Âm phủ thần thám
Chương 6 : Tàn kiếm giang bắc
Nghe đến đây, tôi sững sờ hơn mười giây, bóng đen chế nhạo: “Tại sao, cậu không muốn tôi xem ông nội cậu dạy cậu thành cái bộ dáng gì sao?”
“Ông ấy không dạy tôi gì cả!” Tôi nói.
“Vậy làm thế nào cậu tìm thấy chỗ này?” bóng đen mỉa mai.
Tự dưng tôi toát mồ hôi hột, người đàn ông này thật sự thông minh, ngay lập tức đã nhận ra là tôi đang nói dối.
“Hừm, nhìn không ra tuổi còn trẻ nhưng bản lĩnh lại không tồi đấy.” Con dao lạnh lùng của bóng đen cứ quanh quẩn ở hông tôi.
Anh ta là kẻ thù của ông tôi? Tại sao anh ta lại kiểm tra tôi? Nếu như tôi trả lời đúng, liệu anh ta có để tôi đi không?
Suy nghĩ của tôi đang lộn xộn, trong mười bảy năm ngắn ngủi của mình, tôi chưa từng phải đối mặt với chuyện sinh tử như vậy bao giờ. Lúc này trong đầu tôi là một mảnh hỗn độn, quần áo đã thấm mồ hôi lạnh, dính sát vào thân thể.
“Nhanh lên, sự kiên nhẫn của tôi có hạn.” bóng đen lại thúc giục.
Tôi chỉ có thể bắt đầu kiểm tra cơ thể của Ông nội. Tôi đặt ngón trỏ lên da ông và đo nhiệt độ cơ thể. Nhiệt độ cơ thể khoảng 10 độ. Sau khi kiểm tra các khớp ngón tay, móng tay vẫn nguyên vẹn và không có dấu vết đánh nhau. Sau đó, tôi mở mí mắt và nhìn vào nhãn cầu. Ánh mắt không chút vẩn đục… Khi làm những việc này một cách cẩn thận, tôi dần bình tĩnh lại.
Ông nội không có vết thương rõ ràng cũng không có dấu hiệu nhiễm độc, thậm chí còn có một chút ửng hồng trên má. Nếu dấu hiệu sinh tồn của ông không biến mất, quả thực tựa như ông đang ngủ.
Vết thương liệu có ẩn giấu dưới lớp quần áo?
Ông ơi, cháu xin lỗi! Tôi lẩm bẩm trong lòng, bắt đầu cởi quần áo của ông nội, cởi áo và quần của ông, mặc dù cảm xúc của tôi hỗn loạn, nhưng lý trí của tôi rõ ràng, tôi chậm rãi kiểm tra da và xương của ông.
Nhưng toàn thân không có vết thương, cũng không bị gãy xương.
Tôi áp tai vào ngực ông nội và dùng tay đập vào cơ hoành nhưng không có dấu hiệu chảy máu trong.
Không có dấu vết nghẹt thở, không có dấu vết siết cổ và không có dấu hiệu bệnh lý.
Điều này kỳ lạ đến nỗi tôi không thể tìm ra nguyên nhân cái chết. Trong một khoảnh khắc, tôi bắt đầu nghi ngờ những gì mình đã học, và thậm chí liệu tôi có phải là một kẻ ngu ngốc hay không.
Thời gian trôi qua, quần áo của tôi bị gió trong nhà kho thổi bay mồ hôi lạnh.
Tôi đưa tay lau mồ hôi trên trán, bóng lưng phía sau âm thanh quái khí cười nói: “Sao, cháu của Tống Chiêu Lâm không nhìn ra được nguyên nhân cái chết sao?”
“…”
“Nói xem, nguyên nhân cái chết là gì, nếu không tôi sẽ trực tiếp nói cho cậu biết, rồi tiễn cậu một đoạn? Giết cậu theo cách giống như đã làm với ông của cậu!" bóng đen gằn giọng.
Tôi nắm chặt tay, biết rằng phen này khó thoát, tôi dần dần cảm thấy không sợ hãi nữa.
“Tôi không biết!” Tôi nói.
“Đây là câu trả lời của cậu?” Bóng đen lại hỏi.
Tôi đột ngột đứng lên, dù sao tôi cũng sắp chết rồi, thử xem, có lẽ còn có khả năng thoát thân.
Cho dù không thể đánh chết hắn, nhưng ít nhất tôi vẫn cần biết trước khi tôi chết trông hắn như thế nào, khi trở thành ma, tôi sẽ tìm hắn báo thù!
Tôi chỉ còn cách hắn ta nửa mét, tôi phát điên lên, xoay người tung một cú đấm trực diện, nhưng ngay lập tức bị một bàn tay đeo găng tay da nắm chặt.
Tôi có thể thấy rõ bóng người màu đen cao khoảng 1,8m, đang mặc áo gió màu đen, quấn chặt người, không để lộ một tấc da thịt. Anh ta đeo một chiếc mặt nạ ma quái gớm ghiếc trên mặt, miệng toe toét như đang cười, miệng lộ ra hai chiếc răng nanh màu xanh lục.
Đôi mắt ẩn trong chiếc mặt nạ tối đen như mực, tôi không thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của con ngươi, trong một khoảnh khắc, tôi thậm chí còn tự hỏi kẻ đối diện với tôi, liệu hắn có phải là người không?
Bóng đen khẽ vặn nắm tay tôi phát ra tiếng kêu răng rắc, và nước mắt tôi chỉ trực trào ra vì đau.
"Có dũng khí!” bóng đen gật đầu: “Chỉ là quá ngu xuẩn. Giết cậu làm bẩn tay ta. Quên đi, tha cậu một mạng. Chờ tới khi nào ngươi có thể nhìn ra thủ pháp giết người của tôi, tôi lại tới xin cái mạng của cậu. Cả đời, hãy nhớ, tôi sẽ mãi là cơn ác mộng của nhà họ Tống cậu! ”
Nói xong, hắn ta làm một cái động tác kỳ quái, khẽ nhúc nhích lông mày của tôi, tôi bỗng cảm thấy chóng mặt, trước mắt tối sầm, vô lực ngã xuống đất.
Tôi bị đánh thức bởi tiếng còi inh ỏi của cảnh sát, một bàn tay to lớn liên tục vỗ vào mặt tôi, tôi mở mắt ra và thấy xung quanh có rất nhiều người, cảnh sát Tôn ngồi xổm trước mặt tôi và liên tục dùng tay vỗ vào mặt tôi bôm bốp. Tôi sững sờ mở mắt ra, nhớ tới trước khi hôn mê đã xảy ra chuyện gì, lập tức hoảng sợ.
“Ông tôi đâu rồi?”
Cảnh sát Tôn thở dài với vẻ mặt buồn bã: "Tống Dương, ông nội của cháu đã đi rồi…”
Như vậy tất cả mọi chuyện xảy ra đêm qua đều là sự thật. Tôi không cảm thấy quá sốc nhưng trong lòng lại chùng xuống. Tức giận, xấu hổ và tủi nhục mọi cảm xúc đều ùa vào tim tôi, tôi cắn chặt môi, bất giác bật cả máu.
Cảnh sát Tôn khoác áo khoác cho tôi, hoá ra tôi đã nằm trong nhà kho cả đêm nên đã bị cảm lạnh.
Hai cỗ thi thể được mang đi.Cảnh sát Tôn nói rằng dì tôi đã tìm kiếm chúng tôi suốt đêm, và chỉ sau khi biết tôi bình an vô sự, bà ấy mới yên tâm.
Cảnh sát Tôn yêu cầu tôi đi cùng anh ta đến đội cảnh sát hình sự trong thành phố để ghi lại khẩu cung. Tôi kể cho anh ta tất cả những gì tôi biết, sau đó hỏi anh ta một vài câu hỏi như Giang Bắc Tàn Kiếm là ai? Ông tôi chết như thế nào? Người đàn ông béo đó lại là ai?
Cảnh sát Tôn cau mày và nói: "Tôi biết cháu quan tâm về những điều này bây giờ. Lúc lâm chung ông nội của cháu đã nói tránh xa kẻ đó, càng xa càng tốt, chú nghĩ cháu không nên hỏi."
"Làm sao tôi có thể không quan tâm!" Tôi kích động đứng dậy. Tôi nghiến răng nghiến lợi chửi bới: "Người đó giết chết ông nội cháu, cháu muốn báo thù!"
Cảnh sát Tôn thở dài, "Thôi được ròo, chú sẽ kể cho cháu nghe tất cả những gì chú biết, nhưng cháu hứa sẽ giữ chuyện này ở trong lòng và đừng bao giờ nhắc đến chuyện này với bất kỳ ai."
Anh ta châm thuốc đang chuẩn bị bắt đầu nói, một cảnh sát đi đến. Anh ta bước vào, trên tay cầm một tập tài liệu, nhìn thấy tôi ở đó liền định lui ra ngoài, nhưng bị cảnh sát Tôn ngăn lại, “ Đều là người một nhà, có chuyện gì cứ nói thẳng đi!” Viên cảnh sát liếc tôi đầy do dự. Anh ta nói, “ Sếp, báo cáo khám nghiệm tử thi của Tống lão đã được đưa tới.”
“Đem đến đây.”
Cảnh sát Tôn xem báo cáo khám nghiệm tử thi, sắc mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc, anh ta lẩm bẩm: “Thật sự là kẻ đó.”
Sau đó anh ta đưa cho tôi bản báo cáo, mặc dù đây là lần đầu tiên tôi xem báo cáo khám nghiệm tử thi do bác sĩ pháp y cấp, trên đó có rất nhiều thuật ngữ chuyên môn, nhưng xét cho cùng, pháp y hiện đại và Ngỗ tác cổ đại có nhiều điểm giống nhau, nên tôi cũng không mất nhiều công sức để đọc hiểu.
Như đã nói ở trên, người đàn ông tử vong đầu tiên, tức là người đàn ông béo trung niên, không có tổn thương trên bề mặt cơ thể và không có dấu hiệu nhiễm độc, ngoại trừ nhãn cầu đã bị móc ngay khi còn sống, gây rách dây thần kinh thị giác và cơ nhãn cầu. Ngoài ra, trái tim của ông ta cũng biến mất, nghi là bị cắt bởi vũ khí sắc nhọn, nhưng da sườn vẫn còn nguyên vẹn, và chiếc túi ni lông trên tay ông ta có một quả tim người, là của chính ông ta sau khi xét nghiệm.
Thấy vậy, ta không khỏi rùng mình hít một hơi lạnh, lấy trái tim ra mà không tổn hại thân thể, cái này còn có thể sao?
Ông nội tôi tử vong là do van tim bị thủng 1 vết lớn, nghi do bị vật nhọn đâm, nguyên nhân trực tiếp tử vong là do ngừng tim, tương tự, trên cơ thể không hề có vết thương, không có dấu vết trói, đánh nhau và không có dấu hiệu ngộ độc.
Tôi sửng sốt đến mức không nói nên lời, cảnh sát Tôn cầm tờ báo cáo trên tay tôi nói: "Người duy nhất có thể làm ra chuyện này chính là Giang Bắc Tàn Kiếm của mười năm trước. Xem ra hắn ta trở về là để báo thù Tống gia." "
Sau đó, cảnh sát Tôn lặng lẽ kể về vụ án lớn đầy quỷ dị chưa được giải quyết mười năm trước ...
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
18 chương
554 chương
64 chương
61 chương
452 chương
59 chương