Ám Sắc Chi Thống
Chương 10
Em gái cắn thuốc lắc vẻ mặt sau khi chết đi khủng bố đến nỗi khắc thật sâu trong đầu anh, anh không thể không hận đám người bán ma túy dùng mạng người để kiếm chác lời lãi kếch sù. Nhưng Bác Lam lại không giống, vốn cậu không phải nhiễm mấy thứ này! Nếu như chỉ là súng ống, anh có thể bảo vệ cậu!
Chỉ là sau khi sự kiện Cảnh Hành trôi qua, anh làm hộ vệ bên cạnh Bác Anh Kiệt có thể tiếp cận tư liệu tội phạm, kiên quyết lựa chọn chức vị hiện tại, thậm chí có thể nói, lần hành động tập kích đột nhiên này, cũng là bởi vì anh sớm biến động. Bác Lam bởi vì anh mà lựa chọn ma túy, bởi vì anh mà giết người, bởi vì anh mà… Chịu trừng phạt trước pháp luật!
Anh có thể khoanh tay đứng nhìn sao? Anh nỗ lực lâu như vậy, chỉ hy vọng Bác Lam không bị cuốn vào, tất cả những thứ này lẽ nào liền uổng phí?
Bác Lam… Phải làm sao mới có thể cứu cậu!
Anh lần thứ mười để trợ lý cúp điện thoại Bác Lam, nửa giờ sau đó, Bác Lam không gọi tới nữa. Trong đoạn thời gian đó, anh thở phào nhẹ nhõm, nhưng có cảm giác tâm thần không được yên ổn. Không phải anh đang lo lắng cho Bác Lam, bởi vì anh biết chí ít ngày hôm nay, Bác Lam sẽ không xảy ra chuyện gì. Thế nhưng cái cảm giác này vẫn lái đi không được, khiến anh đứng ngồi không yên.
Khoảnh cách từ khi Bác Lam gọi điện cho anh trôi qua 40 phút —— linh cảm của anh liền ứng nghiệm.
Bên ngoài bỗng nhiên liền truyền đến âm thanh hỗn loạn, cửa phòng làm việc của anh bị người một cước thô bạo đá văng ra, mạnh mẽ đụng vào trên vách tường, thủy tinh trang trí trên cửa rầm một tiếng nát vụn tại chỗ.
“Bùi Diên Lễ! Có phải anh cố ý muốn tránh tôi hay không?” Bác Lam hai chân tách ra, thẳng tắp đứng ngay cửa, trong đôi mắt đẹp bốc lên ngọn lửa hừng hực.
Vừa nhìn thấy cậu, cái người trợ lý vừa nãy cúp nhiều cuộc điện thoại lập tức sợ đến nỗi chui vào bồn hoa phía sau, chỉ lo cậu phát hiện là mình làm. Những người khác nhìn thấy vẻ mặt của cậu, trong tay nắm lấy đồ vật nằm rải rác trên đất, nhìn lại một chút sắc mặt bình tĩnh của Bùi Diên Lễ, con mắt cũng bắt đầu trái phải nhìn qua từng người tìm kiếm chỗ để trốn.
“Thiếu gia…” Bùi Diên Lễ vừa muốn nói gì, Bác Lam vung tay lên, một chiếc điện thoại di động bay xẹt qua hai gò má của anh.
“Anh còn biết đến tôi là thiếu gia sao! Tôi chỉ muốn cùng anh nói hai câu, anh đều không ngừng treo máy! Anh chính là đang đối xử với ‘thiếu gia’ như thế à!”
Bùi Diên Lễ nắm chặt bút trong tay, không nói một lời. Bác Lam nhanh chân đi đến bên cạnh anh nắm lấy cổ áo anh rống to: “Đến cùng là anh đang suy nghĩ cái gì! Tại sao đối với tôi lạnh nhạt như vậy! Tôi có chỗ nào khiến anh không hài lòng! Anh nói đi!”
Người chung quanh thấy Bác Lam rời đi phiến cửa đòi mạng kia, đều cuống quýt chạy ra ngoài, người cuối cùng đi ra ngoài chính là vị trợ lý kia, trước khi đi còn không quên vì bọn họ đóng cửa lại.
“Lam thiếu gia…” Bị Bác Lam túm chặt cổ áo khiến Bùi Diên Lễ không thở nổi, anh muốn đẩy tay cậu ra, nhưng Bác Lam vẫn cố chấp như cũ nắm chặt anh.
“Tôi ghét anh cách xa tôi như vậy, tôi ghét anh lãnh đạm với tôi, tôi ghét anh không để ý đến tôi, ghét anh ghét anh ghét anh ghét anh ghét anh! Tôi đối với anh chưa đủ tốt hay sao? Anh tốt với tôi một chút lẽ nào sẽ chết sao! Chết tiệt! … Đáng chết đáng chết đáng chết!” Bác Lam dường như quên đi tổ chức lại ngôn ngữ, chỉ là không ngừng mà mắng những từ ngữ không có ý nghĩa nào, tay nắm lấy cổ áo càng ngày càng chặt, Bùi Diên Lễ cảm giác yết hầu mình như muốn nghẹt thở, nhưng anh từ từ buông lỏng tay ra, vẫn rất bình tĩnh nhìn Bác Lam, tựa hồ đang chờ cậu tự động thả ra, hoặc là trực tiếp bóp chết mình.
“Anh quá khó ưa… Diên Lễ…” Bác Lam tay dần dần nới lỏng, cậu cúi thân thể xuống, đem đầu tựa trên bả vai Bùi Diên Lễ. Trong chốc lát, trên bả vai Bùi Diên Lễ liền ướt, “Tại sao anh lại lãnh đạm như vậy…”
Bùi Diên Lễ khẽ nâng lên một cánh tay, muốn chạm đến thân thể Bác Lam, rồi lại để xuống, ở trên đầu gối nắm thành quyền.
Anh lạnh lùng để Bác Lam càng thêm thương tâm, càng ôm cổ của anh gào khóc lớn hơn, hai cánh tay bấu chặt tây trang Bùi Diên Lễ, khiến nó hiện lên từng vết nhăn trên áo.
Nghe được tiếng khóc của cậu, Bùi Diên Lễ thân thể căng thẳng từ từ thả lỏng, ở trên đầu gối tay nắm thành quả đấm cũng lỏng ra, do dự rất lâu, giơ lên cánh tay ôm lấy Bác Lam. Bác Lam thuận thế đem cả thân thể kề sát tới trên người Bùi Diên Lễ, cái mông cũng không khách khí ngồi lên chân anh, thế nhưng mặt vẫn như cũ kề sát bên trong hãm vai Bùi Diên Lễ, không hề nhúc nhích.
Một tên đàn em dưới trướng không có mắt gõ gõ cửa, không phản ứng, những người khác còn chưa kịp cảnh cáo cậu, cậu cũng đã đẩy cửa mà vào: “Anh Bùi, sự kiện kia…”
Cậu còn chưa nói dứt lời liền ngậm lại. Tình cảnh bên trong căn phòng, lẽ nào sẽ là… Cậu cuống quýt lui ra ngoài, rón rén đóng cửa lại, đứng ngoài cửa dại ra bốn, năm giây, cấp tốc xoay người chạy mất dép.
Bùi Diên Lễ nhìn thấy tình cảnh đàn em bị cảnh tượng khủng bố liền chạy thoát, không khỏi dưới đáy lòng thở dài. Thời gian ở lại đây quá dài cũng không phải là biện pháp tốt, về sau cũng không chắc có người đi vào hay không, không thể để cho Bác Lam tiếp tục khóc nữa. Nhìn phòng xép bên trong văn phòng, anh một tay ôm lấy eo Bác Lam, một tay khác luồn dưới chân cậu, đem cậu ôm ngang lên, đứng lên bước đi đến nơi đó.
Anh cũng không biết Bác Lam hiện tại kỳ thực một giọt nước mắt cũng không có, cậu chỉ tựa ở trên bả vai của anh cười lạnh lùng, lặng lẽ lau khô nước mắt, một tay đưa vào bên trong túi áo liền lấy ra một món đồ gì đó.
Phòng xép bên trong vốn là chỗ nghỉ ngơi trong chốc lát của Bùi Diên Lễ, sau đó anh có ý định muốn tránh Bác Lam liền vẫn ở nơi này. Bên trong phòng có chút hỗn độn, đổi lại quần áo chỗ nào cũng đều có, bên trong phòng xếp chồng chất báo chí đã xem qua cùng những chai rượu không xác định, ngoại trừ một cái giường ngoài ra không còn cái gì cả khiến không gian có vẻ trống trải. Anh vốn là một người yêu thích sạch sẽ, nhưng tâm tình gần đây thường lo lắng, cũng không có quan tâm đi thu dọn.
Anh đem đồ đạc trên giường đẩy sang chỗ khác, đặt Bác Lam xuống giường, nhưng Bác Lam vẫn chăm chú bám chặt trên cổ anh, xem ra không muốn buông tay. Bùi Diên Lễ không thể làm gì khác hơn là hai cánh tay chống lại thân thể hai bên anh, trên người không dám thả lỏng, phòng ngừa đè ép cậu.
“Diên Lễ, em muốn anh trở về làm bảo tiêu em, có được không?” Âm thanh Bác Lam hơn phân nửa bị che bên trong hãm vai Bùi Diên Lễ, có vẻ rầu rĩ.
“…” Bùi Diên Lễ tim run lên một nhịp, “Không được.”
“Tại sao!”
“Liên quan đến điều này, lần trước tôi đã nói qua.”
“Cái kia không phải là lý do! Căn bản không phải là lý do! Anh chỉ muốn rời khỏi em thôi! Hiện tại cũng như thế! Chỉ cần nghe được là em gọi điện thoại đến cho anh thì ngay lập tức liền cúp đi! Còn dám nói là bởi vì loại lý do kia à!”
“Thiếu gia…”
“Đừng gọi em là thiếu gia! Gọi Lam!”
“…”
“Gọi Lam!”
“…”
“Diên Lễ!”
“Thiếu gia… Xin đừng làm khó dễ tôi.”
Bác Lam lửa giận trong lòng đột nhiên tăng cao, cậu cắn lên vai Bùi Diên Lễ. Cú cắn này không hề nhẹ, Bùi Diên Lễ trầm thanh hừ một tiếng, Bác Lam trong miệng nếm được mùi máu tanh.
“Đều là anh không tốt, đều là anh không tốt, đều là anh không tốt, đều là anh không tốt…” Bác Lam một bên khóc một bên nói như vậy.
Bùi Diên Lễ cười khổ. Đứa nhỏ tùy hứng này đã trở thành người trọng yếu nhất của anh, trong lòng anh bây giờ chỉ có cậu, anh có làm tổn thương đến bao nhiêu người cũng không liên quan, chỉ hi vọng cậu không bị bất kỳ tổn hại nào. Mỗi lần Bác Lam khóc trước mặt anh khiến anh cảm giác trái tim mình như bị kim đâm đau đến lợi hại, yêu hay không yêu chỉ là phụ, quan trọng nhất chính là anh không thể mở miệng nói cho cậu biết suy nghĩ của chính mình, không thể nói cho cậu biết kỳ thực anh là kẻ nằm vùng, không muốn để cho cậu cùng ba mình cùng lúc bị tóm gọn, chỉ muốn dẫn theo cậu chạy trốn, thậm chí bỏ đi thân phận cảnh sát hình sự cũng chả sao… Ai cũng không hiểu rõ anh hiện tại thống khổ như thế nào, thế mà Bác Lam còn bức bách anh, để anh hận không thể cào nát lòng ngực móc tim ra để cho cậu nhìn thấy mình không muốn tổn thương đến người kia!
Thế là anh chỉ có thể trầm mặc, khiến Bác Lam lại hiểu lầm.
Thời điểm anh trầm mặc, Bác Lam tay ở ngay sau lưng anh chậm rãi dao động, tiếng khóc không biết từ lúc nào đã ngưng.
Bùi Diên Lễ cho rằng đó chỉ là ảo giác, thế là anh không dám xác định, một cỗ nhiệt lượng tê dại chẳng biết từ lúc nào ở bên trong thân thể anh lẩn trốn, vừa mới bắt đầu chỉ nhỏ thôi, khiến Bùi Diên Lễ cho rằng đó chỉ là một cái gì đó tình cờ mà thôi, nhưng mà cái loại tê dại từ từ kia bắt đầu lan hết toàn thân anh, hai tay anh chống đỡ trên giường cũng chậm chạp trở nên vô lực. Anh bất giác, bỗng nhiên bật người dậy lui về phía sau.
“Cậu đã làm gì!…” Anh không kịp lùi ra xa, chỉ là vừa mới bật người dậy, lập tức liền ngã xuống.
Bác Lam đến ngồi dậy, căn bản không có một giọt nước mắt trên mặt nở nụ cười lạnh lùng.
“Thuốc rốt cuộc đã phát tác rồi, em còn tưởng rằng thứ này đối với anh sẽ không có hiệu quả.”
Bùi Diên Lễ lúc này ý thức phi thường rõ ràng, nhưng thân thể giống như không phải là của mình, mặc kệ anh dùng sức như thế nào, tứ chi đều không có bất kỳ phản ứng.
“Thiếu gia…?”
“Vào lúc này rồi anh còn gọi tôi là thiếu gia?” Bác Lam phẫn hận nói, chẳng qua rất nhanh cậu lại mỉm cười, “Không sao, chờ một lát em sẽ khiến cho anh không ngừng gọi tên em…”
Lẽ nào cậu muốn nghĩ… Bùi Diên Lễ đã đoán ra được cái gì, tứ chi trở nên lạnh lẽo.
“Thiếu gia cậu!”
“Rất đơn giản,” Bác Lam xuống giường đi đến cửa, Bùi Diên Lễ mới vừa rồi không có đóng cửa lại, đóng vào chốt cửa, xoay người đi về, “Chỉ là thuốc có thông qua huyết dịch truyền đến các dây thần kinh cơ bắp, em biết anh đã từng tiếp nhận huấn luyện qua các loại thuốc độc, thế là em cố ý tìm viên thuốc có độ tinh khiết cao nhất, cho dù là anh cũng không chống đỡ nổi.”
Viên thuốc dành riêng cho thần kinh cơ bắp, chủ yếu chặt đứt thần kinh phản xạ cùng vận động, Bác Lam dùng cho Bùi Diên Lễ chính là loại đặc biệt khống chế xương cốt tứ chi, có chút tương tự đối với những người đang bị bệnh nặng. Loại thuốc này sau khoảng một thời gian dài dược hiệu mới tự động biến mất, về sau không có di chứng, nhưng nếu dùng nhiều nó sẽ phá hoại thần kinh vĩnh viễn, dẫn đến bại liệt!
Bùi Diên Lễ hiện tại mới rõ ràng, hóa ra Bác Lam vừa nãy cắn anh chính là vì muốn cho thuốc tiến vào trong máu anh! Bác Lam dĩ nhiên làm đến nước này là vì anh! Anh nên cao hứng sao? Hay là…
“Hiện tại không có người đến quấy rối chúng ta.” Bác Lam cười nói.
Cậu không tốn sức leo lên trên người Bùi Diên Lễ đã hoàn toàn không thể cử động, lên giường quỳ gối giữa hai chân anh, bắt đầu cởi quần áo.
“Thiếu gia.”
Cởi áo sơ mi ném qua một bên, đưa tay cởi đến quần Bùi Diên Lễ.
“Lam thiếu gia!”
Tay dừng lại một chút, Bác Lam a nở nụ cười một tiếng, lại tiếp tục cởi.
“Lam!!!”
Cúc quần không biết kẹt ở nơi nào, dùng hết sức cũng không mở ra được, Bác Lam có chút phẫn nộ, hai cánh tay nắm lấy vạt quần Bùi Diên Lễ, dùng sức —— kéo! Cái quần đã rách thành hai miếng vải vụn.
Bùi Diên Lễ mặc kệ, nhắm mắt lại, không phát ra âm thanh nào.
Anh một khi đã im lặng, Bác Lam ngược lại đối với anh mở miệng: “Diên Lễ, anh rõ ràng biết bây giờ em sẽ làm gì chứ?” Bùi Diên Lễ không đáp lời, Bác Lam tự nhiên tiếp tục nói, “Em không hiểu, tại sao anh muốn cự tuyệt em? Lẽ nào em chưa đủ tốt? Em yêu anh lâu như vậy, lâu như vậy… Nhưng anh lại làm lơ không muốn thấy. Anh không ngừng muốn rời bỏ em, nhưng em thì vẫn cứ liều mạng truy theo anh. Em rất đau khổ! Tại sao anh muốn như vậy!”
Cậu cởi quần Bùi Diên Lễ dùng sức vứt ra bên trong góc phòng.
“Em muốn anh, em chỉ muốn có anh! Nhưng trong ánh mắt của anh còn thứ quan trọng hơn! Em chỉ là tồn tại có cũng được mà không có cũng được, bởi vì mệnh lệnh của ba nên anh mới bảo vệ em! Nực cười em lại cho rằng đó là bởi vì anh cũng có thích em, chờ mong anh sẽ là của em! Em thật sự quá ngu rồi!”
Cởi quần lót là vật cuối cùng che người, hai người chân chính “Đảng thành đối lập”.
“Em không biết phải dùng phương pháp gì mới có thể có được anh, anh đều trốn thoát nhanh đến như vậy, chỉ cần một chút gió thổi cỏ lay anh ngay lập tức chạy trốn đến nơi rất xa quan sát hành động của em! Em chỉ muốn có anh mà thôi! Mặc kệ là thân thể anh hay trái tim anh, em đều muốn có được! Coi như có dùng cả đời em cũng không để ý.”
Cả đời… Đó là thời gian rất dài. Bùi Diên Lễ lãnh đạm nghĩ, chỉ có Bác Lam bé nhỏ mới có thể nói ra những lời này. Tưởng rằng cái gì cũng là vĩnh hằng, chỉ cần nói ra lời thề tất cả sẽ duy trì đến chết mới thôi. Nhưng mà vương tử cùng công chúa vĩnh viễn sống hạnh phúc ở bên trong tòa lâu đài mãi đến khi tóc bạc trắng chỉ xuất hiện trong những loạt truyện cổ tích, đã từ lâu rồi anh không nhớ rõ, mình đã ném đi ký ức cổ tích này vào trong đống rác, mà Bác Lam còn xem thứ này như trân quý.
Tất cả mọi thứ đều có cơ sở “hiện thực”, cổ tích trên thế giới này cũng chỉ là vụn vặt, trò chuyện cũng chỉ là trò chuyện, hiện thực là hiện thực, đây chính là việc khiến người bi ai. Không phải Bác Lam cũng không biết đạo lý này, lúc anh còn nhỏ, anh rất yêu thích đồ vật thuần túy, sẽ không cho thứ khác trộn lẫn vào trong. Thế cho nên cậu không biết Bùi Diên Lễ bày tỏ bộ mặt lạnh lùng thật ra có bí mật che dấu bên trong.
Nếu như cậu biết bí mật kia thì sẽ như thế nào đây? Có khóc hay không? Hay là tức giận dùng súng đoạt mạng anh? Kỳ thực Bùi Diên Lễ hi vọng chính là vế sau, mặc dù là bị Bác Lam giết, cũng tốt hơn lại nhìn cậu chảy xuống nước mắt.
Bác Lam hôn từ trên xuống dưới hôn đến mặt Bùi Diên Lễ, trên môi, cổ, trước ngực, bụng dưới…
Đối với chuyện như vậy Bác Lam có vẻ phi thường lão luyện, cậu thành thạo khiêu khích phương pháp rất dễ dàng liền trêu chọc Bùi Diên Lễ hưng phấn, Bùi Diên Lễ không phải không thừa nhận, về phương diện này mà nói, Bác Lam kinh nghiệm so với anh tốt hơn nhiều. Tâm anh cùng Bác Lam không giống nhau, anh không dám ngủ chung với người bên cạnh, vạn nhất nếu như ngủ đó chính là điều tối kỵ, sẽ mang đến cho mình phiền phức vô cùng lớn, thậm chí có khả năng lấy mạng của anh. Vì lẽ đó anh không thích hẹn hò, vì không muốn để cho cô gái nào đó thành nhược điểm của mình, anh cũng chưa từng có bạn gái. Hầu như phải gọi là ngây thơ.
Đầu lưỡi Bác Lam ở trước ngực anh đảo quanh, hơi thở anh dần dần gấp gáp lên. Ngày hôm nay Bác Lam có thể đụng chạm anh chân chính, vì lẽ đó cậu không vội đi đến chỗ cần đến, mà là từ từ thưởng thức. Đầu lưỡi cậu xẹt qua nơi mẫn cảm trước ngực Bùi Diên Lễ, một tay khác có chút thô bạo bóp véo một bên khác, Bùi Diên Lễ mặt nổi lên màu đỏ sậm, muốn lui lại thân thể, tránh né loại kích thích này, nhưng cho dù có làm sao thân thể cũng không nhúc nhích được, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn hạ thân của chính mình bành trướng dựng thẳng lên.
“Em biết phương pháp này rất quá đáng, thế nhưng em không nhịn được,” Bác Lam tỉ mỉ hôn thân thể anh, âm thanh mơ hồ nói, “Mặc kệ anh nghĩ như thế nào, ngày hôm nay em nhất định phải có được anh…”
Ở trên bộ phận đang cương trên người Bùi Diên Lễ, cậu dùng sức vượt qua thân thể của anh.
“Thời điểm cùng những người khác em chưa từng tiếp xúc qua nơi này, em ngại bẩn! Nhưng với anh lại không giống… Có thể sẽ có chút đau, em cũng không biết phải làm sao mới chính xác…”
“Mau dừng tay! Lam! Nếu cậu làm thế sau này sẽ hối hận cả đời!”
“Em mới mặc kệ!” Bác Lam gào thét, “Không gặp được anh em cũng hối hận cả đời! Không làm mà hối hận, còn không bằng làm lại hối hận!”
Bác Lam từ trong túi quần lấy ra chai gel bôi trơn, bôi lên bộ phận của mình đã từ lâu hưng phấn, nhắm ngay cái chỗ mà cậu ước ao từ trước cho tới nay đã từ lâu muốn đi vào.
“Anh cố chịu một chút…”
Dị vật xâm nhập phi thường không thoải mái, này chỉ là chuyện nhỏ, đáng sợ nhất chính là cái loại bị xé rách rất đau, từ xương cụt lan đến tận trái tim, nhưng anh còn cảm giác được, Bác Lam vẫn chưa hoàn toàn đi vào, chỉ có phía trước đi vào một chút mà thôi.
“Lam, mau dừng lại…”
“Không thể…”
Vì để cho anh thích ứng, Bác Lam không có lập tức đi vào toàn bộ, mà là trước tiên tiến lên một chút, sau đó lại lui ra ngoài một chút, ở trước lối vào ma sát. Nhưng mà người đầu tiên không chịu được loại ma sát này chính là Bác Lam.
“Van xin anh, em muốn đi vào… Em muốn vào trong…” Trái tim của cậu đập lên liên hoàn, nếu như hiện tại không vừa lòng anh, cậu cảm giác như mình chỉ muốn chết.
“Không, chờ một chút! Lam!…”
Bác Lam đã không kịp đợi, cậu bỗng nhiên ưỡn eo, toàn bộ đều đi vào trong thân thể Bùi Diên Lễ.
Bùi Diên Lễ phát ra tiếng rên rỉ, môi dưới bị anh cắn đến trắng bệch, trên trán chảy ra vô số mồ hôi hột.
Bác Lam cũng phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp, nhưng khác với Bùi Diên Lễ chính là, cậu không phải bởi vì đau đớn, mà là do vui vẻ.
Bác Lam vẫn ước mơ tha thiết chính là thời khắc hiện tại, ngày nhớ đêm mong tiến vào thân thể này, cậu chỉ mới nghĩ thôi mà trái tim đã run rẩy rồi, hiện tại lúc này hệt như một giấc mộng. Cậu chưa hề nghĩ tới muốn dùng phương thức này cưỡng bức Bùi Diên Lễ, chỉ vì do Bùi Diên Lễ quá phận quá đáng, nghĩ trăm phương ngàn kế muốn xa lánh cậu! Cậu không có sai, nếu như Bùi Diên Lễ không cố chấp như vậy, mà ngoan ngoãn ở tại bên cạnh cậu là tốt rồi!
“Em muốn động rồi…” Cậu ghé vào lỗ tai anh nhẹ nhàng nói một câu như vậy, phần eo bắt đầu trước sau chuyển động.
Thân thể Bùi Diên Lễ vượt quá những gì cậu suy nghĩ, cậu mỗi lần ra vào đều cảm giác như có lực hút vậy, khiến cả người cậu lâng lâng. Mới vừa lúc bắt đầu cậu còn có thể khống chế tần suất của chính mình, đến lúc sau cậu liền không thể nhẫn nại, hai cánh tay đè lại thân thể Bùi Diên Lễ, điên cuồng co rúm lại.
Bùi Diên Lễ lông mày nhíu chặt, cơn đau quá lớn khiến anh không cảm nhận được bất kỳ khoái cảm gì, đối với phương diện tình dục này anh không thể nói gì mà chỉ biết chịu đựng. Anh muốn cắn môi, lại phát hiện tác dụng thuốc đã bắt đầu lan tràn hết các cơ, ngay cả loại động tác đơn giản nhất này mà cũng làm không được.
Mãi đến khi thật lâu sau đó, Bác Lam thở hổn hển từng ngụm, bắn nhanh vào trong thân thể Bùi Diên Lễ. Cảm giác được dương v*t cậu trở nên mềm xuống, Bùi Diên Lễ trong bóng tối thở phào nhẹ nhõm, nhưng không nghĩ đây căn bản không phải phần cuối, chẳng được bao lâu, Bác Lam lại hưng phấn thêm lần nữa bắt đầu công kích đợt hai.
Bọn họ ở trong phòng xép văn phòng điên cuồng làm kéo dài ba tiếng, Bùi Diên Lễ mỗi khi đau đến nỗi chỉ muốn mất đi ý thức, nhưng rồi lập tức một làn sóng đau đớn khác liền kéo trở về. Nghe Bác Lam thở dốc hưng phấn, anh cứ như vậy vượt qua cơn thống khổ gian khổ nhất mình từng trài qua.
Lời tác giả:Liên quan đến loại thuốc “Đối với cơ xương cốt vô cùng hữu hiệu”, chủ yếu là vì để cho Bùi Diên Lễ không thể cử động, thế nhưng đối với việc anh có “cảm giác” hay không thì nó không ảnh hưởng gì cả (vì thuốc chỉ ngăn chặn “cơ bắp”, mà cảm giác của chúng ta là từ phía trên da, cho nên nói rồi đó ~~). Thế cho nên… Sẽ không đối với cái kia sản sinh ra ảnh hưởng gì! Còn có, “Nơi đó” cương không phải khắp cơ thể, vì lẽ đó thuốc cơ bắp đối với nó không có tác dụng rồi…
Hết chương 5
Truyện khác cùng thể loại
136 chương
80 chương
21 chương
19 chương
9 chương
11 chương
128 chương