Âm Mưu Ngoại Tình
Chương 42
Tăng Trí Hoa không có trong phòng làm việc, thư ký dẫn Đào Đào đến một căn phòng nghỉ ngơi nhỏ bên cạnh. Nơi này rất yên tĩnh, bố trí giống như một phòng riêng nhỏ, màu cà phê đậm, làm nổi bật ánh sáng ấm áp dịu nhẹ, cao quý đơn giản nhưng lại không mất đi sự thoải mái.
Tăng Trí Hoa ngồi trên một chiếc sofa da thật lớn, thấy cô đi vào thì gật đầu. Thư ký bưng lên hai tách trà, ông ta vẫy tay, anh ta đóng cửa lại đi ra ngoài.
“Cô Đào, mời ngồi.” Ông ta mỉm cười chỉ chiếc sofa phía đối diện.
Đào Đào có một chút dè dặt. Cô không biết được tổng giám đốc đích thân triệu kiến có gọi là một vinh hạnh hay không, cô chỉ là một nhân viên bé nhỏ, xảy ra chuyện tày trời gì cô cũng chỉ cần báo cáo với Long Đầu. Trên Long Đầu còn có phó tổng quản lý phòng ban, trên phó tổng là phó tổng thường vụ, rồi trên nữa mới là Tăng Trí Hoa, hôm nay cô đã nhảy mấy cấp vậy?
“Thả lỏng, thoải mái đi, không có chuyện gì khác đâu, chỉ là muốn tìm cô Đào nói chuyện thôi.” Tăng Trí Hoa nói, “Cô Đào vào công ty được bao lâu rồi nhỉ?”
“Một năm rưỡi.” Đào Đào khép hai đầu gối sát vào nhau, ngồi thẳng người, nhìn thẳng vào Tăng Trí Hoa.
Ngón tay Tăng Trí Hoa cong cong gõ nhẹ dọc theo mép ghế sofa, nhướng mày, “Công việc hiện tại, làm có quen tay không?”
“Hả? Vẫn… ổn!” Trong lòng Đào Đào không kìm được bồn chồn, không hiểu Tăng Trí Hoa hỏi vậy là quan tâm hay là nói bóng nói gió?
“Lúc đó trưởng phòng Long từng trưng cầu ý kiến của tôi về chuyện trợ lý của thầy Tả. Chúng tôi nhất trí cho rằng cô Đào làm việc chăm chỉ, tính tình thận trọng, thật thà, là ứng cử viên rất thích hợp. Thầy Tả, ở nước ngoài đã lâu, nói chuyện, làm việc đều có hơi Tây hóa, người bình thường có thể sẽ có thành kiến về một số phương diện, nhưng chúng tôi cảm thấy cô Đào sẽ không như vậy. Thầy Tả, là tinh anh của Đằng Diệu, chủ tịch vì để bồi dưỡng cậu ấy, đã bỏ ra cái giá rất lớn. Kĩ thuật tiên tiến của dây chuyền sản xuất lần này, nếu không phải có thầy Tả tham gia và nghiên cứu phát triển, thì người Đức sẽ không đồng ý hợp tác đầu tư với Đằng Diệu. Cho nên mới nói thầy Tả thật sự là nhân tài hiếm có.”
Tăng Trí Hoa bưng ly nước trước mặt lên, uống từng ngụm nhỏ, khóe mắt vượt qua mép ly, nhìn về phía Đào Đào, giống như đang đợi cô tiếp lời.
Đào Đào chớp chớp mắt, vẫn không hiểu dụng ý của Tăng Trí Hoa, “Tôi… rất tôn trọng và kính phục thầy Tả.” Cô chọn câu trả lời cực kỳ bảo thủ.
Tăng Trí Hoa nhếch khóe miệng, “Chủ tịch để thầy Tả đích thân đến Thanh Đài chỉ đạo và huấn luyện nhân viên, đối với chúng ta mà nói, thật sự là vừa mừng vừa lo. Nếu thầy Tả có sai sót gì đó ở Thanh Đài, thì tôi còn mặt mũi nào mà đi gặp chủ tịch đây.”
Trong mắt tổng giám đốc Tăng, Tả Tu Nhiên đồng nghĩa với gấu trúc cấp quốc bảo, không phải ông ta bắt cô làm vệ sĩ sát bên Tả Tu Nhiên hai mươi tư giờ đấy chứ! Đào Đào kinh ngạc nín thở.
“Tổng giám đốc Tăng, ý ông là?” Cô không suy đoán, mà hỏi thẳng, để tiện cho việc trực tiếp từ chối.
“Công ty chúng ta là công ty lớn, chưa nói đến công việc trong xưởng, nhân viên làm việc đã có đến mấy trăm người, người đông phức tạp, miệng lưỡi con người rất đáng sợ. Cô Đào chỉ là trợ lý về mặt công việc của thầy Tả, sau khi tan làm, vẫn nên chú ý giữ chừng mực nhất định với thầy Tả.”
Tăng Trí Hoa đặt ly xuống, ánh mắt nghiêm túc không cho phép người khác coi thường.
Bấy giờ Đào Đào mới hơi hiểu được hàm ý trong lời nói của Tăng Trí Hoa, có điều, cô cảm thấy hơi buồn cười, “Tổng giám đốc Tăng, tôi… đã kết hôn được nửa năm rồi.”
“Tôi biết, nên tôi mới đích thân nói chuyện với cô. Nếu cô chưa kết hôn, quá gần gũi với thầy Tả thì người ta sẽ chỉ nói là cô có cảm tình với thầy Tả, làm ra chuyện gì quá đáng, cũng có thể hiểu được. Nhưng mà cô đã kết hôn rồi, việc này… nói ra có hơi khó nghe… Cô Đào, cô hiểu ý tôi không?”
Mặt Đào Đào bỗng chốc đỏ đến tận xuống cổ, “Nói thật, tổng giám đốc Tăng, tôi không hiểu lắm, ông có thể nói cụ thể một chút không, tôi đã làm gì khiến người khác có tưởng tượng như vậy sao?”
“Không có, tôi chỉ là nhắc nhở cô Đào sau này phải chú ý, không có việc gì thì ít tiếp xúc, đến cùng xe về cũng cùng xe, thời gian làm việc thì đi ngoài hành lang nói cười ầm ĩ, các đồng nghiệp nhìn thấy tự nhiên sẽ nghĩ sai lệch. Đằng Diệu là công ty thị trường, chứ không phải một công ty nhỏ mà ai trên phố cũng có thể vào, chú ý ảnh hưởng một chút, nhé?”
Đào Đào thật sự vừa tức lại vừa buồn cười, tổng giám đốc ăn trên ngồi trước gì chứ, còn không phải là một người cha ngu xuẩn hùa theo cô con gái một, có điều, cô ngửi thấy một mùi rằng Tăng Kỳ thật sự phải lòng Tả Tu Nhiên, mà Tăng Trí Hoa cũng thật sự muốn tuyển Tả Tu Nhiên làm chàng rể quý.
Tăng Kỳ đố kỵ, đố kỵ với cô, không ngại mời Tăng Trí Hoa xuống núi, thật là mỉa mai.
“Tổng giám đốc Tăng, thật ra thì, làm trợ lý của thầy Tả, tôi có hơi áp lực, tôi vẫn nên quay về phòng Kỹ thuật, tổng giám đốc Tăng chọn một nhân viên khác thích hợp lại có thể giữ được chừng mực đi!” Giờ thì toại nguyện các người rồi đấy!
Tăng Trí Hoa nhíu mày, không vui nói: “Bây giờ công việc lắp ráp đang như nước sôi lửa bỏng, có một số việc đều do cô thực hiện, tôi không hề có ý chỉ trích cô làm việc sai sót, chỉ là quan tâm đến tác phong sống nên nhắc nhở vài câu, có cần thiết phải nói ra những lời thiếu trách nhiệm như vậy không?”
“Tôi cho rằng tác phong sống của mình không có bất cứ vấn đề gì.” Đào Đào cáu rồi, khẩu khí rất đanh thép.
“Đúng là không có vấn đề, nhưng phải chú ý chừng mực, tôi nói tiếng nước ngoài sao?” Ngữ khí Tăng Trí Hoa cứng nhắc trừng Đào Đào, “Tuổi của tôi xấp xỉ tuổi bố cô, không thể nói những lời này với cô sao? Nửa đêm cô với thầy Tả ở cùng nhau, nếu chồng cô nhìn thấy, sẽ không suy nghĩ gì sao? Tôi như vậy là tốt cho cô thôi!”
Đào Đào sững sờ, ngây ngốc nhìn lại Tăng Trí Hoa.
Có người gõ cửa, thư ký thò đầu vào, “Thầy Tả gọi điện tới, hỏi cô Đào có ở đây không?”
“Xuống dưới đi, làm việc tốt vào.” Tăng Trí Hoa đứng dậy.
Hốt hoảng xuống lầu, lại còn ấn nhầm lầu, xuống một tầng nữa, ra khỏi thang máy, đúng lúc gặp Tăng Kỳ ăn mặc rất thời trang.
Ánh mắt hai người giống như bị hồ dán dính lại với nhau, nhìn nhau rất lâu, Tăng Kỳ bĩu môi, nhắm mắt lại, kéo ra một nụ cười lạnh.
“Không tự tin đến vậy sao?” Đào Đào hỏi.
Tăng Kỳ hừ một tiếng, “Phòng họa khi chưa xảy ra, chỉ là một con muỗi cái bay qua trước mặt anh ấy, tôi cũng sẽ bóp chết nó. Thứ tôi muốn bất cứ ai cũng không giành được.”
Đào Đào mỉa mai lắc đầu, “Bản lĩnh rất lớn đấy, tại sao còn phải tìm người giúp chứ? Có điều, cô vẫn chưa đủ ác, cô nên đuổi cùng giết tận cả những người đồng tính trong công ty, như vậy sẽ giữ lại cho cô một loài hoa lạ. Không còn gì để so sánh thì heo nái cũng giống Điêu Thuyền.”
Thì ra Tả Tu Nhiên cũng chỉ là một món đồ mà thôi.
Ha! Nghênh ngang bỏ đi.
“Con đàn bà điên này…” Tăng Kỳ ở đằng sau nghiêm giọng khiển trách.
Cô giơ tay lên vẫy vẫy, không so đo với heo làm gì.
Hôm nay là giai đoạn cuối cùng của công đoạn lắp ráp thiết bị cơ sở, ngày mai nghiệm thu, việc phải làm rất nhiều. Lúc lắp ráp, rõ ràng đã nghiêm túc giám sát, nhưng nhìn kỹ lại thì vẫn còn rất nhiều chỗ thiếu sót. Cả một buổi sáng, Tả Tu Nhiên luôn nói mãi không ngừng, sắp khản cả cổ, muốn uống chút trà, quay đầu tìm Đào Đào.
Cô đang đứng cách anh mười mét, tia lửa bắn bốn phía trước mặt một công nhân hàn đeo mặt nạ ở phía sau không xa.
Tả Tu Nhiên đổ đầy mồ hôi, xông đến kéo cô đi, “Rốt cuộc cô có ý thức an toàn không vậy? Không nhìn thấy bên đó rất nguy hiểm sao?”
“Biết rồi, mau thả tay ra, tôi tự đi được.” Đào Đào giãy cánh tay anh ra, xoay người, đứng đằng sau chủ nhiệm xưởng.
Mỗi một nơi trong xưởng không phải người thì là thiết bị, muốn giữ khoảng cách với một người, thật sự rất khó.
Tả Tu Nhiên nhíu mày, đã xảy ra chuyện gì, cô đang tránh ánh mắt của anh sao?
“Thầy Tả, anh nói độ cao của thùng máy này phải chỉnh thấp xuống một chút?” Chủ nhiệm xưởng nhìn Tả Tu Nhiên.
Tả Tu Nhiên thu hồi ánh mắt, mím đôi môi khô khốc, “Phải, nếu không đợi thiết bị chính lên rồi, khi thao tác sẽ cảm thấy rất vất vả. Chúng ta đi tới phía trước xem thử.”
Đợi Tả Tu Nhiên một lần nữa nhớ đến phải uống trà thì đã đến trưa. Anh thở phào nhẹ nhõm, xoay người lại. Ơ? Đào Đào đâu mất rồi.
Bước vào nhà ăn, vừa nhìn đã thấy cô đang kề đầu Phi Phi thì thầm to nhỏ. Phi Phi cười cười với Tả Tu Nhiên, đẩy đẩy Đào Đào, Đào Đào không quay đầu lại.
“Xin lỗi nhé, không phải mình cố ý nói cậu và thầy Tả đi trước đâu. Chỉ là mình nhìn không quen dáng vẻ chiếm thầy Tả làm của riêng đó của Tăng Kỳ, muốn đả kích cô ta thôi.” Phi Phi ngậm muỗng cơm, chu miệng, rụt rè nhìn Đào Đào, “Mình không ngờ cô ta lại thêm dầu vào lửa nói với tổng giám đốc Tăng, khiến cậu chịu ấm ức rồi.”
Đào Đào trợn mắt với cô , “Cậu muốn đả kích cô ta, cũng phải tìm đối tượng mạnh chút chứ, kéo người đã có chồng là mình vào làm nền thú vị lắm sao?”
“Gì mà người đã có chồng chứ, cậu và mình bằng tuổi nhau, sinh nhật còn nhỏ hơn mình hai tháng. Hơn nữa, đàn ông bây giờ chỉ thích con gái nhà lành thôi.”
“Cốc!” Đào Đào gõ mạnh lên trán Phi Phi, “Cậu thật là mạnh miệng, cậu thích nhìn mình ngoại tình hả?”
Phi Phi làu bàu: “Nếu mình là cậu, đối tượng là thầy Tả, mình tình nguyện ngoại tình. Ha ha, có điều, Đào Đào, cậu không cảm thấy thầy Tả đối với cậu rất tốt sao?”
Đào Đào suýt thì cắn phải lưỡi mình, tim đập thình thịch, “Anh ta tốt với mình?”
“Không phải sao? Lần đó cậu và Tăng Kỳ cãi nhau, cậu thấy anh ấy ủng hộ cậu nhiều thế nào, cả lúc liên hoan nữa, anh ấy luôn thích gọi món cậu thích. Trong công ty còn có người nhìn thấy hai người cùng đi mua sắm, ăn cơm, lái xe đi hóng gió nữa!”
“Đó là… vì mình thân với anh ta nhất, ở cùng một phòng làm việc, cái đầu Trư Bát Giới của cậu chỉ biết nghĩ những chuyện này…”
“Mình còn chủ động hẹn anh ấy, chủ động bật đèn xanh với anh ấy, phòng làm việc thì ở sát bên, sao anh ấy không đối tốt với mình?”
“Ai ức hiếp người đẹp như vậy, tôi đập dẹp anh ta!” Tả Tu Nhiên bưng khay cơm, ngồi xuống cạnh Đào Đào.
Phi Phi liếc Đào Đào, cười hề hề.
“Hai người từ từ ăn nhé, tôi ra ngoài gọi điện thoại.” Đào Đào bỗng nhiên nhảy lên, mắt nhìn thẳng chạy ra ngoài.
Tả Tu Nhiên nghiêng đầu, cô đang tránh anh, không phải chứ!
Đào Đào gọi điện thật, là gọi cho Hoa Diệp, hỏi chuyện liên lạc với bác sĩ Âu Dương.
“Hôm nay phiên tòa kéo dài, anh vừa mới ra khỏi tòa án, chiều nay hãy liên lạc nhé!” Giọng Hoa Diệp nghe rất mệt mỏi.
“Vậy anh mau đi ăn đi, đừng ăn cơm quá cứng, cũng không được uống nước quá nhanh, như vậy đều không tốt cho dạ dày.”
“Ừ!” Hoa Diệp cúp máy.
Trở về văn phòng, Tả Tu Nhiên đã ngồi ở trước bàn làm việc, đôi mắt đẹp đảo liên tục vây lấy cô.
Buổi chiều là huấn luyện, cô giả vờ như không phát giác, đứng trước tủ tư liệu sắp xếp tài liệu. Ôm một xấp tài liệu dày cộp, xoay người, liền đụng phải Tả Tu Nhiên đang đứng sau lưng.
Cô cười cười xin lỗi, rồi rẽ trái, Tả Tu Nhiên theo sang trái, cô rẽ phải, Tả Tu Nhiên theo sang phải.
“Thầy Tả?” Trò chơi này, bố cô thích chơi, nhưng cô thì không.
“Cô đang trốn tôi?” Anh cúi đầu, quan sát ánh mắt cô.
“Anh cũng không phải kẻ ác, sao phải trốn? Tôi đang bận!”
Tả Tu Nhiên duỗi hai tay ra, đặt lên hai vai cô, cô giật mình lùi về sau, sau gáy “cộp” một tiếng, lần này thì đụng phải tủ tư liệu lạnh lẽo, cô đau đến nỗi nước mắt chực trào. “Sao lại động tay động chân, chú ý chừng mực chút có được không?”
Cô tức giận gào lên.
Tả Tu Nhiên giơ hai tay lên, khó hiểu nhìn trái phải.
“Sau này thầy Tả… anh phải ra dáng một người thầy, đừng tùy tiện lôi kéo, có gì thì dùng miệng nói với tôi là được rồi, không cần phải thêm động tác đâu, tôi không ngốc, có thể hiểu được.”
Tả Tu Nhiên chau mày, ánh mắt sâu thẳm, nhìn cô rất lâu, gần như thế, lại trực tiếp đến vậy, ánh mắt ấy tựa như có sinh mạng, có thể bắt giữ người ta, khiến người ta không thể cựa quậy.
Đào Đào bị anh nhìn đến sợ hãi trong lòng, nhưng không dám lên tiếng, cũng không thể né tránh, đành phải tròn mắt nhìn lại.
Một lúc lâu sau, thầy Tả cuối cùng đã nhìn đủ, nhún nhún vai, “Ok!”
Xoay người bỏ đi.
Phòng huấn luyện nằm trong một nhà xưởng đằng sau phân xưởng, để tiện cho việc mô phỏng một số cảnh tại hiện trường. Trong nhà xưởng không có máy điều hòa, ngồi yên không nhúc nhích, con người rất nhanh sẽ đông thành một tảng băng. Trời lại tối sớm, lúc tan tiết học, đèn đường bên ngoài đã lần lượt sáng lên. Nhân viên thao tác về trước, Đào Đào ở lại thu dọn tư liệu phía sau, chốc chốc thì đưa tay đến bên miệng, hà hơi.
Tả Tu Nhiên đang thu dọn máy tính và máy chiếu, không nhìn cô.
Hai người một trước một sau ra khỏi nhà xưởng, nhà xưởng âm u, tuyết rơi trước đó vẫn còn chất đống nhiều nơi, có vài chỗ còn kết thành một lớp băng mỏng, đi bên trên, phát ra tiếng rắc rắc nho nhỏ. Đào Đào đi rất cẩn thận, chỉ nghe thấy tiếng vỡ rắc rắc, dưới chân trơn trượt, cô không giữ vững trọng tâm, kêu to và nhào về phía trước theo bản năng.
“Còn không ngốc!” Tả Tu Nhiên chửi thầm một tiếng, vội bước tới, kịp thời đỡ lấy eo cô, tư thế đứng của hai người, giống như trượt băng cặp đôi, động tác tiếp theo có lẽ là anh dìu cô, cô bay lên giống như bươm bướm lượn vòng khắp sân.
Ánh sáng của đèn đường rất mờ, nhưng khuôn mặt đẹp trai ấy ở gần cô tựa như có thể nghe thấy tiếng thở, cô có thể đếm được lông mi anh có bao nhiêu sợi và dài bao nhiêu.
Hai cánh tay anh vòng lấy cô, mặt từ từ cúi xuống.
Trong thoáng chốc, tim đập dữ dội, đại não trống rỗng.
“Ha, ha, nguy hiểm quá, cảm ơn thầy… Tả…” Vừa mở miệng, giọng nói của cô liền run cầm cập.
“Ò,” môi anh đã dán lên mặt cô.
“Phạch” một cái, tay anh đột nhiên buông lỏng, cô ngồi phịch mông xuống đất, đau đến độ xương cốt như sắp nứt.
“Anh làm gì vậy?” Cô tức giận kêu to.
“Cô nói, đừng có lôi kéo, phải chú ý chừng mực.” Anh giẫm tuyết, bước nhanh rời đi, đầu cũng không thèm quay lại.
“Đồ thần kinh, người tốt cũng không làm đến cùng, trời, hu, hu, đau quá…” Cô gắng gượng mấy lần, khó khăn lắm mới bò dậy được, hận không thể ăn tươi nuốt sống Tả Tu Nhiên.
Anh nghe thấy tiếng cô lầu bầu, mày nhướng lên, mỉm cười.
Truyện khác cùng thể loại
31 chương
52 chương
69 chương
19 chương
68 chương
13 chương