Ám sư thần thoại

Chương 128 : Hỏa gia ác nô

Truyện "Ám Sư Thần Thoại " Hình dạng kiêu ngạo ương ngạnh của thanh niên nhân làm Ngả Tuyết thoáng giận, Tử Long nắm tay, đẩy cửa xe bước xuống, Ngả Tuyết cũng đi theo sau hắn. Tử Long nhìn nam tử trước mặt, dùng thanh âm lãnh khốc nói: “ Chó khôn không cản đường.” Một câu nói làm Ngả Tuyết nhịn không được “ xì” bật cười ra tiếng. Nàng không nghĩ tới, Tử Long lại nói như vậy, thật không biết tính tình hắn lại như thế. Nam tử kia biến sắc, nhìn Ngả Tuyết càng thêm tức giận, ở trước mặt mỹ nữ bị làm xấu mặt, không ai tiếp thụ được, nam tử chỉ vào Tử Long lớn tiếng quát: “ Tiểu tử, ngươi dám mắng ta, ngươi chán sống có đúng hay không.” Truyện "Ám Sư Thần Thoại " Tử Long đè nén nguyên linh lực đang rục rịch, mặt không biểu tình nói: “ Tránh ra.” Nếu như hắn không phải vì chút chuyện nhỏ này mà không muốn giết người trước mặt Ngả Tuyết, đã sớm một chưởng bổ người này. “ Tiểu tử, cho ngươi mặt mũi mà ngươi không biết xấu hổ, ***” Nói xong hắn giơ tay đánh về phía Tử Long. Tử Long cau mày, quát một tiếng: “ Cút.” Khí thế dâng trào mãnh liệt trong thoáng chốc mở ra. Nam tử kia phảng phất như có mãnh thú đang đứng trước mặt, làm hắn bật lui ba bước, chân mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất, mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra, trong lòng sợ hãi nhìn Tử Long. Truyện "Ám Sư Thần Thoại " Lại không biết hắn lấy dũng khí từ đâu nhảy lên, chỉ Tử Long oán hận nói: “ Ngươi giỏi…chờ.” Nói xong lấy ra một vật thể giống như một cái chén, cố sức bóp mạnh, chỉ thấy một đạo hỏa quang phóng lên cao, sau đó nổ trên không trung, hoa lửa tứ tán, hình thành một hình dạng như cây búa ngắn. Tử Long cũng không rời đi, nhìn chăm chú vào nam tử đang run rẩy, muốn xem hắn muốn làm gì. Chỉ thoáng chốc, từ đại lộ vọt tới một đám người, Tử Long nhìn lướt qua, đại khái hơn năm mươi người, những người này cũng mặc y phục màu đen, chỉ là trong tay cầm búa ngắn, mỗi người đều có một loại khí thế tương đồng, đó là một loại sát khí gần bạo phát đầy áp lực. Trong tiếng bước chân đều nhịp của bọn họ, hiện rõ là một đoàn đội thật hoàn mỹ, vô cùng ăn ý nhuần nhuyễn, ở trên người bọn họ hình thành một loại áp lực mà người ngoài khó đoán, nhưng lại có thể cảm nhận được. Tử Long biết, đây là một đoàn đội đồng sinh cộng tử, ở trên chiến trường chém giết rất nhiều. Nam tử kia thấy những người này đi tới, lảo đảo chạy đến bên một người nhìn giống đầu lĩnh, chỉ vào Tử Long nói gì đó. Người đầu lĩnh mang theo năm mươi người vây tới, có xu thế muốn giáp công. Khi bọn họ đi tới trước người Tử Long cùng dừng chân lại, thì có thể cảm giác cả mặt đất cũng run lên. Đầu lĩnh kia tiến đến, thân thể thẳng tắp đứng ngay trước mặt Tử Long: “ Từ đâu tới đây, đi tới nơi nào, vì sao đánh người của Phủ Đầu Bang?” Nghe được ba chữ Phủ Đầu Bang, thân hình Ngả Tuyết chợt run lên, trong lòng kinh hoảng. Nàng biết rõ, Phủ Đầu Bang có năm mươi mốt người, là một ám ảnh của Châu Lặc đế quốc. Tập đoàn sát thủ này luôn hoàn thành nhiệm vụ đến một trăm phần trăm, mục tiêu của bọn hắn đều chết thảm không hề ngoại lệ. mà năm năm nay, Phủ Đầu Bang chưa từng tổn thất một người. Thủ đoạn bọn họ tàn nhẫn, thực lực cường hãn, làm ai cũng phải sợ hãi, cho dù là đế vương, cũng không dám phái quân đội bao vây tiễu trừ. Bởi vì bọn họ là những chiến sĩ từng tung hoành chiến trường xuất ngũ, không phải là những binh lính bình thường. Có người nói, dù là vương cấp cao thủ, cũng không nhất định chạy thoát vòng vây của họ. Chỉ là, vì sao gặp phải Phủ Đầu Bang tại Hán Hoa đế quốc? “ Tránh ra.” Tử Long đứng ngay trước người Ngả Tuyết, đón nhận ánh mắt tràn ngập sát khí của người nọ, thần tình lạnh lùng nghiêm nghị không hề sinh ra nửa điểm biến hóa. Đứng ngay phía sau Tử Long, Ngả Tuyết rõ ràng cảm thụ được sự tự tin và kiêu ngạo trên người hắn, nàng đột nhiên cảm thấy sự lo lắng đã biến mất vô ảnh, phảng phất ở cạnh hắn nàng thật an toàn. Người đầu lĩnh nhướng mày, những người phía sau đồng loạt nghiêng cây búa vung lên, chỉnh tề như cùng một người. Hừ lạnh một tiếng, người đầu lĩnh trầm giọng nói: “ Cho ngươi một lần cơ hội, để lại một tay, thả ngươi rời đi.” Trong mắt Tử Long hiện lên một tia hàn quang, gằn từng chữ: “ Ta nói, tránh ra.” Đón lấy ánh mắt u lãnh của Tử Long, người nọ run lên, dưới đáy lòng có thanh âm nói cho hắn, người nam nhân nhìn như bình thường này, không dễ chọc vào. Thế nhưng, thân là đầu lĩnh Phủ Đầu Bang, hắn từng bao giờ chịu qua sự uy hiếp như vậy? Dù là đế vương nhìn thấy bọn họ, cũng phải nể ba phần tình, mà cử động của Tử Long, tuyệt đối là khiêu khích sự uy nghiêm của hắn. Một cỗ lửa giận dâng lên làm hắn quên đi sự cảnh cáo của bản năng, quên đi Phủ Đầu Bang cường đại là nhờ vào ngưng kết lực lượng tập thể. Bị tình cảm phẫn nộ sai khiến, người đầu lĩnh quát to một tiếng: “ Muốn chết.” Một cây búa sắc bén hướng tới cổ Tử Long chém tới, chỉ là cây búa còn cách Tử Long ba thốn thì dừng lại tại không trung, một bàn tay đã nắm cứng cổ tay hắn, làm hắn cũng không còn động đậy được chút nào. Thanh âm lần thứ hai truyền ra: “ Nhường, hay không?” Người đầu lĩnh cảm giác cổ tay bị nắm cứng, một tia lực lượng tuôn vào trong cơ thể hắn, ức chế nguyên chân của hắn. Thế nhưng một người có khả năng lãnh đạo Phủ Đầu Bang, làm sao cam tâm bị khống chế. Hắn hung hăng nhịn xuống sự đau đớn, lần thứ hai vung tay trách đánh tới ngực Tử Long. Tử Long không còn kiên trì, tay chuyển mạnh, “ a…” người đầu lĩnh kêu thảm thiết một tiếng, cây búa trong tay ầm ầm rơi xuống đất, cổ tay phải của hắn đã bị Tử Long bẻ gãy, máu tươi nhiễm ướt y phục hắn, nhìn thấy cả xương cốt trắng bệch. Ngả Tuyết nhìn thấy sắc mặt trắng xanh, nói không nên lời. Mà những hắc y nhân nghe tiếng kêu thảm của đầu lĩnh, không khỏi kinh hô: “ Lão đại.” Lập tức, năm mươi người cùng vung búa, hướng tới Tử Long. Người đầu lĩnh bất chấp đau đớn làm hắn tê tâm liệt phế, ngăn cản: “ Dừng tay, các ngươi không phải đối thủ của hắn, đi mau.” “ Lão đại, chúng ta tới cứu ngươi. Các huynh đệ, lên, giết hắn.” Một người hô lớn một tiếng, không để ý tới mệnh lệnh của đầu lĩnh, dẫn đầu vọt tới, bổ về phía Tử Long. Ngay sau đó mọi người của Phủ Đầu Bang đều vọt tới, năm mươi cây búa chói mắt nhất tề huy về phía Tử Long. Tử Long hừ lạnh một tiếng, tuy thanh âm không lớn, nhưng như tiếng sấm bạo tạc bên tai mỗi người, năm mươi người lập tức khựng lại. Thân hình Tử Long bất động, hữu chưởng hóa thành một đạo tàn ảnh, trong nháy mắt đánh ra mấy trăm lần, trúng ngay năm mươi người, nhưng làm Tử Long ngoài ý muốn chính là bọn họ lại chịu đựng đau nhức đứng lên một lần nữa. Nhìn thấy tình cảnh này, người đầu lĩnh mắng: “ Các ngươi còn xem ta là lão đại không? ***, đừng động ta, đi mau.” Không cần nói, toàn thể năm mươi người của Phủ Đầu Bang đều không ai chạy đi, phẫn hận nhìn Tử Long, chỉnh tề nói: “ Là huynh đệ, đồng sinh cộng tử, cùng tiến cùng lui, hoạn nạn cùng chịu, không rời không bỏ.” Thanh âm rung trời, làm người chấn động. Khi năm mươi người của Phủ Đầu Bang nói ra những từ này, Tử Long phát hiện, khí thế trên người bọn họ thay đổi, sát khí kinh người không ngừng tụ tập, toàn bộ dung nhập vào nhau. Khí thế cùng lực lượng ngưng kết thành một chỉnh thể, dày đặc, khi bọn họ đứng chung một chỗ, hình thành một loại áp lực thật đáng sợ. Nhìn bọn họ biết rõ không thể địch lại nhưng vẫn không chạy, Tử Long bị chấn động. Những người này đều là hảo nam nhân, rắn rỏi như sắt thép, nếu như hắn cũng có huynh đệ như thế, còn có gì mà không dám đối mặt Thiên Cơ môn. Người đầu lĩnh hai mắt đỏ bưng nhìn năm mươi huynh đệ, giơ cao bàn tay trái không bị thương, thanh âm nghẹn ngào nói: “ Được, có huynh đệ như vậy ta có chết cũng không tiếc. Ngày hôm nay để cho chúng ta thống khoái chiến đấu một hồi.” Tình cảnh trước mắt làm Tử Long nhớ tới Sa Phàm, vị bằng hữu tại giới sát thủ, nghĩ lại năm mười sáu tuổi lần đầu tiên chấp hành nhiệm vụ, còn có thần thái khi hắn nhàn nhạt gọi mình là “ lão bằng hữu”… “ Các ngươi đi đi.” Tử Long ngẩng đầu nhìn lên trời, đạm mạc nói. Người đầu lĩnh ngẩn ra, nhìn hắn, nghi hoặc hỏi: “ Vì sao?” Tử Long không trả lời, xoay người lên xe, Ngả Tuyết cũng đi theo hắn. Nhìn hai người, đột nhiên Phủ Đầu Bang cùng hét lên: “ Chúng ta không cần ngươi thương hại, các huynh đệ, chiến.” Vừa dứt lời, năm mươi người cùng hét lên hướng Tử Long phóng đi. Người đầu lĩnh muốn ngăn bọn họ, nhưng hắn biết, đây là một cuộc chiến tôn nghiêm, nếu như hắn cản lại, thì vết thương này sẽ theo bọn họ suốt đời, dù chết không cam lòng. “ Là ai quấy rối ta ngủ, có phải là không muốn sống hay không.” Một thanh âm nữ hài non nớt vang lên bên tai mọi người, làm mọi người liền ngừng chân lại, tuy thanh âm rất non mềm, nhưng không ai dám coi thường, bởi vì, bọn họ nhìn thấy Ba Ba đang phẫn nộ từ trong xe bay ra. Thấy Ba Ba biết nói, bọn họ cùng nghĩ đến một sự tồn tại đáng sợ - đế cấp thần thú Ba ba lạnh lùng nhìn đám người Phủ Đầu Bang đang tản ra sát khí, khinh miệt hừ lạnh một tiếng, làm thân thể bọn họ không tự chủ được run lên, khóe mắt liên tục nhảy mạnh. Chỉ một tiếng lạnh lùng, lại xuyên thấu qua làm toàn thân bọn họ không tự chủ được cùng nhau dựng cả tóc gáy, đó là một loại cảm giác đối diện tử vong, lập tức theo bản năng liền sợ hãi tránh lui. Ở trước mặt lực lượng tuyệt đối, trọng yếu nhất là có thể sống sót, người đầu lĩnh cắn răng đứng ngay trước mặt huynh đệ, trầm giọng nói: “ Đa tạ ân tha mạng, ngày sau nếu có sai phái, năm mươi mốt người của Phủ Đầu Bang chắc chắn cạn kiệt toàn lực.” Tử Long bước lên xe, quay đầu lại nhìn người đầu lĩnh: “ Có thể suy nghĩ cho huynh đệ, ngươi không tệ.” Nói xong nhìn Ngả Tuyết, nhẹ giọng: “ Giúp hắn trị liệu một chút.” Ngả Tuyết gật đầu, hai tay cấp tốc kết ấn, sau đó vung lên tay phải, một đoàn thủy quang bay về phía tay phải bị gãy của tên đầu lĩnh. Hắn chỉ cảm thấy trên cổ tay truyền đến cảm giác mát mẻ, khớp xương đã được nối lại, vết thương cũng từ từ khép lại, thanh âm băng lãnh của Ngả Tuyết truyền đến: “ Trong vòng một tháng, không nên dùng lại cánh tay này.” Sau đó, Tử Long gọi Ba Ba quay về, hai người một thú lại lên xe, lướt qua đám người Phủ Đầu Bang, chạy tiếp về phía trước. Trên xe, Tử Long nghiêng đầu nhìn cảnh vật lướt qua bên ngoài, đột nhiên nói: “ Ngươi biết chuyện của Phủ Đầu Bang?” Tuy chỉ là một câu hỏi, nhưng trong giọng nói mang theo khẳng định. “ Ân?” Ngả Tuyết như đang chìm vào suy nghĩ, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng, chốc lát mới nói: “ Ách, biết một chút, bọn họ là tập đoàn sát thủ lớn nhất Châu Lặc đế quốc, người đầu lĩnh từng là một gã đội trưởng của quân đội bí mật thuộc đế quốc, sau không biết do nguyên nhân gì bị khai trừ quân tịch, lúc đó hắn triệu tập một ít huynh đệ thành lập tập đoàn sát thủ. Họ đều dùng vũ khí là búa ngắn, nên gọi là Phủ Đầu Bang.” Truyện "Ám Sư Thần Thoại " Nghe Ngả Tuyết kể lại, Tử Long chỉ khẽ gật đầu, không hề nói gì, mắt hắn vẫn nhìn ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ chuyện gì. Ba Ba lại vẫn nghẻo đầu tiếp tục ngủ say. Nhìn bóng lưng cô tịch của Tử Long, Ngả Tuyết nhớ lại tình cảnh phát sinh vừa rồi, nam nhân này đã ngay mặt bẻ gãy tay người khác, vào lúc đó nhìn hắn thật đáng sợ, tản ra một loại hơi thở như mãnh thú, mà nam nhân này sau khi đánh thắng cả một đám người, không có lý do gì lại đi buông tha cho bọn họ, điều này làm cho Ngả Tuyết có chút khó hiểu, rốt cục hắn là dạng người thế nào, vì sao khi thì tàn khốc lạnh lùng khi thì bình dị gần gũi, rốt cục đâu mới thật sự là hắn. Ở trong lòng Ngả Tuyết, Tử Long vĩnh viễn là một mê đề, làm nàng xem không rõ, đoán không ra, nhưng chỉ điều này đã hấp dẫn Ngả Tuyết thật sâu, nàng muốn tìm hiểu trên người Tử Long còn có bao nhiêu bí mật. Có người nói, lòng hiếu kỳ hại chết ngươi, đích xác, chính vì điều này làm cho nàng nảy sinh một loại tình cảm khó hiểu với Tử Long, theo loại cảm giác này thăng hoa, biến chất, dù là Ngả Tuyết cũng không biết, Tử Long đối với nàng trọng yếu đến thế nào. Phong Năng xa chạy thật nhanh trên đường, vung lên một mảnh bụi bặm. Hai ngày sau, rốt cục bọn họ đi qua biên cảnh, đến cảnh nội Khải Minh đế quốc. Tuy rằng trong xe tương đối thư thích, thế nhưng ngồi xuống hai ngày đêm làm Ngả Tuyết uể oải, vì vậy Tử Long quyết định dừng lại tại Sa Trì thành một ngày nghỉ ngơi mới chạy về Hỏa gia. Sa Trì thành, là thành thị nhị đẳng của Khải Minh đế quốc, tuy rằng nằm ngay biên cảnh, thế nhưng lại là thành thị giao giới, nên thương lữ hai nước lui tới không dứt, kinh tế phát đạt, cửa hàng, lữ điếm, trạm dịch nhiều không kể xiết, kiến trúc phong cách, nhân tình phong tục đều kết hợp đặc điểm của hai nước. Phong Năng xa đi vào Sa Trì thành thật phồn vinh. Tử Long nhớ lại hắn từng cùng Hán Sâm ở tòa thành thị này ăn cơm cả ngày thời gian, lại gặp hai kẻ dở hơi, cũng ở chỗ này hắn đã gặp người của Hỏa gia. Thiên Cơ tửu điếm là địa phương có thể ở lại duy nhất tại đây, nhưng Tử Long đã trở mặt cùng Thiên Cơ môn, đương nhiên sẽ không bước vào Thiên Cơ tửu điếm, cho nên Tử Long nghĩ tới Hỏa gia, người của Hỏa gia phân phó ra khắp nơi trong Khải Minh đế quốc, dù là Cô Không thành cũng có Hỏa Dĩnh Khiết bọn họ ở đó giám thị. Mà Tử Long cầm Hỏa Thế Tổ Lệnh trong tay, toàn bộ Hỏa gia đều có thể sai khiến, chỉ dừng chân một đêm hẳn sẽ không có vấn đề. Cho xe ngừng lại bên đường, Tử Long cản một người qua đường, hỏi thăm về Hỏa gia tại đây. Người qua đường kia quần áo hoa lệ, nhìn thấy Tử Long có vẻ mặt bình thường không khỏi nhìn bằng ánh mắt hèn mọn, nhưng khi nhìn thấy Phong Năng xa liền tươi cười chỉ nơi ở của Hỏa gia cho hắn biết. Biết được vị trí cụ thể của Hỏa gia, Tử Long xoay người trở lại xe, hướng phía tây Sa Trì thành chạy tới. Những nơi Phong Năng xa lướt qua thổi đầy bụi làm người đi đường kêu lên bất mãn, nhưng nhìn thấy xe không ai dám lên tiếng, bởi vì họ biết Phong Năng xa tượng trưng cho những thế lực của đại lục, lại sản lượng không cao, thậm chí có những thành chủ ở thành thị nhị đẳng cũng không có để dùng, mà trong Sa Trì thành cũng chỉ có Hỏa gia mới có. Đương nhiên, mọi người đều cho rằng người ngồi trong xe thuộc Hỏa gia, còn có người đoán rằng là Hỏa gia gia chủ. Bởi vì cho dù là thiếu chủ Hỏa Dĩnh Đông có tới đây, Phong Năng xa cũng không bằng loại xe này. Nhưng Tử Long lại không biết, hắn sẽ mang đến một hồi phong ba cho Sa Trì thành. Thoáng chốc, Phong Năng xa dừng lại trước một đại viện. Đại viện này ở hướng bắc xoay mặt hướng nam, cửa đỏ, cao ba thước, tường viện cao chót vót, có linh tố thạch cao cấp phòng ngự, từ bên ngoài có thể thấy được người sống tại đây tốt hơn rất nhiều so với tại Cô Không thành. Để Ngả Tuyết ở lại xe, Tử Long đi ra gõ cửa. Đợi một hồi, cửa chậm rãi mở, một thị nữ nhô đầu ra, quan sát Tử Long một thoáng, dữ dằn nói: “ Có biết đây là đâu không, sao dám đập cửa loạn bậy.” Truyện "Ám Sư Thần Thoại " Chuyện như vậy cũng từng gặp qua vài lần, bởi vậy Tử Long không thèm tính toán, nhàn nhạt: “ Gọi người của Hỏa gia, nói cho bọn họ, Ngọc Long đến.” “ Yêu, ngươi khẩu khí thật lớn, có phải ăn gan hùm hay không, dám đến Hỏa gia dương oai, thừa lúc Lý quản gia không biết, ngươi đi mau, bản cô nương xem như không có gặp ngươi.” Thị nữ kia nói xong đóng sầm cửa lại. Nhìn chằm chằm cánh cửa, Tử Long nhướng mày, không nghĩ tới chỉ là một thị nữ lại kiêu ngạo như vậy. Tục ngữ nói, thượng bất chính thì hạ tất loạn, xem ra người Hỏa gia cũng luôn có thái độ đối đãi với người khác như vậy, những người này dựa vào địa vị của Hỏa gia làm xằng làm bậy, bằng không sao lại có được biệt viện hào hoa như thế. Lần thứ hai gõ cửa, mở cửa vẫn là thị nữ kia, ánh mắt nàng ta giận dữ, nhìn trừng Tử Long. Sau đó định đóng cửa, nhưng làm sao cũng không đóng được, đưa mắt nhìn lại, đã thấy bàn tay Tử Long đang đặt trên cửa, ánh mắt băng lãnh nhìn nàng ta. Nàng ta lại không hay biết, chỉ Tử Long chửi ầm lên: “ Ngươi có phải muốn chết, cho ngươi mặt mũi mà ngươi không biết xấu hổ, tốt lắm, chờ một lát cho ngươi nếm khổ.” Người đi đường nhìn Phong Năng xa, lại nhìn Tử Long, toát mồ hôi cho tên thị nữ kia. Tên thị nữ kia hiển nhiên không chú ý tới phản ứng của người đi đường, xoay người lại kêu to: “ Người đâu, có người tới quấy rối, mau tới.” Theo lời nàng ta, mười hai thị vệ từ trong lao ra, cửa lớn mở rộng, mười hai người vây quanh Tử Long, sau đó bên trong truyền đến một thanh âm uy nghiêm: “ Người nào, dám đến Hỏa phủ quấy rối, bắt cho ta.” “ Xoát” mười hai thị vệ rút bội đao, thân đao bắn ra hàn quang chói mắt, lưỡi đao chĩa vào Tử Long. Không nói lời nào, mười hai người lao tới cấp tốc muốn bắt Tử Long. Tật Phong Bộ thi triển, thân hình Tử Long như quỷ mị, trong chớp mắt vọt ra vòng vây, đám thị vệ kia cảm giác như Tử Long tiêu thất trong tầm mắt bọn họ. Đứng bên ngoài vòng vây, Tử Long thần tình lạnh lùng nghiêm nghị nhìn bọn thị vệ, trong mắt hiện lên một tia hàn quang.