổ đã hủy hoại toàn bộ Bạch Linh Sơn chỉ trong chốc lát. Mà cuộc chiến đã bị cấm chế, ở trong mắt Tử Long chỉ có vẻ bình thản, tuy rằng năng lượng của hai mãnh hổ cường đại, nhưng sử dụng ra lại bị cấm chế, nên chỉ giống như giao nhau về quyền cước, điều này nhất thời làm Tử Long mất đi hứng thú, nhưng hiện tại cả hai cũng không dám đi ra khỏi bình tế, cho dù là bị cấm chế, thực lực thánh cấp cũng không cho phép bọn họ khinh thường, bọn họ đương nhiên sẽ không nhổ răng cọp mà tự tìm mất mặt, không thể làm gì khác hơn là chờ đợi bên trong Sa bình tế, mong muốn hai thánh cấp mãnh hổ nhanh chóng kết thúc cuộc chiến. Truyện "Ám Sư Thần Thoại " Nhưng sau lần không gian chấn động thứ hai, hai mãnh hổ vẫn còn dư thừa khí lực, năng lượng vẫn dùng bất tận, vẫn cứ tiếp tục chiến đấu, hiện tại Tử Long có chút hối hận, lẽ ra không nên đến xem náo nhiệt, nhưng hai mãnh hổ sử dụng chiêu thức cũng đến ùn ùn, làm Tử Long cùng Cổ Mặc được lợi không ít, cũng không tính toán nhiều lắm. Truyện "Ám Sư Thần Thoại " Đột nhiên hai mãnh hổ song song nhảy lên, toàn thân phát quang mang, “ phanh…” một tiếng, chạm vào nhau, nhưng không hề bắn ngược trở về, trái lại giằng co giữa không trung, Tử Long biết bọn chúng đang so đấu năng lượng của đối phương. Nhưng năng lượng hai bên tựa hồ cũng tương đương, muốn phân ra thắng bại, cũng phải xem ai kiên trì lâu hơn một chút. Lần thứ hai bay lên, hai mãnh hổ đã nhìn thấy rõ chênh lệch, quang mang trên người một con đã mờ đi không ít, mà con còn lại vẫn duy trì hình dạng ban đầu, không có một tia biến hóa, có thể thấy được năng lượng trong người nó vô cùng tinh thuần tràn đầy. Truyện "Ám Sư Thần Thoại " Dần dần, mãnh hổ có quang mang lờ mờ thối lui dần phía sau, thế nhưng con còn lại đâu dễ buông tha đối thủ, nó mạnh mẽ đề thăng năng lượng bản thân, chăm chú bức bách đối thủ của mình. Trong khoảnh khắc quang mang trên người con hổ yếu hơn thu liễm toàn bộ, lúc này nó giống như mũi tên rời dây cung, nhanh chóng bỏ chạy, con hổ mạnh hơn liền ào tới cắn vào cổ họng đối phương, nhưng đối thủ của nó cũng không phải hoàn toàn không còn lực hoàn thủ, chỉ thấy hổ trảo quét ngang, vừa lúc đánh trúng đối phương, nhưng vẫn không thoát khỏi số phận bị cắn trúng. Dòng máu tươi đỏ thắm phun ra, con mãnh hổ bị cắn trúng cổ họng lập tức chết ngay tại chỗ, mà con còn lại cũng hấp hối, thở hổn hển, sinh mạng tựa hồ đã đến cuối. Hai người trốn trong bình tế không ngờ lại có kết quả một chết một thương, mà con hổ thụ thương thoạt nhìn cũng không còn bao nhiêu sinh mạng lực. Nghĩ đến nếu không phải thực lực nó quá mạnh, sợ rằng cũng đã như con hổ kia chết ngay tại chỗ, nhưng cũng không được thêm bao lâu nó cũng sẽ mất đi hô hấp mà chết. Thấy cuộc chiến đã kết thúc, Cổ Mặc thu hồi bình tế, hai người nhìn lại hai con hổ trên mặt đất. Lúc này Tử Long tựa hồ nghĩ tới điều gì đó: “ Nghe nói thú vật đạt tới đế cấp sẽ sản sinh một loại tinh thể năng lượng trong cơ thể, không biết hình dạng như thế nào.” Lúc này Cổ Mặc hiểu rõ ý của Tử Long, tuy hai mãnh hổ đạt thánh cấp, nhưng một con đã chết, con còn lại cũng hấp hối, vốn không uy hiếp được hai người, không khỏi cười nói: “ Vậy không bằng chúng ta đi qua bắt chúng mổ ra nhìn xem, có thể năng lượng tinh thể thánh cấp đối với tu luyện sẽ có ích.” Tử Long gật đầu tán thành: “ Ý kiến hay, cũng là ngươi lanh trí, có thể nghĩ ra biện pháp như vậy, chỉ là hai con hổ này thật sự quá thương cảm, ta còn thật không hạ thủ được, chuyện này giao cho ngươi làm.” Cổ Mặc nhất thời không nói gì, rõ ràng chính hắn muốn làm như vậy, còn làm ra vẻ như thương xót, thực sự ghê tởm. Đột nhiên trong lòng Cổ Mặc rùng mình, đôi mắt nhìn Tử Long thật lạ, hắn luôn cảm thấy sau khi Tử Long gặp qua Đạm Thai Nghĩa, tính cách thay đổi hơn trước rất nhiều, nếu đổi lại trước đây, Tử Long khẳng định sẽ không nói ra lời này. Cổ Mặc có chút khó hiểu, không biết trên người Tử Long rốt cục xảy ra chuyện gì? Nhìn dòng máu không ngừng chảy ra từ trên người mãnh hổ, Cổ Mặc bỗng nhiên nghĩ đến lúc thần trí Tử Long không rõ thì xung quanh người hắn lượn lờ cỗ hung lệ khí màu đỏ, chẳng lẽ là do cỗ hung lệ khí đang tác quái, nhưng xem hình dạng Tử Long, hắn cũng giống như không biết sự biến hóa của chính mình, vậy nên làm thế nào cho phải đây? Có thể, hẳn là để cho Tử Long hiểu rõ sự biến hóa hiện tại của hắn, trong lòng Cổ Mặc âm thầm nghĩ. Thế nhưng hiện tại cũng không phải là thời gian nhắc đến vấn đề này, “ ai yêu”, Cổ Mặc đột nhiên hô to một tiếng, hai tay bưng đầu, oán giận nhìn Tử Long. Nguyên lai Tử Long thấy Cổ Mặc cứ ngây ngốc đứng nơi đó không biết đang suy nghĩ điều gì, liền hung hăng vỗ lên đầu hắn một cái, làm hắn tỉnh táo lại. Trợn mắt cố sức xoa chỗ bị đánh đau, Tử Long giả vờ không kiên nhẫn nói: “ Đang nghĩ gì đó? Có phải là không muốn đi phải không, thôi để cho ta đi là được.” Dứt lời xoay người hướng hai mãnh hổ đang nằm trên mặt đất đi đến. Truyện "Ám Sư Thần Thoại " Cổ Mặc xoa đầu, chạy tới hai bước, chạy tới trước Tử Long, vừa chạy vừa nói: “ Thế nào chứ, ta chỉ nghĩ làm sao lấy tinh thể năng lượng ra mà thôi, việc nhỏ như vậy, thế nào lại để cho tộc chủ phải động thủ chứ.” Đang khi nói chuyện, Cổ Mặc đã đi tới bên người con hổ chết, ngay cổ của mãnh hổ máu vẫn chảy ra, mùi máu tanh không ngừng lan tràn ra ngoài, bởi có gió khuếch tán, làm mùi máu tanh lan ra bốn phía, tràn ngập mùi máu nồng nặc. Mà con mãnh hổ còn chưa chết, nhìn thấy Cổ Mặc đi đến liền ngẩn ra, sau đó giống như nhìn thấy được hi vọng, một thanh âm tràn ngập uy nghiêm từ trong miệng nó truyền đến. “ Tiểu hài tử loài người, ta là Mãnh Hổ Vương Thái Cách, rất phụ trách mà nói cho ngươi, ngươi rất vinh hạnh có được một cơ hội cứu trợ Mãnh Hổ Vương vĩ đại như ta, vì thế, ngươi hẳn là nên cảm thấy quang vinh.” “ Tiểu hài tử loài người?” Cổ Mặc nhìn con hổ tên Thái Cách đã hấp hối mà vẫn còn cao ngạo, chậm rãi đi tới bên người nó, mạnh mẽ đạp lên: “ Con hổ đã sắp chết, còn giả vờ cao ngạo, ta cũng rất có trách nhiệm nói với ngươi, hiện tại là thời gian đánh cướp, tộc chủ chúng ta coi trọng năng lượng tinh thể trong người ngươi, mau nhanh giao ra đây, bằng không đừng trách ta không khách khí.” Cổ Mặc nói mấy câu nhất thời làm cho Mãnh Hổ Vương Thái Cách phun ra máu tươi, nghĩ với thực lực thánh cấp của nó từ bao giờ chịu qua sự vũ nhục như vậy, huống hồ năng lượng tinh thạch là sinh mệnh bổn nguyên của loài thú, nếu giao ra, vốn không còn khả năng sống sót, nó không khỏi phẫn nộ gầm nhẹ: “ Tiểu hài tử loài người, Mãnh Hổ Vương Thái Cách nói cho ngươi biết, Hổ Vương vĩ đại rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng…” Không đợi nó nói xong, đã bị một cước của Cổ Mặc cắt đứt: “ Nghiêm trọng, ta xem thử có bao nhiêu nghiêm trọng, ngươi đã không giao ra năng lượng tinh thể, ta cũng không thể làm gì khác hơn là đá chết ngươi rồi lấy ra.” Nói xong liền liên tục đá lên người Thái Cách, càng đá càng hăng say, càng đá càng hài lòng, trong lòng Cổ Mặc khoái chí nghĩ, cái gì thánh cấp, cũng bị ta giẫm nát dưới chân như nhau. Thái Cách kêu thảm thiết không ngừng, không hổ là thánh cấp Hổ Vương, cho dù bản thân bị trọng thương, dưới chân Cổ Mặc cũng chỉ gào khan vài tiếng mà thôi, dù sao mấy đá đối với sinh mạng của nó vốn cũng không tạo nên uy hiếp, chỉ là đôi mắt nó nhìn về phía Cổ Mặc, đã trở nên mười phần tức giận, phảng phất như muốn đứng dậy nuốt chửng lấy Cổ Mặc. “ Được rồi được rồi, còn đá nữa thì nó sẽ chết đó.” Thanh âm Tử Long vang lên bên tai hắn. Cổ Mặc đá thêm một cước lên người Thái Cách, quay đầu lại nhìn về phía Tử Long, có chút không rõ vì sao hắn không muốn giết chết con mãnh hổ này, phải biết rằng đây là thánh cấp mãnh hổ, ai biết nó có thể tự mình tiến hành trị liệu hay không, nếu nó khỏe lại, cho dù có một chút lực lượng, cũng đủ giết chết hai người. Thái Cách nhìn thấy Tử Long, trái lại vui vẻ, tiếp tục nói: “ Loài người, chỉ cần ngươi giết chết tiểu hài tử này, đồng thời trị lành cho Mãnh Hổ Vương Thái Cách vĩ đại, ta dùng danh nghĩa hổ tộc tiền bối thề, thỏa mãn ba nguyện vọng của ngươi, vì thế ngươi hẳn là nên cảm thấy vinh hạnh.” Tử Long chắp tay đứng trước người Thái Cách, nhíu mày, đánh giá Thái Cách cẩn thận, nhẹ nhàng gật đầu, nói ra một câu làm cho Thái Cách càng muốn phun máu: “ Ân, đá quá nhẹ.” Cổ Mặc vừa nghe, nhất thời tinh thần tỉnh táo, quyền cước bay ra, không ngừng đánh tới…Nhưng từ biểu tình của Tử Long, Cổ Mặc nhìn ra Tử Long cũng không thật sự muốn giết chết mãnh hổ này, vì vậy hắn vừa đánh vừa nói: “ Con cọp đáng chết ngươi, cũng dám nói với tộc chủ chúng ta như vậy, xem ra ngươi thật sự là chán sống rồi, tộc chủ chúng ta thân phận cao quý, thái độ làm người hòa ái dễ gần, chúng ta đang hảo hảo sống tốt, Bạch Độ không gian đổ nát này của các ngươi, cái gì cũng không có, cái gì cũng màu trắng, dù là da cọp của ngươi cũng màu trắng luôn, nhìn mãi làm cho ta bị ngộp, không ngờ còn muốn tộc chủ chữa thương cho ngươi.” Theo tiếng tru lên của Thái Cách, Cổ Mặc giống như còn chưa thỏa mãn, tiếp tục mắng: “ Con cọp chết, ngươi làm tọa kỵ cho tộc chủ cũng không xứng, tọa kỵ của tộc chủ muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, nghĩ muốn gì thì có cái đó, đâu có dễ dàng thụ thương, máu của tộc chủ chính là sinh mệnh nguyên dịch vạn năng, dù chỉ còn một hơi thở, cũng đừng mong chết được, huống chi chỉ một vết thương nho nhỏ của ngươi, hừ, nhưng ngươi không có cơ hội này nữa đâu…” Tuy rằng Cổ Mặc đang mắng chửi, nhưng Thái Cách nghe được lại cảm thấy có ý nghĩa khác, đôi mắt nó sáng lên, hình như mới bắt được điều gì, lập tức dừng bặt tiếng kêu thảm thiết, trong thanh âm giảm bớt vài phần uy nghiêm nói: “ Tộc chủ, tiểu hổ có mắt mà không thấy thái sơn, ai yêu, thỉnh ngài đừng cho hắn đánh nữa, bằng không ai yêu, bằng không thân thể yếu đuối của ta sẽ chết mất.” “ Được rồi, khoan đánh đã.” Tử Long nghe xong Thái Cách nói, chậm rãi lên tiếng. “ Đa tạ tộc chủ thành toàn, thân phận tộc chủ cao quý, ra vẻ cũng không phải là người của Bạch Độ không gian, ngài chịu hạ mình đi tới Bạch Độ không gian, thực sự là làm ngài chịu ủy khuất, càng làm cho người ta không chịu nổi chính là không ngờ ngài lại không có tọa kỵ.” Vừa nói Thái Cách vừa làm ra hình dạng tức giận, nói tiếp: “ Cho nên ta quyết định rồi, Hổ Vương Thái Cách ta, muốn trở thành tọa kỵ của tộc chủ ngài, đây là vinh hạnh suốt đời của ta, thỉnh ngài thành toàn.” “ Nga?” Ánh mắt Tử Long nhìn về phía Cổ Mặc, thỏa mãn gật đầu, lộ ra dáng tươi cười khi gian kế đã được thực hiện, rồi lại làm ra biểu tình khó khăn nói: “ Như vậy không tốt đâu, Hổ Vương Thái Cách vĩ đại làm sao có thể làm tọa kỵ cho loài người kia chứ?” Kỳ thực, Tử Long chỉ là nghĩ muốn kết bạn với một thánh cấp thú mà thôi, dù sao ở trong Bạch Linh Sơn này, ai cũng không biết sẽ có bao nhiêu dã thú có thực lực như vậy, có thể kết bạn với mãnh hổ, cũng có thể tìm hiểu được một chút tin tức. Không nghĩ tới bị Cổ Mặc cho nếm một trận đòn, lại còn thêm ít lợi dụ, làm vị mãnh hổ vương giả có ý niệm trở thành tọa kỵ, Tử Long đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, có một thánh cấp thú làm tọa kỵ, đó là chuyện hắn nghĩ cũng không dám nghĩ. Nhưng hắn cũng biết, hiện tại con mãnh hổ này cũng không phải thật tình muốn làm tọa kỵ của hắn, cho nên Tử Long cũng không nóng lòng đáp ứng, bởi vậy cho nên Thái Cách còn sốt ruột hơn Tử Long, sinh mạng của nó đã đến cùng, nếu trễ thêm một hồi, khả năng không còn sống được nữa, đến lúc đó dù có sinh mệnh nguyên dịch như tiên đan thần dược cũng không khả năng giúp nó khởi tử hồi sinh. “ Sao ngài lại nói như vậy, so sánh với ngài, Thái Cách chỉ là một con cọp lớn mà thôi, có thể làm tọa kỵ của ngài là do ta đã tu luyện mấy đời, vui vẻ còn không kịp, thỉnh ngài nhận lấy ta đi.” Lúc này Thái Cách đã không còn uy thế của một hổ vương, ai cũng nhìn không ra một con cọp chỉ biết vuốt mông ngựa lại là một thánh cấp thú. “ Tộc chủ, không thể, con cọp lớn như vậy, nếu khỏe lại, muốn ăn chúng ta thì làm sao bây giờ?” Cổ Mặc nhìn ánh mắt Tử Long, thêm mắm thêm muối nói. “ Vậy…” Tử Long xoa cằm làm vẻ nghĩ ngợi, dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Thái Cách. Thái Cách thấy thế lo lắng vạn phần, suy nghĩ một chút nói: “ Ta Mãnh Hổ Vương Thái Cách, với danh nghĩa các tiền bối mãnh hổ mà thề, cuộc đời này trung với, trung với…” Đột nhiên nó nhớ tới việc còn chưa biết tính danh Tử Long, thế nhưng không tiện hỏi, hơi xấu hổ nhìn Cổ Mặc. Cổ Mặc trợn mắt tức giận nói: “ Tộc chủ tên là Tử Long.” Thái Cách cảm kích gật đầu, tiếp tục nói: “ Cuộc đời này trung với Tử Long tộc chủ, thề sống chết không dời, trung tâm không đổi.” Nhưng nó nói xong thấy Tử Long không có phản ứng gì, hung hăng cắn răng, nhắm lại hai mắt, một lũ bạch quang từ trên đầu nó bay ra, bay về phía Tử Long. Nhất thời, Tử Long chỉ cảm thấy trong đầu có thêm một ít thần thức của Thái Cách, điều này làm cho hắn có chút không tưởng được. “ Tộc chủ, thần thức ấn ký của ta đã ở trong đầu ngài, chỉ cần ngài động chút ý niệm thì thần thức của ta sẽ hủy diệt, như vậy ngài hẳn là tin tưởng ta rồi chứ.” Thái Cách bị trọng thương phân ra thần thức ấn ký nên có chút suy yếu nói. “ Sao lại như thế, cho dù ngươi không làm như vậy, ta cũng sẽ giúp ngươi, nhưng hiện tại chúng ta đều là người một nhà, ta chữa trị cho ngươi trước đã.” Tử Long đè nén áp lực kích động trong lòng, nhẹ nhàng nói. Nhưng lời của hắn bị Cổ Mặc cường liệt khinh bỉ, đây rõ ràng là kết quả mà hắn mong muốn nhìn thấy, còn giả vờ đóng kịch với Thái Cách, không khỏi cảm thấy đáng buồn cho nó, kính dâng ra thần thức ấn ký, chẳng khác gì bán thân cho người khác, nếu như không đến vạn bất đắc dĩ, không ai nguyện ý làm như vậy, huống chi Thái Cách là một thánh cấp thú, lúc này Tử Long không thể nghi ngờ đã kiếm được đại tiện nghi