Một lúc sau “Phù…” Cô thở mạnh một cái, quệt mồ hôi trên trán, phù phù, cuối cùng đại công cáo thành, mệt quá đi! “Anh nghỉ ngơi cho tốt nha, tôi cũng đi nghỉ đây.” Tô Tiểu Thiến nói với Lê Ngạo đang ‘ngủ say’, nhưng vừa mới định đứng lên thì đột nhiên bị y kéo lại, còn chưa kịp phản ứng, cô đã bị y đè dưới thân. “Anh…” Tô Tiểu Thiến kinh hoàng đôi mắt mở to. Lê Ngạo mơ mơ màng màng lẩm bẩm: “Mị Nhi…” Mị Nhi? “Trời ơi, anh tránh ra đi, tôi không phải là Mị Nhi nha, tránh ra tránh ra đi.” Lê Ngạo nheo đôi mắt say khướt trả lời: “Mị Nhi, nàng không ngoan nha!” Sau đó giơ ngón trỏ bắt đầu vuốt ve khuôn mặt cô. Tô Tiểu Thiến ghê tởm nghiêng mặt qua, “Tránh ra đi đồ đại sắc ma” Cô đẩy y một cái thật mạnh, sau đó thoát ra cách xa y một mét. “Đồ đại biến thái, đại sắc ma” Cô gầm về phía Minh Vương đang ngủ say, sau đó không mảy may lưu luyến đi ra cửa, ‘rầm’ một cái đóng cửa lại. Cô vừa rời khỏi, Lê Ngạo liền mở đôi mắt tím, đôi mắt vừa say khướt kia bây giờ lại sáng rực có thần, y ngồi dậy nhìn cánh cửa bị đóng lại, khoé miệng nhếch lên một tia cười ngay cả y cũng không phát giác được. “Đồ đại biến thái…” Tô Tiểu Thiến đi đến hậu hoa viên ngắt đại vài bông hoa rồi vừa lẩm bẩm vừa ngắt. “Vậy sao? Ha ha thú vị quá đi nha” “Đúng vậy, Vương Hậu quả thật lợi hại, khi đó huynh không có mặt ở đó, ta quả thật là muốn cười mà lại không dám cười” Tô Tiểu Thiến cũng không biết mình đã đi đến đâu, song, mơ hồ nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, lòng hiếu kỳ dâng trào, cô từng bước tới gần hướng phát ra tiếng nói. “Các anh là ai vậy?” Tô Tiểu Thiến khựng lại hỏi. “Vương Hậu?” Tiểu Bạch kinh ngạc nói. Tô Tiểu Thiến ngớ ra chỉ chỉ mình, bọn họ nói cái gì sao cô nghe không hiểu gì hết? Tiểu Hắc thấy vậy vội trừng Tiểu Bạch một cái, sau đó cười ha hả giới thiệu: “Xin chào, ta là Tiểu Hắc, y là Tiểu Bạch, y vừa nãy nhận lầm người thôi.” Tô Tiểu Thiến ‘ờ’ đáp lời, tiếp theo tò mò hỏi: “Các anh làm gì ở chỗ này?” Tiểu Hắc ngượng ngùng cười cười, “Bọn ta… Bọn ta đang đi tuần ở chỗ này.” Thì ra Minh Giới và Phàm Gian đều giống nhau, đều có bảo vệ! Nghĩ đến đây, cô nhịn không được cười khẽ một tiếng. “Người cứ tiếp tục, bọn ta không quấy rầy người nữa, bọn ta còn phải đi đến chỗ khác tuần tra” Dứt lời, Tiểu Bạch lôi theo Tiểu Hắc muốn rời khỏi. Nhưng cô đột nhiên nhớ ra cái gì đó, vội vàng kéo cánh tay của Tiểu Bạch, hưng phấn hỏi: “Ở chỗ này của Minh Giới có hoa Bỉ Ngạn (*) không?” ( (*) Hoa Bỉ Ngạn: Tương truyền loài hoa này nở trên con đường Hoàng Tuyền, đa số người đều nhận định rằng hoa Bỉ Ngạn nở bên cạnh sông Vong Xuyên ở Âm Giới. Hoa có màu đỏ rực rỡ như máu, phủ đầy trên con đường thông đến địa ngục U Minh, mà có hoa thì không có lá, đây cũng là loài hoa duy nhất của Âm Giới. Theo truyền thuyết hương hoa có ma lực, có thể gợi lại được ký ức lúc còn sống của người chết. Trên con đường Hoàng Tuyền nở rất nhiều loài hoa này, nhìn từ xa giống như một tấm thảm màu đỏ tươi rực rỡ trải dài, màu đỏ đó như là ánh lửa, giống như máu nên bị gọi là ‘Hỏa Chiếu Chi Lộ (= con đường rực lửa), đây cũng là loài hoa duy nhất mọc trên con đường Hoàng Tuyền, và cũng là phong cảnh, là màu sắc duy nhất ở nơi đấy. Khi linh hồn đi qua sông Vong Xuyên, liền quên hết tất cả những gì khi còn sống, tất cả mọi thứ đều lưu lại nơi bờ bên kia, bước theo sự chỉ dẫn của loài hoa này mà hướng đến địa ngục của u Minh. Muốn biết chi tiết xem lại chương 6.) “Hoa Bỉ Ngạn?” Tiểu Bạch hỏi. Tô Tiểu Thiến vội gật đầu, hoa Bỉ Ngạn, thấy hoa không thấy lá, thấy lá không thấy hoa, đời đời không thấy nhau, đời đời đều dang dở, cô đã từng đọc qua rất nhiều câu chuyện, đều nói Minh Giới có hoa Bỉ Ngạn, cô cũng vô cùng muốn nhìn thử. “Nhưng mà, nhưng mà hoa Bỉ Ngạn ở trên đường Hoàng Tuyền (**), chỗ này là cung điện cách chỗ đó rất xa” Tiểu Hắc nhịn không được nói. ( (**) Đường Hoàng Tuyền: Là chỉ con đường sau khi người ta chết xuống Âm Tào địa phủ báo cáo. Nói tóm lại là đường xuống cõi Âm.) “À… Nhưng nhưng tôi thật sự muốn nhìn mà” Khuôn mặt cô đầy vẻ chờ mong, làm cho Tiểu Bạch Tiểu Hắc không biết phải làm sao, bọn họ không có quyền đem bất kỳ thị nữ nào trong cung điện đi, vả lại, đây lại là thiếp thân thị nữ của Minh Vương nữa! “Ngươi cư nhiên lại thích hoa Bỉ Ngạn, vậy để ta mang ngươi đi xem thử vậy” Bỗng nhiên có giọng nói xuất hiện phá vỡ sự trầm mặc của ba người. Ba người không hẹn mà cùng ngước nhìn, lúc nhìn thấy người nói chuyện, cả ba người đều kinh hoảng trợn to đôi mắt, khoa trương nhất vẫn thuộc về Tô Tiểu Thiến, miệng của cô há to, con mắt còn trợn lớn hơn cả bò, tay chân toàn bộ cứng đơ. “Thuộc hạ tham kiến Minh Vương” Tiểu Bạch Tiểu Hắc đồng thanh nói. Tô Tiểu Thiến sững sờ không biết phải làm sao, y hồi nãy… hồi nãy không phải đang ngủ sao? Nếu như không ngủ, vậy những lời trước đó… Nghĩ đến đây, chân của cô mềm nhũn muốn té ngã rồi, Lê Ngạo xoay người đỡ lấy cô. “Ta đáng sợ đến như vậy sao?” Y cười một cách kỳ dị. Tô Tiểu Thiến nuốt nước bọt, căng thẳng đứng thẳng người, hiện tại đầu óc cô một mảng mơ hồ, trời ơi, cô không phải yếu ớt đến như vậy chứ? “Các ngươi lui xuống đi” Lê Ngạo nói một cách lãnh đạm, nhận được mệnh lệnh Tiểu Bạch Tiểu Hắc vội vàng hành lễ cáo lui. “Minh Vương tôi… tôi…” Không đợi cô mở miệng, tay y huơ một cái, bọn họ liền biến mất. Chờ cho lần nữa mở đôi mắt ra, Tô Tiểu Thiến sững sờ nhìn về phía dòng sông màu da cam? Mà dòng sông này không biết tên gọi là gì, tuy đã thắp hết đèn lồng lên, nhưng hàng đèn lồng dày đặc lại càng khiến cô cảm thấy một trận lạnh lẽo “Chỗ này là…” “Chỗ này chính là sông Vong Xuyên (***), bên trong chứa những cô hồn dã quỷ không được đi đầu thai, uống nước sông Vong Xuyên bọn họ càng không thể nhớ được tất cả mọi thứ của kiếp trước, bọn họ nếu sống sót qua được sông Vong Xuyên thì có thể đi đến cầu Nại Hà (****)” Y lạnh lùng nhìn chiếc thuyền nhỏ bập bềnh. ( (***) Sông Vong Xuyên: Con người sau khi chết đi phải qua Quỷ Môn Quan, đi qua đường Hoàng Tuyền, giữa đường Hoàng Tuyền và Âm Giới có dòng Vong Xuyên vạch ra ranh giới. Nước sông Vong Xuyên có màu da cam, phía dưới có vô số cô hồn dã quỷ không được đầu thai, trùng rắn đầy rẫy, tanh hôi vô cùng. Trên sông Vong Xuyên có cầu Nại Hà, ngồi trên cầu có một lão bà bà, gọi là Mạnh Bà. Muốn qua sông Vong Xuyên, nhất định phải đi qua cầu Nại Hà, muốn qua cầu Nại Hà, thì phải uống canh Mạnh Bà, không uống canh Mạnh Bà thì không thể qua cầu, không qua được cầu thì không thể đi đầu thai chuyển kiếp. (****) Cầu Nại Hà: là ranh giới cuối cùng của Địa Ngục, đi qua cây cầu này linh hồn sẽ được đầu thai chuyển kiếp. Muốn biết thêm đọc tại đây) Tô Tiểu Thiến cũng ngẩn ngơ nhìn mặt sông, có rất nhiều chiếc thuyền nhỏ chi chít trên mặt sông, trên mỗi một chiếc thuyền đều có một cái đèn lồng, xuyên thấu qua ánh đèn, cô có thể thấy rõ được biểu tình của những ‘người’ đó, bọn họ không khóc không cười, mọi thứ đều yên lặng như thế. “Sông Vong Xuyên?” Cô khẽ nhẩm. “Hoa Bỉ Ngạn mọc trên con đường Hoàng Tuyền, ở nơi đây nó còn có một cái tên khác là Hoa Chiếu Chi Lộ (= con đường rực lửa), bởi vì sắc hoa đỏ rực của chúng sẽ chỉ dẫn mọi người đi đến địa ngục U Minh” Y nói một cách lãnh đạm. Tô Tiểu Thiến theo ánh mắt của y nhìn về phía hoa Bỉ Ngạn đỏ rực mọc bên cạnh, những đoá hoa kia nở rất tươi đẹp, màu đỏ như máu, màu đỏ của máu, trên con đường không hề có bất kỳ màu nào khác, lẽ nào, hoa Bỉ Ngạn chính là phong cảnh sau cùng trên bước đường cuối cùng này sao? Trầm mặc một hồi, cô đột nhiên hỏi: “Người chết đều phải qua sông Vong Xuyên sao?” “Đúng vậy, người chết nhất định phải ngồi thuyền đi qua sông Vong Xuyên mới có thể đến được địa phủ U Minh, ở đây muốn lên thuyền phải trả phí đi thuyền, linh hồn không có lộ phí thì sẽ không thể leo lên thuyền, cho dù leo lên được rồi, cũng sẽ bị thuyền phu đẩy xuống sông Vong Xuyên” Y nói xong, thuận tiện hất một cái bỗng nhiên một chiếc ghế dựa xuất hiện, y nhàn nhã dựa vào thưởng thức phong cảnh phía dưới. “Vậy, lỡ mà không có tiền thì sao?” Tô Tiểu Thiến khẩn trương hỏi, cái thế giới ma quỷ này sao lại thực dụng hơn cả Phàm Gian nữa vậy? “Những linh hồn không thể qua sông để vào vòng luân hồi sẽ bị cưỡng ép lội nước để qua sông, nhưng nước của sông Vong Xuyên không những không thể nổi lên, mà còn có cực độc có thể làm cho linh hồn thối rữa, những linh hồn xuống dưới nước kia sẽ vĩnh viễn không có cơ hội trở lên bờ nữa, chỉ có thể biến thành Thuỷ Quỷ (= đại khái quái vật dưới nước, hà bá…) trong sông Vong Xuyên.” “Vậy bọn họ sẽ chết sao?” Ngữ khí của Tô Tiểu Thiến bắt đầu run rẩy, mũi cũng bắt đầu cay cay. “Bọn họ vốn dĩ đã chết đi rồi, nhưng Thuỷ Quỷ bọn họ tuyệt đối không cam tâm, chỉ cần có linh hồn lọt xuống nước, bọn chúng liền sẽ bổ nhào tới, kéo xuống đáy sông để họ biến thành Thuỷ Quỷ như bọn chúng” Y nói rất bình thản, dường như bản thân với bọn họ chả hề liên quan chút nào. Nhưng lời nói của y vẫn không ngăn được làm cho tim của cô đau đớn, bởi vì, cô nhìn thấy những linh hồn kia không có cách nào leo lên thuyền bắt đầu dời bước đi xuống sông, nhưng còn chưa bị nước sông nhấn chìm, họ liền bị thứ gì đó không thể nhìn thấy kéo xuống sông, Tô Tiểu Thiến run rẩy bịt chặt miệng, cô không dám phát ra tiếng, cô sợ mình mà phát ra một tiếng liền sẽ không cầm được mà khóc lên.