“Trưởng lão, kế hoạch này của người, ta sợ… Vương Hậu khó lòng kháng cự được mị lực của Minh Vương.” Hữu hộ pháp đang nằm trên giường dưỡng thương lo lắng nói. Minh Huyền trưởng lão mỉm cười, “Về phần Vương Hậu ngươi còn không rõ hay sao? 3000 năm trước ngươi còn vẫn chưa chịu đủ à?” Tiểu Bạch nghe xong, sắc mặt lập tức quẫn bách, 3000 năm trước, Minh Vương từ đầu đến cuối đều cảm hoá không được Vương Hậu chậm tiêu, y cùng Tả hộ pháp liền trở thành đối tượng quát tháo của người, nhớ lại khoản thời gian đó, đúng là khổ sở vô cùng. “Trừ ta ra, chỉ còn lại ngươi cùng Tả hộ pháp là vẫn còn ký ức của 3000 năm trước, Ngọc Đế làm như vậy, chính là muốn chúng ta giúp bọn họ giải quyết kiếp nạn trời đất lần này.” Minh Huyền trưởng lão nhẹ nhàng nói. “Dạ, vậy trưởng lão muốn ta làm những gì?” “Bây giờ việc ngươi cần làm là dưỡng thương cho tốt để còn bảo hộ cho nàng, còn nữa, ngươi cần phải nói với Tả hộ pháp, không được nói cho bất kỳ người nào về thân phận của Vương Hậu, đồng thời, ngươi cùng Tả hộ pháp cũng phải đối đãi với nàng như thị nữ bình thường, nhớ chưa!” Minh Huyền trưởng lão dặn dò. Nghe xong lời giải thích của trưởng lão, Hữu hộ pháp liền gật đầu đồng ý, nhưng bỗng sựt nhớ đến cái gì, vội nói: “Vậy chúng ta khi nào thì đón Vương Hậu trở về?” Minh Huyền trưởng lão chỉ cười mà không nói, lúc nào? Đương nhiên là chờ nàng độ qua kiếp nạn này, ông tin nàng có thể vượt qua được kiếp nạn này, việc ông có thể làm là chờ nàng vượt qua kiếp nạn, lúc đó mang nàng trở lại. ******** Cô có rất nhiều điều không tài nào hiểu nổi nên không ngừng truy hỏi Vũ, tại sao chị em của họ lại chênh lệch nhiều đến như vậy? Tại sao cánh của bọn họ lại không giống nhau? Tại sao cô ta lại xấu xí như thế? Tại sao cô ta thích ăn người? Tại sao, những điều này rốt cuộc là tại sao? Vũ nói, y cùng Huyết là thai song sinh, mà, vận mệnh của thai song sinh bọn họ lại hoàn toàn bất đồng. Vũ kế thừa gen tốt của phụ mẫu, mắt xanh, tóc màu hạt dẻ, cánh trắng, những cái này đều là tượng trưng cho người kế thừa đời sau của tộc U Linh. Nhưng Huyết lại không được may mắn như vậy, ả sinh ra khuôn mặt xấu xí, không có đôi mắt xanh, chỉ có đôi mắt màu xám, đây là đại kỵ của tộc U Linh, mắt xanh là tượng trưng của quý tộc, màu xám là tượng trưng của ma quỷ, hơn nữa khiến mọi người càng thêm dị nghị là, cánh của Huyết là màu đen. Khi đó, chúng quần thân muốn Vương Hậu xử tử tên ma quỷ này, tuy thân là Vương Hậu nhưng nàng cũng chỉ là một người nữ nhân thôi, nàng làm sao đành lòng giết đi nữ nhi của mình, cho dù nó có xấu đến mấy, nàng cũng không nỡ. Vì để chặn miệng đời, Vương Hậu tìm một người thế thân cho ả thoát được một kiếp, từ đó trở đi, ả liền bị nhốt trong hậu hoa viên tối tăm, kể từ đó, nơi đó trở thành cấm địa, mà người nam nhân có ngũ quan nguyên vẹn kia chính là tuỳ tùng ở bên cạnh ả từ nhỏ, Huyết gọi hắn ta là Hắc Sắc. Khi Huyết được 5 tuổi, toàn bộ khuôn mặt dần dần thối rữa, người cũng biến thành kỳ dị, tính tình của ả mưa nắng thất thường, có một lần phát bệnh đột nhiên nắm lấy cánh tay của Hắc Sắc cắn mạnh xuống, đó là lần đầu tiên ả nếm thử mùi vị của máu. Kỳ lạ là, ả uống máu xong, tính tình bỗng ổn định lại, mặt cũng không thối rữa nữa, kể từ đó, cứ mỗi tuần Vương Hậu đều cho ả một người hầu, mà kết cục của người hầu này chính là trở thành xác khô. Chính vào lúc này, Huyết đột nhiên có được một phương thuốc, phương thuốc viết rằng, ăn bộ phận người, bệnh tình sẽ khỏi, Huyết nhất thời hồ đồ liền tin tưởng, bắt đầu từ lúc đó, ả liền bắt đầu ăn bộ phận của người, kỳ lạ là sau khi ăn những thứ kinh tởm kia xong, đôi cánh lại bắt đầu biến thành trắng. Vũ còn nhớ rõ, lần đầu tiên mà y gặp Huyết, ả vừa ăn xong con mắt, khoé miệng vẫn còn chưa kịp lau chùi, trên khuôn mặt đó toàn là màu đỏ của máu tươi, cũng không biết có phải là thần giao cách cảm, Huyết cực kỳ thích Vũ, cho dù Vũ đối xử với ả rất lãnh đạm, nhưng ả vẫn thích y, hơn nữa cái loại cảm giác thích này dần dần trở thành tình yêu cấm kỵ. Sau khi Vương Hậu mất, Huyết lãnh khốc thống trị nơi này, trong con mắt của người bên ngoài, Tư tế Đại nhân là Vũ, tàn nhẫn lãnh khốc, thật ra kẻ đứng sau chính là ả.