Từ lúc trở về từ chỗ nữ vương, Tô Tiểu Thiến cả người không có một chút tinh thần, Trình quý nhân trái lại lại trở nên lo lắng. “A Xú, cô sao vậy? Có chỗ nào không khoẻ sao?” Trình quý nhân không ngừng lặp lại câu hỏi. Tô Tiểu Thiến thở dài một tiếng, hồi nãy có rất nhiều việc cô không thể hiểu, vết thương, còn có trùng đen, con trùng đen kia sao lại làm cho lòng cô đau đớn khó chịu một cách khó hiểu như vậy chứ? “Cô nói đi, rốt cuộc cô bị làm sao vậy?” Trình quý nhân giống như nữ nhân không ngừng lải nhải hỏi han. “Nè, anh có biết bí mật của nữ vương không?” Tô Tiểu Thiến bỗng chợt nghĩ, nói không chừng hắn ta biết thì sao? “Bí mật gì?” “Trùng đen…” “Á… cô… sao cô lại hỏi cái này?” Trình quý nhân vội vàng đứng lên đi đến cạnh cửa nhìn ngó không thấy ai mới đóng cửa lại. “Ê? Anh biết phải không?” Nhìn khuôn mặt căng thẳng của hắn ta, trong lòng Tô Tiểu Thiến đã có tính toán, hắn ta nhất định biết cái gì đó. “Suỵt, đây là điều cấm kỵ của Ma Huyễn Giới, cô ngàn vạn lần đừng có nói như vậy ở bên ngoài, nếu không cô nhất định sẽ bị ném vào Thi Ma Uyên đó” Trình quý nhân vô cùng căng thẳng nói, cái bộ dáng đó thật sự giống như là đi ăn trộm vậy. “Vậy anh biết phải không?” “Chuyện này… chuyện này…” “Nói đi, anh nghĩ lại đi, tôi đã nói hết chuyện ở quê nhà của tôi cho anh nghe, anh tiết lộ một chút cũng đâu có chết, tôi thề sẽ không nói cho người khác biết” ánh mắt tuyệt vọng của con trùng đen kia, cô nhất định phải làm rõ. Trình quý nhân bị bức ép đành đầu hàng, uống một ngụm nước, mới nói một cách dè dặt: “Nữ vương có một người tỷ muội rất tốt, người con gái đó nghe nói còn xinh đẹp hơn cả nữ vương, người con gái đó cũng vô cùng lương thiện, được bà ngoại của nữ vương vô cùng yêu thích, tính tình của nữ vương vốn dĩ thất thường, người con gái đó thấy lương thực của người nông dân bị thời tiết khắc nghiệt phá hoại, nên nàng ta đi tìm nữ vương nói chuyện…” Nói đến đây, Trình quý nhân ảm đạm thở dài. “Sau đó thì sao?” Tô Tiểu Thiến hồi hộp truy hỏi. “Sau đó nữ vương làm sao có thể nghe lời của nàng ta cho được? Người con gái đó vô cùng tức giận muốn tuyệt giao với nữ vương, nói người không màn đến sự sống chết của bá tánh cả nước, ngay tại chỗ chỉ trích nữ vương không xứng với ngôi vị này.” “Nữ vương từ nhỏ muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, người sao có thể để kẻ khác ăn nói như vậy cho được, nên… người liền biến nàng ta thành trùng đen, bà ngoại của nữ vương biết được dẫn chúng đại thần đến tìm người, đòi phế hoàng vị của người, thật ra, sự việc vốn cũng không đến nỗi tồi tệ đến như vậy” “Có phải do bọn họ cầu tình không?” Tô Tiểu Thiến nói chen vào. Trình quý nhân gật đầu, “Nữ vương càng thêm tức giận, người cảm thấy chỉ vì tỷ muội của mình mới khiến cho bọn họ không phục người, cho nên, người nổi giận đem tất cả mọi người tối hôm đó biến thành trùng đen, bao gồm luôn cả bà ngoại người.” Tô Tiểu Thiến nghe xong lời của hắn ta, trong lòng cô cũng không biết tại sao lại hoảng loạn, cô cảm thấy nội tâm của nữ vương không có ác độc như vậy, nhất định có rất nhiều chuyện đã xảy ra trên người nàng ta mới khiến nàng ta trở nên mất bình tĩnh như vậy. “Kỳ thực, tôi cảm thấy có lúc nữ vương làm cho người ta thấy xót xa, người giống như một đứa trẻ cô độc vậy” Trình quý nhân bỗng dưng nói. “Cô độc?” Tô Tiểu Thiến lẩm nhẩm hai từ này, làm nữ vương đều cô độc thôi, từ cổ Hoàng đế có được giang sơn nhưng y vẫn sống trong sự cô độc. Trình quý nhân đứng lên, mở cửa phòng, hắn ta nhìn bầu trời trong cơn mưa, “Nàng lại khóc nữa rồi…” Tô Tiểu Thiến đi đến bên cạnh hắn ta, lúc này bên ngoài mưa bay lất phất, nữ vương khóc nữa sao? “A Xú, cô có thể hiểu được nỗi đau khổ của nàng không? Trong con mắt của người bên ngoài thì nàng chính là một tên ma quỷ, nhưng thật ra không phải như vậy đâu, ta nhớ có một lần nàng qua đêm ở chỗ ta, đêm khuya nàng nằm mộng, nàng ôm chặt lấy ta khóc nức nở kêu gọi, bà ngoại đừng rời bỏ con, đừng rời bỏ con…” “A Xú, cô có biết đó là loại cảm giác gì không? Ta ôm chặt lấy nàng trong lòng lại đau đớn vô cùng, khi đó nàng hoàn toàn không phải là nữ vương ngự ở trên cao, mà giống như một cô bé bị bỏ rơi” Lần đầu tiên, lời lẽ của Trình quý nhân lại đàn ông như vậy. Tô Tiểu Thiến không nói gì nhìn lên bầu trời, một nữ vương ngự ở trên cao trong giấc mộng lại bất lực giống như một đứa trẻ, trên người nàng ta rốt cuộc có bao nhiêu bí mật? Ngay tại lúc này cô có thể khẳng định, nàng ta nhất định có nỗi khổ! *************** Đường phân cách linh dị *************** Trong hoàng cung. Ma Tâm Ái bất lực ngồi trên giường ôm lấy gối đầu oà khóc nức nở, nàng ta nghĩ, chắc mọi người trên dưới cả nước đều hận nàng ta? Hận ả nữ vương ác ma nàng đây? Nàng ta ngước đôi mắt đẫm lệ cầm lấy chiếc hộp trên bàn, từ từ mở ra, bên trong chỉ thấy một con trùng lớn màu đen, nó nằm bò bên trong ngủ say sưa, hoàn toàn không hề thấy bị phiền nhiễu khi chiếc hộp mở ra. “Bà ngoại… Tâm Ái rất nhớ người… nhưng… nhưng sao người lại muốn hại con?” Nước mắt của nàng ta rơi trên người nó, con trùng màu đen tỉnh dậy, mở đôi mắt to đen láy nhìn nàng ta. “Người cứ luôn cho rằng tỷ ấy tốt hơn con, nhưng người có biết rằng? Ác ma thật sự chính là tỷ ấy, tỷ ấy mỗi đêm đều đến giày vò hành hạ con, đánh con, dùng kim đâm con… con rất sợ, con không dám nói cho bất cứ ai, tỷ ấy đã nói, nếu như con dám nói ra, tỷ ấy sẽ giết con…” Nước mắt lại đong đầy khoé mắt nàng ta. “Con vốn nghĩ rằng, chỉ cần con nhẫn nhịn chịu đựng là được, bởi tỷ ấy là người bà ngoại yêu thích nhặt về, tỷ ấy không cha không mẹ, Tâm Ái không nên ghen tỵ tranh giành, càng không muốn làm bà ngoại đau lòng, cho nên, Tâm Ái vẫn luôn nhẫn nhịn chịu đựng…” “Nhưng… nhưng không ngờ tỷ ấy lừa người nói con gây hại cho đất nước, mà người, bà ngoại thân yêu nhất của con, người bà mà khi con còn bé nâng niu con trên tay, lại nhẫn tâm muốn hại con?” Ma Tâm Ái càng khóc càng lớn tiếng. Trùng đen dường như bị hù doạ vội nép mình vào trong góc trốn. “Người sao lại có thể nhẫn tâm đối xử với con như vậy chứ?… Tâm Ái không phải là kẻ xấu… Tâm Ái bị các người ép… con hận người, con hận người không tin tưởng người thân của mình, hận người nhặt về cái thứ tai hoạ kia, hận người muốn hại con… Người có biết Tâm Ái vì người mà chịu biết bao nhiêu tủi khổ? Người có biết rằng Tâm Ái vĩnh viễn cũng không thể nào hoài thai được…” Nước mắt tràn ngập khoé mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, sự thống khổ của nàng ta có ai hiểu được đây? Con trùng đen trong chiếc hộp dường như nghe hiểu được vậy, cả người không ngừng run rẩy… Đôi mắt đẫm lệ của Ma Tâm Ái nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của nó, trong lòng cười chua xót, người run rẩy cái gì? Người đâu còn trí nhớ, người căn bản không biết con đang nói cái gì? Khi đó nàng ta tuyệt vọng, vì bảo vệ bản thân, bất đắc dĩ dùng tử cung đem giao dịch với bọn thây ma, kể từ đó về sau, chỉ cần người uống phải máu của nàng ta sẽ biến thành trùng đen, mà nàng ta thì đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn không thể sinh đẻ. Mà trong lúc nàng ta khóc lóc, hoàn toàn không phát hiện ra trong một góc khuất, có một đôi mắt tím lạnh lẽo quan sát hết thảy, sau đó, lãnh đạm xoay người rời đi.