Thờ gian từng giây từng phút trôi qua, Tô Tiểu Thiến đang ôm lấy cột giường bên cạnh hết chịu nổi trượt dần xuống, mắt không chống được cơn buồn ngủ kéo đến, bên ngoài gió hiu hiu thổi, đêm vẫn còn dài… Trên giường Lê Ngạo lại không hề buồn ngủ một chút nào, ngón trỏ hơi hơi động, rèm giường lại được vén lên, mà tư thế chảy nước miếng của cô, tự nhiên đập vào mắt y không một chút bỏ sót, nhìn thấy loại tình trạng đó của cô, y chau mày không vui nói: “Đần độn” Ngày hôm sau. Sáng sớm cô bị Xuân Nhi hung hăng giáo huấn một trận, cô tự nhiên không có gì để nói, ai kêu cô ngủ quên làm chi, chủ tử của cô sắp ăn cơm trưa luôn rồi, cô lại vẫn cứ nằm trên đất chìm vào mộng đẹp. “Ngu ngốc, ta chưa từng thấy qua nữ nhân ngu xuẩn giống như ngươi, ta thật không thể hiểu nổi ngươi như vậy, mà cũng có thể vào được cung điện?” Xuân Nhi lần đầu tiên trong lịch sử có bài thuyết giáo dài đến như vậy, cũng hết cách, Minh Vương trong lòng nàng ta là thần, còn cái thứ ngu ngốc này cư nhiên ngay cả thần của nàng ta cũng hầu hạ không tốt, không tức giận thì không phải là nàng ta rồi. “Xuân Nhi tỷ tỷ, xin lỗi, tôi không cố ý…” Tô Tiểu Thiến nói lời xin lỗi. Xuân Nhi liếc xéo một cái, tức giận nói: “Đừng có lôi kéo làm vẻ thân quen với ta, ai là tỷ tỷ của ngươi? Ta thật không muốn làm tỷ tỷ của cái thứ ngu ngốc.” Xuân Nhi híp đôi đan phụng nhãn châm chọc nhìn về phía cô. Tô Tiểu Thiến nở nụ cười ngượng ngùng, sao người ở đây ai nấy cũng đều hung dữ quá vậy ta? “Đi theo ta.” Xuân Nhi hừ lạnh một cái hất mái tóc, cất bước đi về phía trước, Tô Tiểu Thiến vội vã đi theo. Đi vòng quanh qua hoa viên xinh đẹp, bọn họ tiến vào trong phòng, vừa bước chân vào căn phòng, Tô Tiểu Thiến bối rối không biết phải làm sao, trong phòng đã tề tụ rất nhiều mỹ nữ, cái tên Minh Vương lạnh lùng kia cùng đang ngồi trong đó, trước mặt bọn họ đều là sơn trân hải vị. Những cái này nói cho cô biết, bọn họ đã ăn cơm trưa rồi, mà cô giờ này mới thức dậy… “Minh Vương… xin lỗi… tôi…” “Bắt đầu.” Lê Ngạo không cho cô cơ hội giải thích, trực tiếp phất tay để mỹ nữ trên bàn cùng dùng. Những mỹ nhân này đều là thị phụng có tiếng, cũng chính là thường được y hạ cố, đây là bửa cơm tụ họp mỗi tháng, chứ bình thường, bọn họ không có cơ hội ngồi ăn cùng Minh Vương đâu, bất quá, cũng không biết Minh Vương có ý gì, cư nhiên mỗi tháng đều an bài một lần, cho nên cái bữa cơm tụ họp như thế này các mỹ nhân càng muốn biểu hiện thật tốt. “Vương, gần đây người vất vả rồi, phải chú ý nghỉ ngơi.” Mỹ nhân đang nói chính là một trong những người được Minh Vương sủng ái – Mị Nhi! “Đúng vậy, tỷ tỷ nói đúng, Vương người nhất định phải chú ý đến thân thể nha.” Khả Nhi vội vàng tiếp lời. Tô Tiểu Thiến đứng bên cạnh hầu hạ, lại phát hiện bọn họ thật giả tạo, nịnh hót lẫn nhau mục đích đều là vì người đàn ông trước mặt lạnh như núi băng này, ể? Cô từ lúc nào biến thành thích châm chích như vậy chứ? “Vương…” “Thức ăn chặn không nổi miệng của các ngươi?” Lê Ngạo không mang bất cứ biểu tình nào nói, sau đó nếm một ngụm canh cá bên tay trái. Chúng mỹ nhân nghe thấy, vội cúi đầu không dám nói thêm nữa, trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh. Chính vào lúc này, không biết vị mỹ nhân nào đem cái chén trong tay làm vỡ, sắc mặt nàng ta lập tức đại biến quỳ trên đất run rẩy cầu xin: “Nô tỳ đáng chết, nô tỳ đáng chết.” Tất cả thị phụng ở đây trừ lúc trên giường có thể tự xưng tên ra, còn ở các trường hợp khác đều tự xưng nô tỳ. “Ha ha, đổ vỡ bình an, đổ vỡ bình an nha” Tô Tiểu Thiến thấy y không nói, lại nhìn nữ nhân trên đất run rẩy không ngừng, lòng hảo tâm của cô dâng tràn nên lại đi nhiều chuyện. Ai ngờ lời của cô vừa lọt, ánh mắt giết người của Xuân Nhi bắn qua, doạ cô vội gãi đầu che giấu sự hốt hoảng trong lòng. Lê Ngạo từ đầu đến cuối cũng không ngước mắt nhìn cô, nhưng sự u ám trên khuôn mặt của y lại làm cho mỗi một người tại đây đều sợ xanh mặt, sau hồi lâu, thần sắc y tràn đầy sự châm biếm tuỳ hứng: “Ngươi tốt nhất nên hiểu rõ cái gì gọi là nô tỳ.” Lão hồ ly, ông là muốn nàng ta khiêu chiến lòng kiên nhẫn của ta sao?