Âm Phu

Chương 42

Edit: Thỏ Tôi kinh ngạc nhìn Trần Lập Châu: “Nhưng Trần phu nhân vừa từ trong này đi ra mà.” Trần Lập Châu nhìn tôi, mỉm cười, kéo tôi đứng dậy. “Không phải trong phòng, là phía sau.” “Phía sau?” “Ừ.” Y gật đầu. “Hắn,” Y nhíu mày, dường như y vẫn còn chưa quen với việc xưng hô ‘hắn’ với thân thể chính mình. “Hắn đem Lập Duy giấu bên trong giếng cạn ở hậu viện.” “Giếng cạn!” Tôi bỗng nhiên nghĩ tới điều gì. Cô thiếu nữ cả người ướt đẫm kia… “Trần Lập Châu, anh còn nhớ nhà anh có một người tên là Tiểu Hà sao?” “Ừ, cô ta vốn là nha hoàn thiếp thân của A Viện.” “Vậy anh biết chuyện về sau của cô ta không?” Tôi khẩn trương nhìn y. Trần Lập Châu nhìn tôi, nửa ngày bèn nói: “Sau khi A Viện phát điên, hạ nhân tìm được cô ta ở trong giếng nước hậu viện.” Tôi siết chặt nắm đấm, “Quả nhiên, ngoại trừ em, hết thảy đều là thật. Em còn tưởng rằng có thể cứu anh, em đúng là ngu ngốc.” Đôi con ngươi có phần chua xót. Tôi không thể quên được bộ dáng cô gái kia ở trước mặt tôi cố gắng mỉm cười, cũng không thể quên cô đứng đó nhìn một mình tôi chạy thoát. Trần Lập Châu nhẹ nhàng vòng lấy tôi, đem đầu tôi vùi vào ngực y, khẽ vuốt ve sau lưng. “Em khóc ư?” Bỗng nhiên Trần Lập Châu hỏi, giọng mang theo ý cười. Tôi cục súc ngẩng đầu lên: “Ai nói ông đây khóc.” “A, đó chính là bụi bay vào mắt, ta thổi giúp em.” Sau đó nâng cằm tôi lên, dịu dàng thổi trên mặt tôi một hơi gió. Tôi lặng im nhìn y, không nói lời nào. Y bỗng mỉm cười, bờ môi mềm mại rơi lên khóe mắt tôi, cuối cùng dừng lại ở trên môi. Tôi ôm thật chặt y, cảm nhận hết thảy sự yêu chiều đó. Đây là Trần đại thiếu, đại thiếu của tôi. Riêng tôi. Lúc chúng tôi ra giếng nước sau nhà, bóng tối đã dần dần tản ra, trời sắp sáng. Giếng nước khô queo, cỏ dại che khuất mọc cao bằng nửa đầu người. Tôi nằm nhoài trên miệng giếng, ngó xuống. Bên trong đen như mực, không nhìn rõ bất cứ thứ gì. Tôi bèn hướng bên dưới gọi: “Nè, có ai không?” Đáy giếng bỗng vang lên một trận ồn ào: “Cứu tôi, cứu tôi với!” “Cứu tôi với!” Người phía dưới sợ hãi gào to, cổ họng lại hết sức khàn khàn, hẳn là ở dưới đáy cũng liên tục kêu gào ầm ĩ. Tôi khó hiểu nhìn Trần Lập Châu, vừa định hỏi y tại sao tiếng hét của Trần Lập Duy không bị Trần phu nhân phát hiện, đã thấy y đứng cách đó không xa, khuôn mặt ẩn trong bóng tối, có chút mơ hồ. “Trần Lập Châu.” Tôi khẽ gọi một tiếng. Y nghe xong ngẩng lên nhìn tôi, gương mặt vô cảm. “Em kéo hắn lên nha?” Trần Lập Châu không trả lời. Tôi cẩn thận dò hỏi y: “Anh định xử lý hắn ra sao?” Trần Lập Châu vẫn trầm mặc như trước, đôi mắt hiện lên nét tối tăm, không biết y đang nghĩ ngợi điều gì. Lòng tôi hơi bất an, lẽ nào y vẫn còn ý định giết em trai mình? “Trước hết kéo nó lên đi.” Nửa ngày, Trần Lập Châu mới nói. Tôi gật đầu, quay người ném dây thừng xuống dưới kia. “Cầm chặt, tôi kéo anh lên.” “Khoan đã, mày là ai?” Ai biết tâm lý đề phòng của gã còn rất nặng. “Anh quản tôi là ai hả, anh có muốn lên đây không?” Tôi bực mình nói. “Hắn bên cạnh mày sao?” Thanh âm của Trần Lập Duy rõ ràng đang run. Tôi ngoảnh lại nhìn Trần Lập Châu, chỉ thấy y trầm ngâm liếc về miệng giếng. “Có phải Trần Lập Châu đang ở đó? Mẹ ta đâu?” Trần Lập Duy hốt hoảng hô to. “Con mẹ nó anh câm miệng cho tôi. Giờ có hai con đường, hoặc để tôi kéo anh lên, hoặc ở dưới mà chờ chết. Anh chọn cái nào hả?” “Xong, xong, xong rồi.” Trần Lập Duy điên dại kêu to, “Hắn giết mẹ ta, giờ tới phiên ta đấy!” “Rốt cuộc anh lên hay là không?” Tôi lớn tiếng hỏi. “Ta không đi, ta không đi.” “Anh thật không đi à?” Tôi ngừng rồi lại hỏi. “Anh biết đáy giếng có cái gì chăng?” Trần Lập Duy sửng sốt giây lát, hạ giọng hỏi: “Có cái gì?” “Anh còn nhớ nha hoàn của tam tiểu thư chứ? Trước kia cô ấy bị các anh ném xuống nơi đây, chết trong uất nghẹn. Anh cứ ở dưới đi, đợi lúc Tiểu Hà đòi mạng thì chẳng ai kéo anh đâu.” Tôi làm bộ vỗ tay một cái, chuẩn bị rời đi. “Đừng, đừng đi! Ta lên, ta lên mà!” Tôi bĩu môi, gã ta đúng là phường chết nhát. Ném dây thừng xuống đong đưa, tôi liền gắng sức kéo gã từ trong giếng ra ngoài. Dây thừng ngày một ngắn, tôi thấy một người đàn ông mặc âu phục dần dần lộ ra. Một thân âu phục màu trắng xa hoa đã bẩn không còn hình dạng gì, trên mặt lấm lem bụi đất. Tôi vừa lôi gã ra ngoài, gã liền xốc tôi lên. Tôi đứng không vững nên ngã ầm xuống đất, mông đau tái tê. “Ui da…” Trần Lập Châu vội vàng đỡ tôi dậy. Chỉ thấy Trần Lập Duy lau mặt, khi trông thấy Trần Lập Châu thì sợ đến mức trợn trắng mắt, gã vừa ngồi dưới đất vừa thục lùi về phía sau. “Quỷ, có quỷ!” Trần Lập Châu nhẹ nhàng phủi bùn đất trên người tôi: “Có đau không?” Tôi liếc nhìn Trần Lập Duy, không lên tiếng. Trần Lập Châu cũng giương mắt nhìn gã, gã sợ đến mức cả người run cầm cập, thần sắc tái mét. Y dìu tôi đứng dậy, sau đó bước về phía gã ta. Tôi thấy đũng quần Trần Lập Duy ướt một mảng, cháu trai này thế mà bị dọa tè ra quần. “Đại ca, đại ca em sai rồi, em thật sự biết lỗi rồi.” Trần Lập Duy quỳ gối không ngừng dập đầu vái lạy nhận sai. “Anh tha em một mạng đi, tha em một mạng đi!” Tôi ghét bỏ nhìn Trần Lập Duy, chỉ cảm thấy thật là mắc ói. Người ta đều nói con thứ thường được cưng chiều, tuy rằng không phải nhỏ nhất nhưng gã vẫn là con trai út, hiển nhiên so với Trần Lập Châu thì người thân yêu thương hơn. Nhưng nhìn dáng vẻ hiện tại này tôi chỉ muốn cười. Yêu nhau lắm cắn nhau đau. Trần Lập Châu lạnh lùng nhìn Trần Lập Duy không ngừng lạy lục: “Ta có chuyện muốn hỏi ngươi, vì sao ngày xưa ngươi dám làm ra loại chuyện đó với em gái mình?” Trần Lập Duy nghe xong, vội giở lên cái trán đầy máu tươi. Gã nuốt nước bọt, ánh mắt lãng tránh sau đó cúi đầu: “Lúc trước em uống say, còn bị mẹ và anh mắng một trận, tâm trạng bức rức. Nhà này người người đều tin anh, mẹ cũng trông cậy anh, em ở đây một chút địa vị cũng không có…” Trần Lập Duy cẩn trọng ngước mắt nhìn anh trai, sau đó vội vã cúi đầu. “Cơn tức dồn nén, vừa hay A Viện cầm một giỏ đồ đi ngang. A Viện từ bé đã bám anh, nó chưa hề nhìn thẳng vào em lần nào. Nên… em quyết định, lôi nó vào vườn hoa…” Lời còn chưa nói xong Trần Lập Châu đã nện một quyền vào má phải của gã. Trần Lập Duy bị đánh văng ra ngoài, đập vào tường, từ trong mồm hộc ra một ngụm máu lớn. “Đại ca, đại ca! Khụ khụ, em biết sai rồi, em thật biết sai rồi!” Trần Lập Duy ôm mặt gào khóc. “Trần gia chỉ còn độc mỗi em, em van anh đừng giết, thật sự em đã thay đổi rồi!” “Trần gia có ngươi hay không cũng không liên quan.” Trần Lập Châu lạnh lùng nói. “Ta đã hứa với A Viện sẽ báo thù cho nó. Bây giờ có thể tha ngươi một lần, cho ngươi giữ lại toàn thây.” Trần Lập Duy khiếp sợ nhìn Trần Lập Châu, sau đó trơ mắt nhìn y từng bước, từng bước đi đến trước mặt gã. Sự tuyệt vọng trong mắt gã hiện lên rõ ràng. Bỗng Trần Lập Duy nhào ra đất, liều mạng dập đầu van xin: “Đại ca, tha cho em! Đại ca, tha em một mạng…” Trần Lập Châu đứng trước mặt gã không hề dao động, nhẹ nhàng giơ tay lên. Trái tim tôi như nhảy lên cuống họng. Bỗng Trần Lập Duy ngẩng lên, cười gằn thét lớn: “Mày chết đi!” Sau đó không biết lấy đâu ra một con dao găm bằng đồng, cứ thế đâm thủng lồng ngực Trần Lập Châu. “Trần Lập Châu!!!” Tôi nghẹn ngào kêu lên. “Ha ha, ha ha ha!” Gã ta đứng dậy cười điên cuồng. “Muốn giết tao? Thứ này tao thỉnh của cao nhân kia về, mày phải chết!” Tôi sợ hãi muốn lao đến chỗ Trần Lập Châu, chỉ thấy y chậm rãi ngồi thẳng, đôi con ngươi đỏ ối tưởng chừng thấm đẫm máu tươi. Y vươn tay, nhìn Trần Lập Duy cười lạnh, tiếp theo rút bỏ lưỡi dao. Trần Lập Duy chưa kịp phản ứng, máu tươi trong miệng đã lập tức tuôn trào. Gã thảng thốt nhìn con dao cắm trước ngực mình, thân thể đổ ầm xuống đất. “Phế vật!” Tôi vội vã chạy qua, “Anh không sao chứ?” Trần Lập Châu ôm lấy tôi: “Thứ này không thể tổn thương ta được.” Tôi nhìn Trần Lập Châu mắt đỏ: “Trần ca?” “Ừ.” “Anh giết gã rồi.” “Nó sớm phải chết.” “Vậy anh sẽ biến mất sao?” Tôi nắm chặt tay áo y trong vô thức. Trần ca yên lặng nhìn tôi, muốn đưa tay vuốt ve mặt tôi nhưng phát hiện trên tay dính máu tươi, bèn buông xuống. Trần ca lẳng lặng nhìn tôi, bỗng cong khóe miệng: “Ta nghĩ em yêu Trần Lập Châu hơn.” Tôi nhất thời nghẹn giọng, không biết nên nói gì ngoài việc nắm chặt tay y. Trần ca đưa một bàn tay khác xoa nhẹ đôi mắt tôi: “Từ lúc bắt đầu, khoảnh khắc mà em trông thấy ta, đáy mắt em tràn đầy sợ hãi.” “Thế nhưng em không sợ hắn, em chỉ sợ ta.” “Ta chỉ biết dùng khế ước để trói em lại bên mình.” Trần ca mỉm cười nhìn tôi, đây là lần đầu tiên y mỉm cười như vậy. Dịu dàng, yêu mến, trong mắt hiện lên ánh sáng màu đỏ. “Ta từng nói, không quản ta biến thành dạng gì, em cũng không được sợ ta. Nhưng em có thể nói cho ta biết, nếu ta tiếp tục ở cạnh em thế này, em có sợ ta không?” Tôi chậm rãi buông lơi tay Trần ca. Mà y thì nhìn tôi trong im lặng. “Em không sợ anh, em yêu anh!” Tôi đột ngột kéo ghì cổ y, cắn một cái lên đôi môi đó. Trần ca sững sờ, khóe miệng nhếch lên, sau đó cuồng nhiệt đón lấy quyền chủ động, cứ thế vây hãm tôi trong vòng tay. Em yêu người, không quản người là Trần đại thiếu hay Trần ca… Đời đời kiếp kiếp, đều là của em. Con rể tới cửa! Hết.