Tô Tiểu Thiến nằm trên giường nhưng không thể nào chợp mắt được, trong lòng cô vô cùng bất an, phải chăng có chuyện gì đó sắp xảy ra? Cô vẫn còn đang trầm tư, đột nhiên phát hiện một thân ảnh màu đen, còn chưa kịp thốt lên, nháy mắt liền mất đi ý thức. “Công chúa, cần làm ả tỉnh không?” Trong hôn mê Tô Tiểu Thiến bỗng nghe được âm thanh quen thuộc kia, là hắn ta, người nam nhân ngũ quan nguyên vẹn, Hắc Sắc! “Không cần, ả ồn ào quá, ngươi mau động thủ.” Thanh âm lạnh lùng của Huyết truyền vào tai cô, không hề mang theo bất cứ nhiệt độ nào. “Dạ.” Hắc Sắc nghe xong mệnh lệnh cầm dao tiến về phía trước. Tô Tiểu Thiến vội kháng cự trong cơn mê, “Ưm…” Cô cuối cùng cũng thoát khỏi tình trạng hôn mê vô thức, từ từ mở mắt ra. “A…” Hắc Sắc thấy cô đột nhiên mở mắt giật cả mình. “Sao vậy?” Huyết nhíu mày hỏi. “Công chúa ả tỉnh rồi.” Hắc Sắc âm trầm nói. Huyết nghe xong, nụ cười nơi khoé miệng càng hiện rõ, tỉnh rồi? Tỉnh rồi cũng tốt, đem khuôn mặt hung ác của ả sáp lại gần trước mặt cô, mỉm cười một cách âm u đáng sợ: “Muốn la sao? Ha ha, đáng tiếc… ngươi la không được đâu.” Huyết giơ ngón tay sờ miếng vải trên miệng cô. “Phàm là nữ nhân tiếp cận Vũ đều sẽ phải trả giá, ngươi… sẽ thống khổ hơn bọn chúng gấp trăm lần.” Đôi mắt màu xám của Huyết lúc này giống như loài lang sói, còn cô chính là con mồi của ả. “Công chúa móc mắt ả trước sao?” Hắc Sắc trưng cầu ý kiến của ả ta. Huyết suy nghĩ, đột nhiên nghĩ ra một cách, “Không, ta không vội lấy mắt của ả, ta muốn ả nhìn thấy mình chết như thế nào, trước lấy máu cho vào chén để ta nếm thử xem.” Nói xong ả ngồi xuống ghế. Hắc Sắc đi đển trước mặt cô, quỳ xuống nắm lấy cánh tay cô, không một chút thương tiếc cắt xuống, đau đớn trong nháy mắt ùa đến nhói cả tim, Tô Tiểu Thiến cố gắng chịu đựng, cô không thể khóc, cho dù đau chết cũng không thể khóc! Huyết bưng chén lên lắc lắc trước mặt cô, sau đó mỉm cười mà uống. Ngay lập tức một cỗ mát lạnh chạy khắp toàn thân, lúc này máu trong cơ thể mát rượi, là cảm giác mà từ trước đến nay ả chưa từng thể nghiệm qua, máu của cô quả nhiên không bình thường, uống máu của cô, ả lập tức vô cùng sảng khoái, nháy mắt, ả liền phát hiện sự biến hoá. Hắc Sắc vội vàng nói, ‘mụt’ trên mặt ả đã biến mất. Huyết giật mình, vội vàng sờ mặt của mình, mụt nhọt trên da đã không còn sờ thấy nữa. “Mau, mau lấy gương lại cho ta.” Huyết vội vàng nói. Hắc Sắc lần nữa đến bên cạnh ả, liền kinh ngạc không thốt nên lời, Huyết thấy khuôn mặt giật mình của hắn ta, vội cầm lấy gương qua soi. Trời ơi… Mặt sao thế này, mụt nhọt trên da đã biến mất không còn nhìn thấy, thay vào đó là sự trắng nõn trơn mịn, còn mịn hơn cả đậu hủ, sắc môi tươi thắm, đôi mắt màu xám cũng chớp mắt sáng rực rỡ, Huyết nhìn mình trong gương từ đến cuối cũng khó mà tin được, đây đúng là mình sao? Ả cũng có thể xinh đẹp như vậy sao? “Ha ha ha ha.” Ả cười lớn, sau đó đi đến trước mặt cô, “Ngươi quả nhiên không bình thường, ngươi đã để ta chờ đợi thật khổ sở đó!” Huyết ha ha cười lớn, theo bản năng sờ mặt mình, làn da trơn mịn như vầy ả nằm mơ đều muốn có! “Hắc Sắc, mau, lấy cho ta một chén nữa.” Ả thèm thuồng nói, ả còn phải trở nên xinh đẹp, ả phải uống nhiều hơn, da dẻ trên người cũng sẽ thay đổi. Chén thứ hai… Chén thứ ba… Ý thức của Tô Tiểu Thiến càng lúc càng mơ hồ, cô sắp chết rồi sao? Thật khó chịu, thật sự rất khó chịu… “Ha ha, Hắc Sắc ngươi nhìn thấy chứ, ta thay đổi rồi, ta trở nên xinh đẹp rồi.” Huyết hưng phấn xoay vòng tại chỗ, da trên người ả toàn bộ đều trở nên trắng mịn, ả cuối cùng cũng có thể bình thường rồi! “Công chúa, ả hình như hôn mê rồi!” “Móc mắt của ả ra.” Đây là câu nói cuối cùng mà Tô Tiểu Thiến nghe được, rồi cô ngất lịm đi.