Ám sư thần thoại
Chương 101 : Đột nhiên tập kích
Tia sáng trên đỉnh đầu chợt tối liền sáng, rốt cục, dưới sự nỗ lực không ngừng của Hắc Vũ, Tử Long và Đạm Thai Viên đã đáp xuống mặt đất. Nhìn trời xanh mây trắng, hai người cảm nhận sự vui sướng vừa được tái sinh trở lại. Hiện tại bọn họ đang ở ngay trước ngôi nhà gỗ nhỏ nằm bên trong U Minh Sơn. Truyện "Ám Sư Thần Thoại " Truyện "Ám Sư Thần Thoại "
Hắc Vũ thả hai người xuống đất liền bay lên bầu trời, rất nhanh biến thành một điểm đen, cuối cùng biến mất không còn nhìn thấy. Tử Long chậm rãi đi tới gần mép vực nhìn xuống U Minh Vong Uyên, bên dưới đen ngòm, nhìn không thấy bất luận thứ gì. Ở dưới nơi này, hắn chết mà sống lại, ám ảnh đề thăng một tầng, cũng là nơi này, thiếu chút nữa biến thành mộ địa mai táng hắn, hắn lắc đầu, không tiếp tục nghĩ về Vong Hồn Vương biến thái kia nữa.
Chậm rãi xoay người, đi tới bên cạnh Đạm Thai Viên, nhìn thấy ánh mặt trời tâm tình Tử Long tốt hơn rất nhiều, không khỏi cười nói: “ Sau này ngươi có tính toán gì không?”
Ánh mắt Đạm Thai Viên nhìn về nơi xa, trên mặt hiện lên thần tình thê lương: “ Dự định? Ta không biết, nhưng ta nghĩ trước tiên đi theo ngươi, có lẽ có một ngày, ta có thể nhớ được quá khứ.”
Nhìn ánh mắt thê lương của Đạm Thai Viên, trong lòng Tử Long chợt căng thẳng, nàng không có thân nhân gì sao? Nhưng người bên cạnh hắn cũng đã có rất nhiều, Dương Hán Sâm, Lưu Ích Manh, Hồ Dương còn có Tư Không Tĩnh, cũng không để ý có thêm một người, muốn đi theo thì cho nàng theo thôi, hắn mỉm cười, khẽ gật đầu.
Đạm Thai Viên thấy Tử Long đồng ý, vẻ mặt mừng rỡ đi tới gần hắn, ngượng ngùng cúi đầu, kéo tay hắn: “ Ngươi thực sự không chê bai chuyện ta từng làm sao?”
Ánh mắt Tử Long nhìn về phía chân trời, gió nổi mây bay, vẫn luôn thay đổi, thanh âm của hắn có chút mờ mịt: “ Người, cũng có sai lầm, nhưng chỉ là “ đã từng”, đối với hiện tại, cũng không còn ý nghĩa gì nữa, chuyện quá khứ, cứ để thành quá khứ đi, trọng yếu nhất là hiện tại, còn có tương lai, người luôn quay đầu nhìn về quá khứ, thì sẽ không cảm thấy cuộc sống tốt đẹp.”
Đạm Thai Viên ngẩng đầu nhìn vẻ cảm khái của Tử Long, tư duy rơi vào trong lời nói của hắn, có thể hắn nói rất đúng, quá khứ cứ để đi qua, nàng nhẹ nhàng dựa vào bờ vai của hắn, nhìn theo ánh mắt hắn, hướng tới phía chân trời, nhiều đóa mây trắng dần dần bay xa, gió nhẹ thổi qua, thổi tán mái tóc hai người, vô cùng phiêu dật, tựa như tâm tình của bọn họ lúc này.
Tử Long nhẹ quay đầu nhìn về phía ngôi nhà gỗ nhỏ, chậm rãi giơ lên tay phải, hỏa nguyên linh bay ra, biến ảo thành Nguyên Huyễn Thứ trực tiếp bay về phía nhà gỗ, “ oanh...”, một tiếng, nhà gỗ nhất thời hóa thành tro tàn, gió nhẹ thổi qua đều tán đi, hiện ra một mảnh đất trống, cũng đã tán đi đoạn hồi ức thê thảm của Đạm Thai Viên, Tử Long quay đầu nhìn về phía Đạm Thai Viên: “ Chúng ta đi thôi, địa phương này ngươi không cần quay lại nữa.”
Đạm Thai Viên nhìn Tử Long, ngượng ngùng gật đầu, đi bên cạnh hắn, không hề rời một tấc nào. Đột nhiên Tử Long nghĩ tới một việc, nhìn U Minh Lâm trước mặt, có chút hiếu kỳ hỏi: “ Ngươi còn nhớ hay không, trước đi ngươi làm sao tránh được độc khí của Bạch Hồn?”
Đạm Thai Viên thoáng nôn khan, chậm rãi nói: “ Hình như là vì óc của Bạch Hồn, ta còn nhớ, mỗi lần thụ thương sẽ giết chết Bạch Hồn hút óc của chúng, thương thế sẽ lành rất nhanh, hơn nữa không cần sợ độc khí, nhưng hiện tại nghĩ lại liền thấy nôn mửa.”
“ Nga, vậy hiện tại có phải cũng không cần sợ độc?”
“ Hẳn là như vậy, từ lần đầu tiên hút não Bạch Hồn, cũng không còn sợ độc vật gì nữa.”
“ Tốt lắm, chúng ta đi thôi.” Nói xong, Tử Long mang theo Đạm Thai Viên đi vào rừng rậm, nguyên linh trong cơ thể không ngừng tuần hoàn, chống lại độc khí xâm lấn, rất nhanh bọn họ đã đi ra khỏi U Minh Lâm, về tới Cô Không thành. Hắn tính toán một chút, đại khái đã rời khỏi Cô Không thành chừng bốn, năm ngày, không biết hiện tại mấy người Lưu Ích Manh có phải đang lo lắng cho mình, nghĩ tới đây bước chân liền nhanh hơn, hướng Hỏa phủ đi tới.
Tử Long đi trên đường lớn Cô Không thành, phát hiện sau vài ngày lại có gì không đúng, mọi người đều có hình dáng như sợ hãi khẩn trương, thậm chí còn có người mang theo toàn bộ gia sản hướng ngoài thành chạy đi, đối với người ngoài như Tử Long bọn họ cũng làm như không thấy.
Vì không hiểu rõ trạng huống nên Tử Long chỉ hiếu kỳ nhìn họ bận rộn, lại nhìn Đạm Thai Viên, hắn nghĩ chuyện này có lẽ liên quan tới nàng, nhưng chỉ cần trở lại Hỏa phủ sẽ biết. Mà Đạm Thai Viên vẫn yên lặng đi theo Tử Long, vô luận đi đâu cũng không phản đối hay có ý kiến, chỉ cần nơi nào có hắn, ở đâu cũng được, lòng tin đối với hắn, nàng gần như là mù quáng đi theo.
Đi qua một con đường, hai người Tử Long rốt cục đến Hỏa phủ. Thế nhưng làm cho Tử Long ngoài ý muốn chính là, bên trong biệt thự không có một bóng người, hơn nữa trên vách còn có dấu vết công kích. Tử Long cau mày, thầm nghĩ trong lòng, bên trong Khải Minh đế quốc, Hỏa gia địa vị còn cao hơn đế vương, nếu như nói có người dám công kích người của Hỏa gia, vậy chỉ có Đế gia, chẳng lẽ là Đế Bát Đoạn đến đây trả thù?
Đột nhiên, Tử Long nghĩ tới Hồ Dương, lập tức kéo Đạm Thai Viên hướng thành bắc đi tới chỗ của Thưởng Thánh tập đoàn, còn chưa tới tòa lầu của họ, chỉ thấy nơi đó bụi mù tràn ngập, năng lượng bạo loạn, thỉnh thoảng còn có ánh sáng thoáng hiện, trong lòng Tử Long chấn động, chỉ nói một câu: “ Phía trước đã xảy ra chuyện.” Đã lập tức hướng tới trước phóng đi.
Đạm Thai Viên nhìn thấy Tử Long lo lắng như thế, lập tức vận khởi nguyên chân, quang mang chợt lóe, thân hình nhoáng lên liền biến mất ngay trước mặt Tử Long. Tử Long giật mình, nhớ tới khinh công của Vạn Nhận, cũng không nói thêm, vận chuyển Tật Phong Bộ, đi theo phía sau.
Trong nháy mắt, hai người đi tới trước đại lâu, nhưng cảnh tượng trước mắt làm Tử Long nổi giận, đại lâu cao tới mấy chục thước đã biến mất, toàn bộ đổ nát, giống như một mảnh phế tích. Đế Ba Đoạn giống như quân vương đứng ngay giữa đại lâu bị sập, ánh mắt coi rẻ nhìn bốn người vây quanh, mà bốn người này là ba người Hỏa gia cùng Dương Hà, trên người đều bị thương, trên mặt đất còn đầy vết máu.
Hai người Tử Long xuất hiện nhất thời hấp dẫn ánh mắt mọi người, Dương Hán Sâm, Lưu Ích Manh, Tư Không Tĩnh và Hồ Dương vừa nhìn thấy Tử Long liền chạy tới, mà phía sau Hồ Dương còn có thêm một nữ hài lạ mặt.
Ngay khi Tử Long vừa muốn mở miệng hỏi, một thân ảnh đã nhào vào trong lòng của hắn...
Lưu Ích Manh ôm chặt Tử Long, nước mắt tuôn đầm đìa, ướt cả ngực hắn. Trong mắt Tư Không Tĩnh thoáng long lanh nước mắt, chỉ có Dương Hán Sâm mở toét miệng cười, mà Hồ Dương và nữ hài kia chỉ đứng một bên, lẳng lặng nhìn bọn họ.
Nhẹ đẩy ra thân hình gầy gò của Lưu Ích Manh, lau đi nước mắt trên mặt nàng. Hắn quay nhìn Dương Hán Sâm nói: “ Có chuyện gì nói sau, giải quyết chuyện ở đây trước.” Nói xong thân ảnh hắn chợt lóe, biến mất ngay trước mặt mọi người.
Hỏa Dĩnh Khiết nhìn thấy Tử Long, nhất thời vô cùng mừng rỡ, tuy trong lòng có nhiều câu hỏi, nhưng biết hiện tại không phải thời gian hỏi han. Vì vậy hắn nói: “ Ngọc Long tiên sinh, ngài không nên tới, chúng ta giải quyết hắn là được rồi.”
Gương mặt đang kiêu căng của Đế Ba Đoạn khi nhìn thấy Tử Long lập tức trầm xuống tới, hắn hung hăng nhìn Tử Long, nghiến răng nói: “ Rốt cục ngươi xuất hiện, ta còn nghĩ ngươi muốn làm rùa rúc đầu nữa. Nhưng...” Hắn hừ lạnh một tiếng nói tiếp: “ Ngày hôm nay sang năm là ngày giỗ của ngươi.” Vừa dứt lời, tay hắn hướng Tử Long công tới. Truyện "Ám Sư Thần Thoại "
Ba người Hỏa gia thấy thế lập tức liền huy vũ đôi tay, chỉ thấy ba đạo hỏa cầu không hẹn mà cùng bay về phía Đế Ba Đoạn “ phanh, phanh, phanh” ba tiếng nổ, ba đạo hỏa cầu bị ba quyền của Đế Ba Đoạn hủy diệt, cùng lúc đó hắn đã lướt tới trước mặt Tử Long, nguyên chân vận lên quyền ảnh, quang mang lóe lên trực tiếp đánh úp về phía Tử Long...
Tiếng xé gió truyền đến, bám theo từng trận cuồng phong, bụi bặm tung bay, nhưng vẫn không che lấp tầm nhìn của mọi người.
Tử Long chắp tay đứng, không tránh không né, ánh mắt bình tĩnh nhìn Đế Ba Đoạn, cử động này không khỏi làm mọi người cả kinh.
“ Cẩn thận.” Không biết là ai hô lên một câu, mọi người đều chú ý tới biến hóa trong sân, nhưng lúc này không có ai kịp phóng tới…
“ Không…” Một tiếng hét tê tâm liệt phế từ trong miệng Lưu Ích Manh truyền ra, quanh quẩn khắp không gian, kéo dài không thôi.
Nắm tay đến gần, trên mặt Đế Ba Đoạn nổi lên vẻ tươi cười tàn nhẫn, hắn phảng phất đã thấy Tử Long ngã vào dưới chân hắn, cả người đẫm máu, không còn một tia hô hấp. Trong lòng Đế Ba Đoạn hung hăng thầm nghĩ, đây là cái giá phải trả cho việc đến gần Hỏa gia, hừ hừ, Hỏa gia cũng đã bất lực bảo hộ vị quý khách này.
Rốt cục đã sát gần, Đế Ba Đoạn càng nắm chặt nắm tay, gia tăng lực đạo, toàn lực hướng Tử Long đánh tới, vẻ tươi cười càng trở nên dữ tợn…
Chung quanh bọn họ không ngừng truyền đến tiếng khóc thảm la hét, cuồng phong rít gào như sấm, bụi mù dần dần che mờ thân ảnh hai người. Đột nhiên, một đạo năng lượng ba động dùng hai người làm trung tâm hướng bốn phía nhộn nhạo tán ra, thổi bay tung bụi mù, hiện ra thân ảnh hai người. Tất cả mọi người ngừng thở nhìn hai người trong sân, không có phản ứng gì, mà cảm giác duy nhất – khiếp sợ.
Gương mặt đang cười của Đế Ba Đoạn cứng lại, hắn không dám tin tưởng nhìn về phía Tử Long. Mà lúc này tay trái đang đặt sau lưng của Tử Long, tay phải nhẹ nhàng nắm lấy nắm tay của Đế Ba Đoạn, trên mặt không chút biểu tình.
Tất cả mọi người không thể tin được trừng lớn hai mắt, ai cũng không ngờ lại có kết quả như vậy, phải biết rằng Đế Ba Đoạn đã đạt tới tu vi vương cấp, hơn nữa một quyền của hắn đủ để giết chết bất cứ người nào đang ở đây…Nhưng sự thực xảy ra trước mắt, Tử Long đích thật là dễ dàng tiếp được một quyền của hắn.
Dương Hà vẫn cho rằng Tử Long vốn không hề có thực lực, hiện tại nàng ta trợn trừng mắt, ngây ngốc đứng nơi đó, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Nội tâm Đế Ba Đoạn càng chấn động không ngớt, không ai hiểu rõ uy lực một quyền này bằng hắn, cũng không ai biết hắn đã dùng khí lực thế nào, thế nhưng hiện tại…Hắn rõ ràng nhớ kỹ, lúc hắn còn rất nhỏ, phụ thân hắn Đế Võ Dạ từng nói cho hắn nghe, Đế gia cùng Hỏa gia không có khả năng cùng tồn tại trong Khải Minh đế quốc, một là Đế gia diệt, hai là Hỏa gia vong.
Vì thế, hắn từ năm tuổi đã bắt đầu chuyên tâm tập võ, Đế Võ Dạ đối với hắn cũng nghiêm khắc dị thường, sự sung sướng của hắn chỉ là niềm hi vọng xa vời, mỗi một giây phút trong đời hắn đều nghiên cứu võ học, cứ như vậy, mãi cho đến hiện tại, rốt cục đạt được địa vị vương cấp mà trên đại bao người sùng kính.
Đế Ba Đoạn không thể tiếp nhận sự thật cứ nhìn Tử Long, lần đầu tiên khi nhìn thấy nam tử tóc đỏ này, chỉ là do nhất thời sơ ý thụ thương mà chạy, thế nhưng lúc này đây, hắn lại dùng một tay dễ dàng tiếp nhận một kích lôi đình vạn quân của mình…
Trong lòng Đế Ba Đoạn nảy sinh một loại cảm giác kinh hoảng khó hiểu, lúc này Tử Long ở trong mắt hắn trở nên giống như tòa núi cao, khiến cho thân thể hắn không tự giác run lên. Nhưng hắn không muốn buông tha, vương cấp cao thủ duy nhất của Đế gia không thể ngã xuống ở nơi này.
Đế Ba Đoạn hét lớn một tiếng, rút nắm tay về, nguyên chân vận hành khắp toàn thân, chân phải hướng đầu Tử Long đá tới…Nhưng làm cho hắn muốn tan vỡ chính là, Tử Long chỉ dùng một tay để ra đòn, trong mắt không hề có biểu tình gì, thậm chí cũng không hề cử động, không chút nào cố sức đón đỡ hắn một cước.
Đế Ba Đoạn ngửa mặt lên trời điên cuồng gào thét, nguyên chân gia tốc vận chuyển, quyền cước hóa thành một đạo tàn ảnh bị bám theo từng trận cuồng phong không ngừng hướng Tử Long công tới, năng lượng bạo ngược ba động không ngừng hướng bốn phía khuếch tán, bức lui mọi người hơn mười bước. Với hai người làm trung tâm, một đạo gió xoáy tận trời vây quanh hai người bên trong, gió xoáy không ngừng vang lên tiếng sấm, bùn đất cát đá bên ngoài bị cuốn vào trong đó, lúc này, thoạt nhìn giống như một con rồng màu xám đang ngửa mặt lên trời rít gào.
Tất cả mọi người ngây người nhìn một màn này, nhìn lực lượng có thể phá hủy tất cả, rơi vào sự chấn động thật sâu.
Trong cơn gió xoáy, Đế Ba Đoạn có chút tuyệt vọng, bởi vì hai chân Tử Long vốn không có di động qua, vẫn vững vàng đứng yên nơi đó, chỉ dựa vào hai tay chống đỡ sự công kích cuồng bạo, hơn nữa, dù là ở phía sau Tử Long, hắn cũng không cách đụng tới thân thể Tử Long.
Đế Ba Đoạn càng thêm điên cuồng, nguyên chân cuồn cuộn không ngừng vận ra, tựa như nguyên chân sử dụng bất tận, hắn phẫn hận, vì sao đạt được vương cấp vẫn không thể chống đỡ nổi một vị quý khách của Hỏa gia. Hắn đố kỵ, hắn khổ tu hơn ba mươi năm mới có thành tựu hôm nay, mà tên nam tử tóc đỏ này lại chưa đầy hai mươi tuổi thế nhưng…Vô số tâm tình nảy lên trong lòng Đế Ba Đoạn, lúc này hắn chỉ có một ý nghĩ, đó là vô luận thế nào cũng phải chiến thắng nam tử trước mắt này, cho dù chết, cũng phải ôm nhau cùng chết.
Tốc độ xoay tròn của gió xoáy càng lúc càng nhanh, thẳng trùng tận trời, trong Cô Không thành mọi người đều nhìn về phía phương hướng này, trong lòng tràn đầy kinh hãi, là ai dẫn động ra được lực lượng cường đại như vậy, trong lòng mỗi người đều có nghi vấn như vậy, thế nhưng không ai dám thỏa mãn lòng hiếu kỳ mà chạy tới, bởi vì lực lượng kia làm mọi người vô cùng sợ hãi.
Thời gian hình như ngưng kết lại ở thời khắc này, chỉ có cuồng phong bạo loạn thổi bay bụi bặm ập vào mặt, làm cho người ta biết thời gian đang trôi qua, đám người Dương Hán Sâm tụ cùng một chỗ, không chút tiếng động chăm chú nhìn vào nơi gió xoáy. Bọn họ không ai lo lắng cho Tử Long, bởi vì hình ảnh Tử Long dễ dàng ngăn trở công kích của Đế Ba Đoạn đã khắc sâu vào trong đầu bọn họ. Truyện "Ám Sư Thần Thoại " Truyện "Ám Sư Thần Thoại "
“ Nên kết thúc.” Một thanh âm bình thản truyền ra từ trong cơn gió xoáy, tuy rằng thanh âm không lớn, nhưng mỗi người đều nghe được rõ ràng, phảng phất như vừa vang lên bên tai bọn họ.
Lời vừa dứt, cuồng phong dừng lại, một cỗ tình cảm ấm áp hướng bốn phía khuếch tán ra, những ai từng tiếp xúc với nó, đều bất giác nhắm lại hai mắt, khóe miệng hơi nhếch lên, thật sâu lâm vào trong hồi ức tốt đẹp, dáng tươi cười của bọn họ thật ngọt ngào, vô cùng thuần chân, tựa như một hài tử vừa có được một món ăn ngon…Coi như đã quên mất bản thân đang tràn ngập trong một cuộc chiến đấu đầy máu tanh.
Cuồng phong dừng lại, gió nhẹ khởi lên, thổi tan bụi bặm, mang đi mùi máu tanh nồng, không khí trong lành cũng lan tới. Ánh nắng chiếu khắp đại địa, thời gian chậm rãi trôi qua, cỗ khí tức ấm áp yên lặng tán đi, rốt cục, mọi người chậm rãi mở mắt, thân ảnh Tử Long dần dần rõ ràng, thân ảnh Đế Ba Đoạn đã biến mất.
Những ánh mắt đều tập trung lên người Tử Long đang chắp tay đứng, mọi người lại lần nữa nhận thức thực lực của Tử Long. Truyện "Ám Sư Thần Thoại "
Tỉnh táo lại đầu tiên là Lưu Ích Manh, Hỏa Dĩnh Khiết và Dương Hà ba người, sau đó mọi người cũng tỉnh lại, không hẹn cùng đi tới trước người Tử Long. Tất cả mọi người không nói gì, Tử Long quét mắt nhìn một vòng, gương mặt tuấn mỹ lộ ra nụ cười: “ Chúng ta về Hỏa phủ trước, sau đó các ngươi nói cho ta biết vì sao gặp Đế Ba Đoạn ở đây.”
Đối với lời nói của hắn, mọi người lại có cảm giác không thể kháng cự, đều gật đầu, dù là Dương Hà cũng vậy, không hề có bất cứ câu hỏi nào
Truyện khác cùng thể loại
7 chương
19 chương
29 chương
74 chương
106 chương